Tiền Lập Tùng sau khi nghe xong lời Thẩm Nghiệp nói trên xe, cũng có điểm hoài nghi dì cả, nhìn đối phương đầy mặt đề phòng, trong lòng hắn càng thêm một tầng nghi ngờ.
"Vâng, đều là bạn của cháu." Hắn biết lúc này không thể để bại lộ cảm xúc, bằng không sẽ rút dây động rừng, liền hàm hồ lên tiếng, sau đó mời Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch vào nhà.
Dì cả vừa nghe là bạn Tiền Lập Tùng, cũng liền không nghĩ nhiều, cười nói: "Mau vào đi, dì pha nước cho mọi người."
Cả người dì rất gầy, tướng mạo thoạt nhìn cũng có chút khổ, hẳn là lúc trẻ gia cảnh không tốt, chịu một ít trắc trở.
Thẩm Nghiệp lôi kéo Diệp Trạch vào đại sảnh.
Trong phòng tản ra âm khí nhàn nhạt, cũng không hẳn là nùng liệt, hiển nhiên địa điểm dì cả Tiền gây án không ở trong nhà.
Bà chuẩn bị vào phòng bếp rửa trái cây cho Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp lại nói: "Không làm phiền, chúng ta bàn việc chính trước."
Người này tên là Tiền Xuân Hoa, cái tên có chút tùy ý, năm đó dì vừa sinh ra, thân thể không tốt lắm, đều nói tiện danh hảo dưỡng hoạt ( Ý là tên xấu dễ nuôi TT), trong nhà liền lấy cái tên tục khí như vậy cho dì.
Trong lòng dì có loại dự cảm không tốt, co quắp bất an mà nhìn về phía Tiền Lập Tùng, nói: "Bạn nhỏ này...... Là có ý gì?"
"Dì ngồi đi." Tiền Lập Tùng không đáp lại.
Hiện tại hắn cũng không biết nên đối mặt với người dì cả của mình như thế nào, từ nhỏ dì ấy đối với hắn rất tốt, nếu thủ phạm thật sự là dì ấy, hắn nên làm cái gì bây giờ?
....Hắn không dám tiếp tục tưởng tượng.
Nhưng Thẩm Nghiệp đặc biệt trực tiếp nói: "Cháu là bạn của Tiền Lập Tùng, cũng là một đạo sĩ. Cậu ấy nói trong nhà xảy ra chuyện, mời cháu đến xem."
Nghe vậy, trên mặt Tiền Xuân Hoa lập tức thay đổi: "Nguyên lai....Nguyên lai ngài là đại sư."
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt Tiền Xuân Hoa, nói: "Gọi chồng dì trở về đi, chờ ông ấy về, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng."
Một câu như vậy, hai chân Tiền Xuân Hoa tức khắc nhũn ra, thiếu chút nữa liền quỳ rạp xuống đất.
Phản ứng này, rất rõ ràng chính là trong lòng có quỷ.
Tiền Lập Tùng đặt ở trong mắt, càng thêm khó chịu.
"Tôi....Chồng tôi không biết gì cả......" Qua một hồi lâu, Tiền Xuân Hoa cắn răng mở miệng.
Thẩm Nghiệp nhún vai: "Cháu cũng chưa nói là chuyện gì, dì liền nói chồng dì cái gì cũng không biết...... Xem ra cả hai người đều có chút thần bí nhỉ."
Tiền Xuân Hoa sắc mặt trắng bệch: "Cậu....Cậu lừa tôi?"
"Đương nhiên không phải." Thẩm Nghiệp nói, "Cháu am hiểu xem tướng mạo nhất, lần đầu tiên nhìn đến ánh mắt dì, cháu liền biết hai người đã làm gì với bố mẹ và ông bà Tiền Lập Tùng."
Tiền Xuân Hoa đỡ sô pha ngồi xuống, trên mặt lộ ra xám xịt, thật lâu sau cũng không hé răng.
