Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Chương 77




Đại án còn chưa phá được, càng miễn bàn trong số người chết còn có một hài tử ba tuổi, tâm tình mọi người thực trầm trọng lại áp lực, ước gì tức khắc phá được án, không ít người lựa chọn thức trắng đêm công tác.

Tuy không cần thức đêm nghiệm thi, nhưng Yến Kiêu cũng trằn trọc, biết được tin tức từ trong miệng Bàng Mục, ở trong lòng suy đi nghĩ lại, nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng lại lật đổ, thẳng đến chân trời phía đông tờ mờ sáng mới mơ hồ ngủ.

Nửa mộng nửa tỉnh, Yến Kiêu mơ hồ nhìn thấy một tiểu hài tử cả người là máu nhếch miệng hướng chính mình cười. Đến khi nàng tiến lên, hài tử kia lại đột nhiên tháo đầu của mình xuống đặt ở trong tay, máu chảy đầm đìa, đưa qua cho nàng……

Yến Kiêu kinh hãi, cả người ra mồ hôi lạnh, giống như cương thi ngồi dậy, mở to đôi mắt khô khốc nhìn không rõ, mà tiểu đồ đệ A Miêu đã thuần thục, nhanh nhẹn dọn xong mọi thứ, bắt đầu thay nàng dọn dẹp nhà ở.

Thời này làm đồ đệ không nhẹ nhàng như ở hiện đại, bái sư tương đương như có thêm cha mẹ, trước tiên hiếu thuận, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều phải chiếu cố, bằng không dư luận bên ngoài cũng đủ áp ngươi chết bầm.

Mặc dù không kêu là “mẹ” nhưng lại có địa vị thân phận không khác gì một người mẹ, ở xã hội này, toàn bộ đều cam chịu quy củ.

Mà mặc dù như vậy, nhưng có nhiều người ỉ vào bối phận mà quá đáng, tùy ý bắt đồ đệ làm trâu làm ngựa, nửa điểm bản lĩnh cũng không chỉ giáo.

Cho nên đối Yến Kiêu, thân phận học trò này giúp thay đổi vận mệnh của A Miêu nhưng cho dù không phải sư phụ, A Miêu là thiệt tình cảm kích, mặc dù đối phương năm lần bảy lượt cường điệu không cần như thế, nàng vẫn là kiên trì hầu hạ.

Yến Kiêu vặn vẹo thân thể cứng đờ rời giường, làm mấy động tác kéo duỗi đơn giản, rửa mặt xong nói: “Không cần vội, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.”

Thời gian lâu rồi, nàng cũng biết nên làm như thế nào cho đúng mực.

Thấy nàng ngữ khí nghiêm túc, A Miêu quả nhiên bay nhanh đi rửa sạch tay, thành thành thật thật đi vào bên cạnh bàn, nhưng vẫn là thói quen, thay nàng lấy bát so đũa, chờ nàng động đũa trước mới nói: “Con làm được hai bộ xiêm y cho người, đợi chút ăn cơm xong người thử xem có vừa không.”

“Tuy nói lập thu, nhưng cuối thu nắng gắt nói ít cũng còn gần tháng, sa y ăn mặc còn ngại nóng, gấp cái gì?” Yến Kiêu bất đắc dĩ nói: “Chính ngươi việc học đã không có thời gian, lại còn có thời gian rỗi làm xiêm y?”

Mặc kệ phong tục bên ngoài như thế nào, nhưng ở trong mắt Yến Kiêu, đây mới là tiểu cô nương mười lăm tuổi, ở xã hội hiện đại còn đang học cao trung? Cả ngày chạy trước vội sau làm trâu làm ngựa làm cái gì?

A Miêu nhấp miệng cười, trong lòng tràn đầy cảm động, “Đi theo sư phụ, cuộc sống của con đã đủ khoan khoái. Lão phu nhân cũng nói, ngài làm việc này, quần áo nhanh hỏng, cho nên làm hai bộ dự bị.”

Dứt lời, lại làm bộ dạng lão mụ tử thở dài nói: “Hôm qua ngài trực tiếp mặc quần áo tham gia yến hội, không thay quần áo thường đã đi, nghe nói còn quỳ bò dưới đất, vừa mới rồi con đã xem qua xiêm y, đầu gối cùng vạt áo bị rách rồi, vừa hôi lại còn dính máu, sao có thể mặc ra ngoài nữa? Chỉ có thể đổi mới thôi.”

Yến Kiêu chột dạ, nhỏ giọng bức xúc nói: “Cái gì mà quỳ lại bò……” thật khó nghe.

Cuối cùng cũng là đồ của mình nên đau, đấm ngực dậm chân nói: “Nguyên liệu làm bộ xiêm y kia là trong kinh ban thưởng, gọi là vân ảnh sa gì đó, hôm qua mới là lần đầu tiên mặc, không nghĩ tới nó lại dễ rách như vậy!”

