Đại Lão Cô Ấy Muốn Làm Cá Mặn

Chương 13: Tam thế thiện nhân




Cô ngồi chỗ này, không phải ai cũng dám ngồi đâu

Bạn học mới tới này nha, không biết người cùng bàn là ác ma chính hiệu của trường đó, lần trước có người ngồi đó đã bị đuổi đi mất tăm hơi rồi.

Chủ nhiệm lớp còn đứng ở đó, mấy học sinh không có cách nào khuyên Sở Từ.

Sở Từ không có nhìn mặt của bạn ngồi cùng bàn, vì cậu đang úp mặt xuống bàn ngủ khò,có muốn nhìn, thì chỉ thấy một đầu tóc đen của cậu thôi.

Càng không biết đối phương tên gì nữa là.

Lí do cô chọ chổ ngồi này là thấy bạn cùng bàn đang lăn ra ngủ. Vừa hay, cô cũng muốn đi ngủ, chỉ vậy thôi.

Như vậy không ai làm phiền ai, thật tốt biết bao.

Sở từ lấy ra cái gối mềm chuẩn bị nằm bò ra ngủ.

Không sai, trước khi ra khỏi cửa cô lén lấy thêm cái gói bỏ vô cặp, ý định đến trường ngủ bù cho qua hết ngày.

Vừa mới nằm xuống,tự nhiên có âm thanh hệ thống:" hệ thống nhắc nhở, bên tay trái ký chủ là tam kiếp thiện nhân, giúp đỡ tam kiếp thiện nhân có thể kiếm được 100 điểm công đức".

Ngày thường Sở Từ quyên góp một đóng tiền chỉ đổi được mấy điểm công đức.

Nge theo hướng hệ thống chỉ định, trong mắt cô phát sáng rõ rệt, cô thấy cậu đang ngủ trên bàn học.

Nam sinh đó vậy mà tam thế thiện nhân. Người như vậy không phải tùy tiện muốn thấy là có đâu nha.

Ba năm này, lần đầu tiên Sở từ gặp được. Trước kia cô cũng từng gặp qua người lương thiện, lúc trời mưa người đókhông mang dù, cô lấy dù của mình tặng cho người ta, hệ thống trực tiếp chô cô 50 điểm công đức.

Chỉ thuận tay đưa dù ngày mưa mà có tới 50 điểm chứ chơi! Từ đó tới nay, đó là lần đầu tiên cô được điểm cao như vậy.

Cao gấp mấy lần so với việc làm từ thiện, quyên góp tiền này nọ.

Bởi vô tình gặp gỡ, chỉ gặp người đó có một lần, về sau cũng không gặp lại nữa, cơ hội kiếm thêm điểm cao từ đó bay mất tiu.

Đột nhiên giờ để cô gặp được người có tới ba kiếp lương thiện lận.

Đôi mắt Sở Từ sáng còn hơn đèn treo tường.

Nhìn đến một đầu tóc đen lánh kia, trong mắt sở từ hiện ra món thịt kho Đông Pha thơm nức mũi.

Thèm muốn xỉu luôn mà.

Vốn dĩ cô tới trường ngủ cho qua ngày, ai dè gặp được chuyện may mắn này.

Cơn buồn ngủ lập tức bay mất dạng luôn rồi.

Trong mắt sở từ đâu phải bạn cùng bàn nữa, mà là máy rút tiền ATM nạm vàng chói lấp lánh thì có, là thuốc tiên cứu người, trường sinh bất lão.

Lúc tiếng chuông của tiếc học đầu tiêng vang lên, cậu ngồi cùng bàn ấy cũng thức.

Mở mắt, đó là một đôi mắt phượng rất đẹp, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Khuôn mặt đẹp trai kết hợp với sóng mũi cao cánh mũi thon gọn, làn da cũng rất trắng, góc cạnh rất rõ ràng.

Với một gương mặt như vậy so ra còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi nổi trên tivi nhiều.

Nam sinh này là muốn tai họa những bạn học nữ sinh đi.

Cậu híp mắt nhìn Sở Từ. Ánh mắt sắc bén đầy địch ý pha chút hoài nghi khó tin.

“cậu là ai?” Giọng nói rõ ràng nge ra là biết mới vừa tỉnh ngủ. Nên nge có chút khàn khàn trầm ổn, lọt vào tai thập phần gợi cảm.

" tớ mới tới, ngồi cùng bàn với cậu" Sở Từ mỉm cười,khách sáo trả lời với cậu.

Cười cũng tính là hoạt động tốn sức đó, mặt không biểu cảm là tốt nhất, đỡ phải tốn sức.

" Bọn họ không nói cậu biết rằng chổ này không ai được ngồi hả?" Đôi mắt cậu híp thành một đường thẳng, rõ ràng là không vui.

" giáo viên đâu có phản đối đâu" Sở Từ đưa ra lí do đầy đủ

" Đổi chổ khác đi, Tôi không thích ngồi cùng bàn với ai hết".