Thẩm Nghiệp nói: "Dì vẫn nên gọi chồng dì về đi nhé."
Tiền Xuân Hoa lắc đầu, bà cắn chết cũng muốn nói chồng mình không hề tham gia bất luận vào việc gì.
Thẩm Nghiệp nheo mắt: "Xem ra dì muốn một mình gánh vác trách nhiệm."
"Tôi....Là tôi phải xin lỗi cả nhà hạt thông......" Tiền Xuân Hoa bỗng nhiên đưa hai tay che mặt, nức nở mà khóc lên.
Tiếng khóc của dì mang theo hối hận nồng đậm, Thẩm Nghiệp lại mang ý nghĩ bất đồng tình.
"Dì chẳng những phải xin lỗi gia đình Tiền Lập Tùng, còn phải xin lỗi bố mẹ dì. Ông bà Tiền Lập Tùng chính là bố mẹ ruột của dì, bọn họ không quá hai ngày nữa sẽ bị chồng dì hại chết, vậy mà dì còn bảo vệ ông ta, vừa nhìn liền biết là đứa con bất hiếu!"
Tiền Xuân Hoa lập tức cất cao giọng: "Không có khả năng, vì sao bố mẹ sẽ chết?! Cậu nói hươu nói vượn!"
May mắn Thẩm Nghiệp thiết lập kết giới, bằng không với cái âm lượng này, khẳng định sẽ truyền đến tai người bệnh trong nhà Tiền Lập Tùng.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: "Nếu dì không tin, nên giằng co với ông chồng của dì đi nhé."
Sắc mặt Tiền Xuân Hoa một trận trắng bệch, ánh mắt lập loè, tựa hồ đang do dự có nên tin tưởng Thẩm Nghiệp hay không.
Tiền Lập Tùng bên này cũng nghe cuộc đối thoại của Thẩm Nghiệp cùng Tiền Xuân Hoa, vừa tò mò vừa nôn nóng, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Thẩm đại sư, đây.....Rốt cuộc là việc gì?"
Thẩm Nghiệp nhìn Tiền Xuân Hoa nhàn nhạt nói: "Bảo dì của cậu tự nói đi."
Tiền Xuân Hoa rất chột dạ, không dám đối diện với Tiền Lập Tùng, cũng không lên tiếng.
"Dì cả, thật sự là dì hại nhà cháu?" Tiền Lập Tùng đứng ở nơi đó, đặc biệt khó chịu hỏi.
Tiền Xuân Hoa há miệng thở dốc, muốn phủ nhận.
"Dì còn muốn nói dối sao?" Thẩm Nghiệp bắt đầu nhìn bà không vừa mắt, "Hại chết bố mẹ, một chút áy náy cũng không có?"
"Không....Không....Tôi không hại bọn họ......" Tiền Xuân Hoa run rẩy tiếng nói, "Tôi sao có thể sẽ hại bố mẹ ruột của mình?"
Thẩm Nghiệp hừ nói: "À, dì nói dì không làm, nhưng lại làm hại em trai em gái mình, còn muốn hại chết cả Tiền Lập Tùng, ok, dì muốn thừa kế di sản nhà bọn họ, phải không?"
Lời này vừa nói ra, Tiền Lập Tùng lập tức mở to hai mắt nhìn.
Mà Tiền Xuân Hoa đứng ngồi không yên, hiển nhiên bị nói trúng tâm tư.
"Dì cả, dì.....Vì sao lại muốn hại cả nhà cháu?" Tiền Lập Tùng cơ hồ muốn hỏng mất mà kêu, "Bố mẹ cháu đối xử với dì tốt như vậy, thậm chí chia một nửa căn nhà cho anh họ kết hôn, mấy người nhà dì cũng làm việc ở trong siêu thị.....Vì sao dì có thể vong ân phụ nghĩa như vậy?!"