Nghe nói rất đáng quý, hôm qua trong yến hội đều là phu nhân, tiểu thư con nhà quan, ai có thể nghĩ đến sau mấy canh giờ ngắn ngủi đã phải rời đi.

Nghĩ như vậy, đồ lao động ở xã hội hiện đại, sợi vải làm bằng nguyên liệu hóa học, vừa tiện lại vừa bền.

“Đồ tốt như vậy?” Mỗi lần đến thời điểm này, A Miêu ngược lại giống như trưởng bối, vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Đâu có ai giống sư phụ, đồ tốt như vậy mà không quan tâm tí gì.”

Yến Kiêu hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc không nói nữa.

Nói đến việc quỳ, bò, hôm qua thời điểm buổi tối nên không để ý, hôm nay buổi sáng lúc thay quần áo mới phát hiện hai cái đầu gối đều bầm tím lên, cẳng chân cũng không biết va vào chỗ nào mà sưng tím, không biết thì không đau, bây giờ thì đau muốn chết.

Nàng một bên miên man suy nghĩ, một bên múc cháo ăn.

Hôm nay buổi sáng ăn cháo trắng. Ăn cùng còn có bánh bao bí đỏ, bên trong bánh là nhân đậu đỏ, thêm một tô bánh canh, món ăn phụ là mướp hương hấp trứng, còn có rau xào cùng dưa muối.

Ăn ngon, nhưng là……

Rốt cuộc là đầu bếp này, biết cách phối thức ăn đúng mùa, nên vô cùng chú ý thanh đạm, tuy rằng tay nghề không nói, nhưng ăn mấy ngày nay tới giờ, Yến Kiêu trong miệng đã sắp không chịu nổi rồi.

Vốn dĩ nên là, mùa hè ăn uống không tốt, những một ngày ba bữa canh suông, Yến Kiêu cảm giác tâm tính lẫn lục phủ ngũ tạng chính mình đều bị gột rửa, tùy thời có thể chuẩn bị xuất gia.

Nàng thở dài, “Đợi chút nữa ta liệt ra danh sách, ngươi kêu tiểu Kim đi mua đồ ăn, dựa theo phía trên viết, chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi xử lý sạch sẽ, buổi trưa chúng ta sẽ làm vài món để ăn. Đúng rồi, cùng lão phu nhân bên kia cũng nói một tiếng.”

Tiểu Kim cùng tiểu Ngân là lần trước Yến Kiêu tìm thêm hai nha đầu để sai vặt, nàng tự biết mình không thể giống Đổng phu nhân có tài văn chương xuất khẩu thành thơ, chỉ đơn giản nổi lên ý nghĩ đặt cái tên như vậy, lúc trước Liêu Vô Hà nghe xong, trợn trắng mắt, than dài đốt đàn nấu hạc.

Lão thái thái đã 60 tuổi, nhưng thân thể vô cùng khỏe, ăn uống thật tốt. Nàng từ lúc sinh ra, hơn nửa đời ở Tây Bắc lang bạt, khẩu vị thích theo đuổi kích thích, quả thực cùng với Yến Kiêu tương phùng hận vã. Hai người thường xuyên trốn Bàng Mục trộm ghé vào cùng nhau gặm cổ cánh vịt cay rát, sau đó ở ăn cùng nhau, nếu bị bắt thì giả bộ làm chứng lẫn nhau, có thể nói là đã bồi dưỡng ra tình nghĩa chiến hữu nồng hậu.

Yến Kiêu mấy ngày nay chán đến quá sức, phỏng chừng tâm tình lão thái thái cũng không khác lắm……

A Miêu đáp ứng rồi, lại nhắc nhở nói: “Chỉ là vừa mới có vài vị phu nhân gửi thiệp tiến vào bái phỏng, phỏng chừng lão phu nhân buổi trưa sẽ không ăn cơm đâu.”

Yến Kiêu ngẩn ra, nàng đã quên mất chuyện này.

“Trước gọi người truyền lời, xem bên kia khi nào quay lại. Đúng rồi, đợi chút ngươi đi cùng ta, cơ hội khó được, cẩn thận nghe, dụng tâm học, không rõ chỗ nào tùy thời hỏi.”

A Miêu lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng, nhưng lại lập tức thấp thỏm hỏi: “Sư phụ, ta có thể đi sao?”

Yến Kiêu mặt đầy kỳ quái, “Ngươi là đồ đệ của ta, đi theo đi theo thực hành, không phải rất bình thường sao? Như thế nào, có người nói cái gì?”

“Cũng không nói rõ,” A Miêu cũng không cất giấu, “Chính là hai vọ ngỗ tác Trương Dũng cùng Lý Đào kia, nhìn như là không muốn thấy con, sư phụ đừng vì việc nhỏ này theo chân bọn họ nháo mà không thoải mái.”

Ở đại bộ phận người xem ra, nữ ngỗ tác đã tính khác thường, mà nữ ngỗ tác này lại thu một nữ đồ đệ, quả thực là khó nghe càng thêm khó nghe, nhân thần cùng phẫn!

“Ta làm cái gì,” Yến Kiêu cười nhạo một tiếng, thoải mái hào phóng đứng lên, múa may nắm tay hào hùng vạn trượng nói, “Sư phụ ngươi sẽ khai chiến!”

A Miêu: “…… Oa.”

Sư phụ thật là lợi hại!

Hôm nay dậy sớm, trời âm u, ước chừng là trời sắp mưa, không khí đọng lại có chút buồn, hơi chút động thân đã thấy nhức mỏi, thật khó chịu.

“Đúng rồi sư phụ,” A Miêu đem khăn mặt đưa qua, “Ngài bảo ta sai người đi mua đồ, đã mua về rồi, còn có vải dệt, tiểu Ngân cũng đã mua một khối vải giống người nói, lại xuống nước giặt sạch vài lần, hiện giờ vải đã mềm và sạch rồi, đều đặt ở trong phòng người rồi.”

Yến Kiêu lau mặt một lần nữa, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, hung hăng khen nàng hai câu, “Trời nóng không thể để các ngươi đi một chuyến tay không, đi vào trong lấy một trăm đồng tiền trong tráp của ta, ngươi cùng hai tiểu nha đầu mua đường ăn đi.”

A Miêu bật cười, “Người làm chút đồ ăn ngon cho chúng ta, cũng đỡ thèm. Nhưng sư phụ à, người muốn mấy thứ kia làm cái gì? Gà vịt cũng không cho giết.”

“Thí nghiệm huyết tích,” Yến Kiêu nói, “Đợi chút ngươi cũng tới xem, chất lỏng từ độ cao khác nhau rơi xuống thì dấu vết cũng khác nhau…… Đúng rồi, lúc này đại nhân đang làm cái gì?”

“Dương Vượng tỉnh, đại nhân dẫn người đi thẩm vấn.” A Miêu nói.

Nàng biết sư phụ nhà mình tất nhiên muốn hỏi, cho nên biêt trước, trước tiên đi tìm hiểu.

Yến Kiêu gật gật đầu, thầm nghĩ cũng không biết Dương Vượng có thể cung cấp manh mối hữu hiệu không, xoay mặt chợt thấy trên bàn thêm một chồng danh mục quà tặng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Đây là từ chỗ nào tới?”

“U, con suýt nữa đã quên,” A Miêu vỗ một cái vào đầu, “Hôm qua buổi tối, Ngũ gia phụng mệnh đưa tới, nói là quan viên phía dưới cùng nhóm thương hộ hiếu kính đại nhân ít đồ vật, ngài ấy không kiên nhẫn xem cái này, nên nâng toàn bộ lại đây giao cho sư phụ xử trí. Con thấy người khi trở về buồn ngủ đến đôi mắt đều đỏ, không đành lòng quấy rầy, chuẩn bị hôm nay ban ngày lại nói.”

“Đưa cho ta để làm gì?” Rốt cuộc còn chưa có chuyện chính thức gì, tương lai làm vợ hay không còn chưa biết, bây giờ đưa đồ qua, truyền ra ngoài thành cái gì?

A Miêu nhớ tới buổi tối hôm qua tiểu Ngũ cười phúc hậu và bộ dáng vô hại, cũng đi theo nhấp miệng nói, “Cái này là hôm qua lão thái thái và đại nhân đã bàn bạc với nhau rồi.”

Mọi người đều cảm thấy Yến cô nương cùng đại nhân nhà mình là tuyệt phối, lão thái thái nói dùng nửa đời sau để phấn đấu cho hai người, chỉ kém không phất cờ hò reo. Lão nhân gia sợ nhi tử không nên thân nhà mình không thông suốt, không làm được đại sự, rảnh rỗi liền nhắc nhở, cũng là buồn thúi ruột.

Mọi người ngầm biết đều cười, nói chuyện đại nhân cưới vợ này chỉ thiếu trao đổi bát tự, lễ hỏi nhưng thật ra lục tục coi như đã làm……

Yến Kiêu cũng không phải người hay ngượng ngùng, hiện giờ nếu biết là chủ ý của lão thái thái, cũng thoải mái hào phóng thu, lại đối lập với danh mục quà tặng như quyển sách, càng cảm thấy mình tài đại khí thô.

Nãy còn đau lòng vải vân ảnh sa gì đó, hiện giờ lão nương mở cửa hàng tơ lụa cũng dư dả!