Tiền Xuân Hoa nước mắt ào ào rơi xuống, bụm mặt nói: "Là dì có lỗi với nhà cháu......"
Nhưng bà cũng không giải thích rốt cuộc vì sai lại làm vậy.
Tiền Lập Tùng gắt gao siết chặt nắm tay, khống chế được lửa giận và khó chịu ở đáy lòng, chuyển hướng nhìn Thẩm Nghiệp, nói: "Làm phiền ngài nói rõ ràng sự việc ra cho tôi....Tôi có thể chịu được!"
Bởi vì công việc tới Tiền gia, trì hoãn kế hoạch ăn lẩu của Thẩm Nghiệp, cả người cậu có điểm héo úa, cũng không nghĩ lãng phí thời gian, trực tiếp đánh một lá bùa giấy vào trán Tiền Xuân Hoa, để đối phương thẳng thắn một chút.
Trong lòng Tiền Xuân Hoa rõ ràng có một số việc không thể nói ra, nhưng không có cách nào khác, lá bùa của Thẩm Nghiệp khiến cho bà chỉ có thể nói thật ra.
Rất nhanh bà liền nói ra hết tất cả mọi việc.
Phải nói là từ nửa năm trước.
Thời điểm Tết Âm Lịch, chồng Tiền Xuân Hoa là Vu Hải Ba bị bạn bè mang tới sòng bạc phương Nam đánh bạc, thắng không ít tiền. Vu Hải Ba hứng thú bừng bừng, cảm thấy chính mình có tài vận, hai tháng sau đều đi theo bạn bè tới sòng bạc chơi. Ngay từ đầu xác thật là thắng, nhưng sau đấy lại thua liên tục, chẳng những thua hết tiền thắng, ngay cả tiền vốn cũng đổ vào.
Lúc này Vu Hải Ba bị nghiện đánh cược, nào chịu thu tay lại.
Mới đầu là vay tiền đặt cược, sau càng chơi càng thua, ông ta liền thế chấp căn nhà trong tay....Mượn tiền vốn dĩ chính là vay nặng lãi, hơn nữa thua rất nhiều, không đến nửa tháng, Vu Hải Ba liền nợ nần 400 vạn.
Tiền Xuân Hoa biết được chuyện này, thiếu chút nữa cùng Vu Hải Ba liều mạng.
Nhưng ngày tháng vẫn nên tiếp tục, con trai vừa mới kết hôn, con dâu mới vừa vào cửa, nếu biết trong nhà thiếu nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ chạy mất. Tiền Xuân Hoa sầu trắng tóc, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Vu Hải Ba còn muốn tiếp tục chơi đánh cuợc, lấy tiền thua trở về, lại lừa Tiền Xuân Hoa mượn 200 vạn đi đổ.
Kết quả đương nhiên là lỗ sạch vốn.
Nợ 600 vạn, cộng với tiền lãi mỗi ngày, cho dù có bán căn nhà của con trai cũng không trả hết.
Hai vợ chồng liền cầm tiền lương đi trả nợ, đáng tiếc góp vào cũng không đủ. Bên cho vay nặng lãi lại điên cuồng thúc giục, hơn nữa còn đe doạ, nếu bọn họ không còn tiền, chúng sẽ tìm cách đưa Vu Hải Ba vào tù.
Thời điểm hai vợ chồng đang sứt đầu mẻ trán, người bạn kia của Vu Hải Ba cho bọn họ một chủ ý, nói trong nhà Tiền Lập Tùng có tiền, mở miệng xin mượn tiền cũng không chết được.
Nhưng mà......Vu Hải Ba bởi vì đánh bạc mới thiếu khoản nợ kếch xù, bố mẹ Tiền Lập Tùng là người trong mắt không chứa một hạt cát, cả đời cần cù chăm chỉ, sao có thể cho bọn họ vay tiền?
Huống chi gia đình Tiền Lập Tùng cũng chỉ sêm sêm giống nhà giàu có, không thể ngay lập tức lấy ra 600 vạn được.