Tặng, cứ việc tặng, dốc hết sức tặng!

“Buổi trưa chúng ta làm một bữa tiệc,” Yến Kiêu nhìn danh mục quà tặng, vui vẻ nói, “Ta thấy có không ít bào ngư, sò khô, vây cá, đợi chút nữa xong việc, buổi tối hầm bào ngư ăn, có rượu có cơm có thịt, chắc chắn là ngon!”

Khó có cơ hội nếm thử bào ngư thuần thiên nhiên hoang dại, ngẫm lại vẫn thấy rất kích động.

Nếu là trước kia, nàng có cũng chưa chắc đã ăn, nhưng hôm nay? Hừ, đừng ngăn nàng ăn.

Yến Kiêu bẻ đầu ngón tay tính:

Buổi trưa chưng với cơm đi, thêm đậu hủ Ma Bà, mao huyết vượng cùng thịt viên nấm hương, ăn với cơm đều ngon, lại đến khổ qua xào trứng, dưa chuột trộn với tỏi giúp thanh nhiệt hạ sốt.

Buổi tối không cần nhiều đồ ăn, đơn giản làm canh bí đao xương sườn, cộng thêm bào ngư hầm cùng mấy thứ rau trộn, sau đó lại dùng làm ô mai cùng sơn tra nấu nồi canh chua chua ngọt ngọt giúp tiêu thực, dùng tiêu thạch ướp lạnh nấu điểm tâm ngọt, ngẫm lại liền mỹ……

Bất quá hiện tại? Làm việc làm việc!

******

Một bên khác.

“Đại nhân, thuộc hạ, a, thảo dân oan uổng!”

Nhiều năm làm bộ đầu giờ bị mất chức, mấy ngày ban đầu Dương Vượng thật sự không tiếp thu được, cảm thấy đi đến chỗ nào cũng có người cười nhạo sau lưng. Nhưng tốt xấu gì, hiện giờ ngoài ý muốn hắn có liên quan với người chết, chỉ cảm thấy giống như lúc nào cũng có một thanh đao kề ngay trên cổ, cái gì công danh lợi lộc bây giờ đều không quan trọng.

Trải qua một đêm tra tấn, hắn sống lưng cũng cong, nào còn có “Dương bộ đầu” khí phách hăng hái thường ngày? Đầu bù tóc rối không nói, trên người càng mang theo mùi nôn mửa lẫn mùi rượu, thật sự khó ngửi, nha dịch phụ cận đều khẽ lui ra xa

“Ta thừa nhận, ta xác thật nhận hối lộ của Lưu chưởng quầy hối!” Dương Vượng vốn chính là người trong công môn, biết trong tình huống này càng che lấp hiềm nghi càng lớn, dứt khoát thống khoái đòi công đạo, “Không nghĩ ngài tuệ nhãn như đuốc, không trúng chiêu, Lưu chưởng quầy rất không vui, ta, ta cũng không nghĩ trả lại hắn tiền, bạc kia đều bị bà nương ta cầm đi tiêu gần hết, ta nào còn trả hắn?”

“Ta trốn tránh hắn, cũng không dám đối mặt hắn, qua mấy ngày cũng nghĩ xong rồi.” Dương Vượng uể oải nói, “Không ngờ ngày ấy hắn ở trên phố gây gổ với ta, ta cũng đang tức giận, liền đi theo, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn còn dám giết ta ở nhà hắn?”

“Các ngươi trong bữa tiệc có từng phát sinh tranh cãi ẩu đả gì không?” Bàng Mục hỏi.

Dương Vượng vừa nghe lời này, đầu mau dập xuống, sợ đối phương hoài nghi mình, vội vàng thề nói: “Thật không có! Ta ban đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng Lưu chưởng quầy kia cũng là kẻ mưu mô, chỉ nói muốn giao tiếp làm bằng hữu, không có giáo huấn, còn nói ngày sau còn muốn lui tới với ta.”

“Ngươi thu của hắn bao nhiêu ngân lượng?” Bàng Mục không cười rõ tiếng.

Trán Dương Vượng chảy xuống mồ hôi, trộm giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ba, ba trăm lượng……”

Lời còn chưa dứt, Tề Viễn ở phía sau a một tiếng vang dội, “Dương bộ đầu ăn uống thật ngon.”

Nhiều bạc như vậy, có thể cứu sống toàn bộ bá tánh một thôn khỏi nạn đói trong một năm!

Bàng Mục cười nhạo một tiếng, “Mấy nhà kia ngươi cũng thu?”

Dương Vượng do dự, mặt đỏ tai hồng gật đầu.

Đỗ Khuê vẫn luôn an tĩnh, giờ trăm mối cảm xúc ngổn ngang ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hắn thu Lưu chưởng quầy ba trăm lượng, lại nói với chính mình chỉ có một trăm tám mươi lượng lợi nhuận, ha hả.

Người này thật là tuyệt, tính kế người, tính kế lên cả trên người huynh đệ nhà mình, có lột da hia lần cũng sợ chưa biết mặt thật……

Bàng Mục nhăn mày cười lạnh vài tiếng, “Dương bộ đầu cùng các thương hộ trong thành thật thân thiết với nhau.”

Tiếng Dương bộ đầu này, kêu thật sự châm chọc.

Dương Vượng tức khắc run như cầy sấy, vội dập đầu nói: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa, cũng không dám nữa! Tiểu nhân lần này khai hết, đem tất cả những gì lấy được đều nói ra!”

Làm nhiều năm bộ đầu như vậy, Dương Vượng cũng chưa giết qua người, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình thực ghê gớm, nhưng hôm nay bị Bàng Mục trừng mắt một cái liền cả người phát run, mới đột nhiên ý thức được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Mà hắn, chính là con ếch vẫn luôn ngồi đáy giếng kia.

“Chuyện này cũng không được tốt lắm?” Bàng Mục đơn giản đem cặp chân dài nện ở trên mặt đất, hai cánh tay đáp ở trên lưng ghế, lười biếng nói, “Không phải nói tôn phu nhân đều cầm sao? Bản quan sao có thể khiên dương bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh khó xử?”

Bộ dáng này của hắn thật sự không có chút tôn trọng cùng thể diện của một vị Tri phủ đại nhân nên có, nhưng cố tình mọi người lại đều cảm thấy, hắn vốn là nên cứ như vậy.

“Đại nhân nói đùa,” Dương Vượng cảm thấy hắn nói như vậy chính là đòi mạng mình, không rảnh lo lau mồ hôi, khô cằn nói: “Cái này, cái này tiểu nhân thời trẻ ở ngoài thành có mua một tòa thôn trang cộng thêm mấy trăm mẫu ruộng tốt, hiện giờ mùa màng tốt, mấy lần thu lãi, chắc cũng đủ rồi……”

Mới nói không có, hiện giờ lại nói có, lật giấy cũng không có nhanh như vậy, Dương Vượng thấy đầu mình nổ vang, quả thực là không còn mặt mũi gặp người.

Tuy rằng đối phương chưa nói thêm vào cái gì, nhưng hắn luôn có loại ý nghĩ vớ vẩn: Nếu chính mình quả thật khóc than, chỉ sợ đối phương ngay sau đó liền thuận nước đẩy thuyền đem một nhà già trẻ chính mình mang đi bán để lấp chỗ hổng……

Tề Viễn nhìn hắn, xem cùng rác rưởi có gì khác nhau.

Đã sớm dùng thủ đoạn để chiếm đoạt ruộng tốt? Chiến hỏa liên miên, các bá tánh nhà cửa gia nghiệp trôi giạt khắp nơi, đồng ruộng phần lớn tạm thời không có người trồng trọt, hắn liền dùng chức vụ để chiếm đoạt lấy!

“Bùi đại nhân lúc trước ở đây, hắn cũng không biết sao?” Bàng Mục nhíu mày.

“Bùi đại nhân rốt cuộc chỉ là quan văn, tuổi lại lớn, trong thành rất nhiều công việc lo liệu còn không xong, không còn thời gian để lo lắng bên ngoài?” Dương Vượng nơm nớp lo sợ nói, không dám có một câu nói dối, "Tiểu nhân cũng dùng danh nghĩa người khác, mặc dù tra, cũng không tra được gì.”

Dương Vượng hắn là địa đầu xà ở Tuấn Ninh phủ, phàm là bá tánh nhiều thế hệ sinh hoạt ở chỗ này, ai dám cùng hắn tính toán hơn thua? Cho nên cũng an toàn.

Đỗ Khuê một đôi mắt đều trừng lớn.

“Như thế nào, Đỗ bộ đầu ngươi cùng hắn có tình huynh đệ, cũng không biết gì sao?” Bàng Mục hình như có sở sát, lé mắt nhìn qua.

Đỗ Khuê trên trán nổi gân xanh, đối diện với hai mắt tràn đầy cầu xin cùng xin lỗi của Dương Vượng, thật lâu sau, rốt cuộc hạ quyết tâm, dời mắt, hướng Bàng Mục quỳ xuống, dập đầu mấy cái, “Lúc trước bị tiền tài che mắt, làm ra rất nhiều sai sự, ngày sau tất nhiên thay đổi triệt để, liều chết nguyện trung thành.”

Dương Vượng trong óc ong một tiếng, biết từ nay về sau, chính mình không còn Đỗ huynh đệ.