Bạn của Vu Hải Ba cũng không từ bỏ, không ngừng mà tẩy não hai vợ chồng. Thậm chí còn ám chỉ Vu Hải Ba, chỉ cần cả nhà Tiền Lập Tùng chết, tất cả tài sản của Tiền gia đều sẽ để lại cho ông bà Tiền. Đến lúc đó chỉ cần Tiền Xuân Hoa thuyết phục được bố mẹ, tài sản Tiền gia liền sẽ về tay bà.
Cẩn thận ngẫm lại, mấy căn nhà của Tiền gia cũng phải lên đến trăm triệu, huống chi còn có mấy chuỗi siêu thị, trả hết nợ nần vẫn còn dư dả!
Vu Hải Ba hoàn toàn bị thuyết phục, quyết tâm muốn lấy được tài sản Tiền gia.
Vừa lúc bạn của ông ta quen biết một đại sư, cho Hải Ba một ít lá bùa, bảo ông ta ngâm lá bùa vào bên trong nước trà, mỗi ngày đưa cả nhà Tiền Lập Tùng uống là xong.
Cứ như thế ba tháng, hai tháng trước, Tiền gia quả nhiên xảy ra chuyện. Đầu tiên là siêu thị xảy ra vấn đề, sau đấy bố Tiền đi khám bị ung thư dạ dày -- kỳ thật căn bệnh này là giả, bởi vì do lá bùa của đại sư kia hạ độc. Ông bà Tiền cũng sinh bệnh, ngay cả mẹ Tiền, uống nước bùa tất cả đều trúng độc, chẳng qua vẫn chưa phát tác mà thôi. Mà mẹ Tiền phải chiếu cố người bệnh cả nhà, kỳ thật cũng mệt đến nỗi không chịu được rồi.
Nghe xong lời Tiền Xuân Hoa, Tiền Lập Tùng ngồi yên ở sô pha, nửa ngày không hé răng.
Thì ra là bởi vì dượng cả đánh bạc, mắc nợ mấy trăm vạn, nhà bọn họ mới có thể ra tay hạ sát.
Quả nhiên, tệ nạn đánh bạc cá cược không thể động vào!
Nhưng Tiền Lập Tùng tức giận hơn khi biết người này chính là dì cả của mình, thế mà dám giúp đỡ Vu Hải Ba hãm hại người khác! Thân là dì ruột của hắn, là con gái ruột của ông bà hắn! Giết hại chính anh em và bố mẹ ruột của mình, đây là việc con người có thể làm sao?!
"Bà không xứng làm dì của tôi, càng không xứng làm người!" Tiền Lập Tùng gắt gao nhìn chằm chằm Tiền Xuân Hoa, hận không thể lao lên lột lớp da mặt của bà ta xuống.
Nếu không phải nhiều năm được giáo dục tư tưởng tốt đẹp, hơn nữa còn có Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch ở đây, bằng không hắn sẽ bóp chết hung thủ nhăm nhe giết chết gia đình mình trước mặt này.
Tiền Xuân Hoa bụm mặt, khóc lên khóc xuống rối tung rối mù: "Là dì có lỗi với mọi người, rất xin lỗi bố mẹ...... Con có tội......"
"Bà khóc sướt mướt như vậy thì có ích lợi gì, nếu hôm nay tôi không mời Thẩm đại sư tới đây, chắc chắn bọn họ đã bị bà hại chết rồi!" Tiền Lập Tùng phẫn uất mà đứng lên, ở trong phòng khách đi qua đi lại, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể phát tiết được cơn phẫn nộ của bản thân, "Fuck, đúng là hai tên ác quỷ đầu thai, sao Tiền gia lại sinh ra loại người ác độc như vậy, đúng là xui rủi tám đời!"