Bàng Mục xua xua tay, ý bảo Đỗ Khuê trước đứng ở một bên, không vội vã tỏ thái độ.

Nói lời hay cùng làm việc tốt là hai việc khác nhau, hiện giờ? Trước cứ bỏ qua đi đã.

Đỗ Khuê chần chờ một lát, cắn chặt răng, quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, “Đại nhân, Dương Vượng làm sai là chắc chắn, thuộc hạ không dám đòi hỏi quá đáng. Nhưng đại nhân niệm tình hắn nhiều năm qua làm việc đắc lực, trong nhà trên có cha mẹ già 60, dưới có hài nhi non nớt, vạn mong khoan thứ một lần, để hắn ngày sau lập công chuộc tội, chuộc tội lỗi trong quá khứ!”

Vì nha môn làm việc, Dương Vượng này tính tình gì, ngày thường không thiếu đắc tội với người. Nếu từ nay về sau thật sự chặt đứt đường đi, bên ngoài những kẻ tiểu nhân không có cố kỵ đó, tất nhiên vây quanh, đem toàn gia ăn sống rồi.

Hắn cùng tẩu phu nhân đều giống nhau là kẻ tham lam, dù thế nào cũng mặc kệ, đáng thương chỉ có lão cha mẹ cùng phía dưới một đôi nhi nữ non nớt, có tội gì?

Dương Vượng cả người rung mạnh, trăm triệu không nghĩ tới hắn giờ này lại vẫn có thể nói ra những lời như vậy, lập tức không khỏi chứa đầy nhiệt lệ, hai mảnh môi khô khốc run rẩy, trong lòng hối hận đan xen, cũng vội xoay người quỳ gối, hướng tới Bàng Mục dập đầu mấy chục cái, cho đến khi mặt đất nhiễm máu, kinh sợ nói: “Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin đại nhân cho tiểu nhân một cơ hội, chỉ cần là ở nha môn này, bảo tiểu nhân làm một ngục tốt nho nhỏ cũng được! Đại nhân khai ân, cầu xin đại nhân khai ân!”

Bàng Mục nhướng mày, “Đỗ Khuê, ngươi là áp chế bản quan?”

Đỗ Khuê run lên, cuống quít lắc đầu, “Đại nhân, thuộc hạ không phải ý này!”

Bàng Mục cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, chỉ là thân thể hơi hơi nhoài ra trước, không nói một lời nhìn chằm chằm hắn.

Đỗ Khuê nằm ở trên mặt đất, chỉ cảm thấy hình như có một tòa núi lớn nặng nề đè xuống, khiến hắn thở không nổi, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, lồng ngực bất động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chợt nghe Bàng Mục cười nhạo một tiếng, một lần nữa lười nhác ngồi lại lên lên ghế, xua xua tay, “Hôm nay ngươi đã thay hắn bảo đảm, ngày sau nếu có vạn nhất, chớ trách bản quan trở mặt vô tình.”

Đỗ Khuê chỉ cảm thấy áp lực chợt biến mất, lúc này mới ý thức được cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, mới muốn tạ ơn, lại nghe thấy Bàng Mục nói với Dương Vượng: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi đi thủ cửa thành.”

Dương Vượng người này tâm tư tinh mịn, bách chuyển thiên hồi, nếu là có thể sử dụng tốt, cũng vẫn có thể xem là một cánh tay. Trước mắt? Đáng tiếc.

Để hắn trông nhà tù xác thật có chút nhân tài không được trọng dụng, nhưng nếu để hắn tiếp tục làm việc, sợ rằng sự việc lại tái sinh.

Nhưng thật ra cửa thành mỗi ngày bá tánh lui tới đếm không hết, trong đó không biết có bao nhiêu người lăn lộn, làm xằng làm bậy, hiểm ác, làm gì có mấy kẻ bình thường? Hắn không phải thích lợi dụng sơ hở, cân nhắc người sao? Liền kêu hắn ngày ngày hàng đêm nhìn đi nhìn lại, dùng một tay bộ đầu bản lĩnh trước kia mà sàng lọc!

Được kết quả này, Dương Vượng cùng Đỗ Khuê đều là vui mừng quá đỗi, lại dập đầu cảm tạ.

Bàng Mục lười đến nghe bọn hắn nói lời vô nghĩa, trước gọi người định tội Dương Vượng mượn chức vụ nhận tham ô nhận hối lộ, chuyện này nhớ kỹ, sau đó thỉnh Liêu Vô Hà xử trí, lúc này mới trở về chính đề, hỏi ngày đó xảy ra tình huống gì.

Dương Vượng giờ phút này như mới sống lại, thật sự là hỏi gì đáp nấy, bởi vì say rượu nhớ không rõ, vắt hết óc suy nghĩ, muốn bao nhiêu thành thật có bấy nhiêu.

“Tụ Hương lâu hai năm trước nhìn không tồi, nhưng bởi vì trong thành tân tú mọc thành cụm, cửa hiệu lâu đời lại sừng sững không ngã, cho nên qua mới mẻ, mua bán cũng chỉ là bên ngoài ngăn nắp, nội bộ gió táp mưa sa. Lưu chưởng quầy vốn định nhờ việc mở yến tiệc chiêu đãi nhóm quan gia trong vũ sư đại hội để xoay người, thứ nhất tên tuổi dễ nghe, không sợ khách dân gian như mây tới; thứ hai, rốt cuộc nha môn nước lớn, đây đều là quy củ bất thành văn, đến lúc thanh toán cũng báo hơn tám trăm đến ngàn hai, mỗi nơi đều khấu một ít, cũng không ai nhìn ra.”

Thấy ánh mắt các đại nhân phía trên càng thêm khinh thường, Dương Vượng nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng chuyển đề tài khác.

“Đại nhân có điều không biết, Lưu Hạnh là người lợi hại, thời trẻ nàng cùng Lưu chưởng quầy làm nên Tụ Hương lâu, chỉ là mấy năm nay mới dần dần tụt dốc. Nhưng tuy là như vậy, nhưng người làm ở Tụ Hương đều cực kỳ kính trọng vị lão bản nương này, nghe lời nàng nói so với Lưu chưởng quầy còn nhiều hơn. Đúng rồi, quên không nói, hiện giờ mấy bí phương thức ăn đặc sắc ở Tụ Hương lâu, đều nắm ở trong tay nàng.”

“Nàng luôn trước một đêm tự mình phối liệu, sáng sớm hôm sau trực tiếp giao cho phòng bếp, đến Lưu chưởng quầy cũng không thể qua tay. Hai vợ chồng không thiếu lần bởi vì chuyện này mà khắc khẩu, nhưng Lưu Hạnh thập phần cường thế, lại có chỗ dựa, Lưu chưởng quầy cũng không thể để mãi như vậy, cho nên mới vội vã thi triển, cũng là muốn khiến mọi người xem trọng liếc mắt một cái. Rốt cuộc bị nữ nhân cưỡi ở trên đầu, chuyện này...?”

Bàng Mục hỏi: “Khi án kia phát sinh, nàng cũng ở phía sau phối liệu?”

“Hẳn là vậy,” Dương Vượng gật gật đầu, suy nghĩ lại thử thăm dò nói, “Kỳ thật tiểu nhân cảm thấy, Lưu Hạnh rất có hiềm nghi. Không nói đến hai vợ chồng thời trẻ liền bằng mặt không bằng lòng, hôm qua chạng vạng khi tiểu nhân cùng Lưu chưởng quầy về nhà, còn vừa vặn chạm mặt Lưu Hạnh, nàng không những không có nửa điểm nhiệt tình hiếu khách, ngược lại ánh mắt thập phần kinh ngạc, chán ghét, làm cho Lưu chưởng quầy cũng thật là xuống đài không được…… Hiện giờ nghĩ đến, chắc là do chột dạ!”

Tề Viễn châm chọc mỉa mai nói: “Ngươi lấy bạc nhà ta lại không làm được việc, nếu là ta, ta cũng chán ghét.”

Dương Vượng: “……” Lúc này ta nói chính là thật sự a.

Bàng Mục liếc mắt nhìn Tề Viễn một cái, ý bảo hắn câm miệng lại, lúc này mới bảo Dương Vượng tiếp tục.

“Phu thê hai người oán hận chất chứa đã lâu, Lưu chưởng quầy lại uống rượu, nói chuyện làm việc không biết nặng nhẹ, nhất thời thất thủ cũng là có……” Dương Vượng còn rất sợ Tề Viễn, rụt cổ nói: “Tiểu nhân cùng Lưu chưởng quầy lúc tâm tình không tốt, thường xuyên uống say……”

“Tiểu nhân chỉ mơ hồ nhớ rõ mình đi vào phòng cho khách nghỉ ngơi, hắn cũng tự trở về chính phòng, phía sau, cũng không biết.”

“Đúng rồi, trong lúc ngủ tiểu nhân mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, lúc ấy cũng không để ý, nhưng dường như có người bước nhanh chạy vội, tiểu nhân theo thói quen, liền xoay người lại, ai ngờ ngay sau đó va vào một người……”

Bàng Mục vừa nghe, truy vấn nói: “Ngươi có nhìn thấy người nọ không?”

Dương Vượng lắc đầu, “Chưa từng, lúc ấy trời tối, trong viện cũng không đốt đèn, tiểu nhân, tiểu nhân cũng không thanh tỉnh…… Bất quá tiểu nhân lấy cái đầu trên cổ bảo đảm, tuyệt đối có người! Còn hẳn là nam nhân có công phu.”

Hắn bản năng muốn đuổi theo, nhưng uống say không biết gì, đứng còn không vững, lảo đảo hai bước liền ngã quỵ trên mặt đất……

Dẫn nguời đi được một lúc, Liêu Vô Hà tiến lên hỏi: “Người này gian trá thành tính, nói dối hết bài này đến bài khác, đại nhân có thể tin hắn?”

Bàng Mục ôm cánh tay trầm ngâm một lát, “Tin, cũng không tin lắm.”

Liêu Vô Hà nghe vậy cũng hiểu, “Đại nhân cảm thấy hung thủ không phải hắn?”

“Ừ,” Bàng Mục gật đầu, ý bảo hắn xuống, “Không nói nhân phẩm, Dương Vượng vẫn là có chút bản lĩnh, giống như hắn lời nói, nếu động thủ với hắn, sẽ đánh mất thời cơ, cho dù giết được cũng không sạch sẽ.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Bất quá nếu nói hung thủ là Lưu Hạnh, cũng quá thô bạo.”

Liêu Vô Hà thuận tay thay hắn rót trà, không đợi hai người bưng lên uống, bên ngoài Lâm Bình liền chạy tới hội báo nói: “Đại nhân, Liêu tiên sinh, Phương bộ đầu tìm được lão người hầu cũ của Lưu gia!”

Bàng Mục cùng Liêu Vô Hà liếc nhau, lập tức ném chén trà trong tay còn chưa kịp uống, “Đi!”

Buổi chiều khi thẩm vấn, Bàng Mục sai người viết khẩu cung để Dương Vượng ký, giờ lại sắp có thêm manh mối quan trọng:

“…… Chúng ta tìm được một người trông vườn hoa cùng một người sai vặt, hai người thuật lại nội dung có chút phức tạp, nhưng chỉ có một điều đồng nhất, đều nói về lai lịch của vị tiểu thiếu gia kia, rất có thể không phải do Lưu Hạnh sinh ra.”

Yến Kiêu theo bản năng cùng Quách Ngỗ Tác trao đổi ánh mắt: Giống những gì bọn họ đêm qua phỏng đoán.

Lại nghe Bàng Mục lại nói: “Theo hai người này nói, năm đó hai vợ chồng đi thôn trang ngoài thành tránh nóng, kết quả một tháng sau chỉ có một mình Lưu chưởng quầy trở về, nói với người ngoài là Lưu Hạnh có thai, tạm thời không nên hoạt động. Mà nàng ở ngoài thành hơn một năm, vẫn luôn chờ đến trăm ngày tiểu thiếu gia, lúc này mới trở về làm tiệc rượu trăm ngày. Mà lúc ấy, người đi theo bên nàng tất cả đều thay đổi một lần. Cũng thời gian đó, Lưu chưởng quầy ở nhà cũng thay đổi người làm trong nhà.”

Không có nguyên do mà đem toàn bộ người hầu đổi đi, không khó để giải thích, mấu chốt ở chỗ, tiểu thiếu gia dần dần lớn lên, mặc kệ là người bên ngoài Lưu gia hay người hầu trên dưới đều phát hiện: Hài tử kia cùng Lưu chưởng quầy có ba phần giống nhau, nhưng so với Lưu Hạnh không có nửa phần tương tự, mà Lưu Hạnh đối hắn cũng là có lệ thôi.

Nghe đến đó, Trương Dũng nhịn không được kích động nói: “Động cơ đã đầy đủ hết! Nghĩ đến phu thê hai người nhiều năm không con, Lưu Hạnh cường thế, không cho Lưu chưởng quầy lấy người khác, bất đắc dĩ đồng ý bỏ mẹ lấy con, cũng hiệp trợ thanh trừ người hầu cũ có khả năng biết được nội tình. Nhưng rốt cuộc không phải thân sinh, hiện giờ càng nhìn càng phiền, lại thêm đủ loại mâu thuẫn trong quá khứ, hôm qua hai người một lời không hợp cãi nhau, vì quá kích động, Lưu Hạnh đem Lưu chưởng quầy giết chết!”

Hắn vừa nói xong, mấy người đang ngồi nhịn không được gật đầu theo.

Toàn bộ lời lẽ nghe qua thì hợp tình hợp lý, nhưng cẩn thận cân nhắc, lại tràn đầy lỗ hổng.

Quách Ngỗ Tác mở miệng nói: “Rốt cuộc không có chứng cứ.”

Trương Dũng muốn hắn cùng Yến Kiêu yếu thế, lập tức buột miệng thốt ra, “Chuyện này cũng không khó, lấy máu nghiệm thân là được.”

Yến Kiêu: “……”Cái ý gì đây?