Tiền Xuân Hoa khóc nhiều tới mức thở hổn hển, lẩm bẩm mà nói: "Là dì làm sai.....Dì biết sau khi mình chết nhất định sẽ xuống địa ngục......"
"Bà câm miệng đi được không!" Tiền Lập Tùng hung hăng mà đá chân bàn trà, "Bố mẹ tôi đối xử với bà không tốt sao? Nhiều năm nay vẫn luôn giúp đỡ mấy người, bọn tôi nhận lại được cái gì? Rất hay, lấy oán trả ơn, ăn cháo đá bát, đúng là nuôi ong tay áo, quá ác độc, khiến người khác phải giận sôi máu! Dì cho rằng xuống địa ngục là có thể chuộc tội, có thể giải thoát sao? Tôi nói cho dì biết nhé, ngay cả khi dì có xuống mười tám tầng địa ngục, có nằm trên chảo dầu, cả nhà tôi đều sẽ không tha thứ cho dì!"
Thẩm Nghiệp nhún vai: "Bình tĩnh nào, dù sao não dì cậu không có nhiều nếp nhăn, những việc này đều do chồng bà ta gây ra, nhưng mà bà ta chẳng những không oán trách chồng mình, còn muốn bảo vệ ông ta đến cùng.....Chắc là đầu óc bị chó ăn mất rồi!"
Bị Thẩm Nghiệp châm chọc, Tiền Xuân Hoa càng khóc lợi hại.
Bà ta cuộn tròn vào một góc sô pha, nức nở mà nói: "Chồng tôi cũng bị người ta lừa mà......"
Đến bây giờ bà ta vẫn còn muốn bảo vệ ông chồng khốn nạn kia!
Phải rồi, tất cả chuyện này sẽ không xảy ra nếu ngay từ đầu ông ta không bị người khác dụ dỗ. Nhưng nếu ông ta còn nhớ đến người trong nhà, sau khi thua trận, hẳn nên thu tay lại mới đúng!
Cho nên nói, cờ bạc chẳng những hại thân, còn hại cửa nát nhà tan, người trong nhà cũng gặp phải tai ương, thật sự quá đáng giận!
Tiền Lập Tùng tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, muốn mắng Tiền Xuân Hoa, lại phát hiện bản thân thiếu thốn vốn từ; muốn bóp chết Tiền Xuân Hoa, nhưng hắn còn sót lại lý trí, tự biết rằng không thể làm như vậy, chỉ có thể khắc chế lửa giận xuống đáy lòng.
Thẩm Nghiệp nhìn Lập Tùng như sắp tức giận đến mức ngất xỉu, vội vàng mở miệng an ủi hắn: "Không phải còn có tôi ở đây sao, tôi còn phải thu tiền, phải làm việc, nhất định sẽ chữa bệnh cho gia đình cậu."
Những lời này quả thực giống như âm thanh kỳ diệu truyền xuống từ Thiên Đàng, cứu rỗi lấy tinh thần đang rục rịch không yên, Tiền Lập Tùng lập tức bình tĩnh lại: "Đúng đúng, Thẩm đại sư quả thật rất lợi hại, nhất định có thể trị bệnh cho người thân tôi."
Thẩm Nghiệp ừ một tiếng, nói: "Dì cả và dượng của cậu, ngay cả ông bạn kia nữa, tôi cũng sẽ bắt lại giúp cậu."
Cậu ghét nhất việc người khác không tín nhiệm bản lĩnh của mình, nhưng Tiền Lập Tùng một khi mở miệng khen cậu, cậu phi thường vừa lòng với phản ứng của Tiền Lập Tùng, ngay cả ngữ khí cũng thay đổi rất nhiều.
Tiền Lập Tùng cảm kích mà nhìn: "Vậy làm phiền ngài rồi."
Chỉ cần có thể cứu ông bà và bố mẹ, cho dù có tán gia bại sản, hắn cũng nguyện ý.
Dù sao hắn cũng không muốn đưa tiền cho hai kẻ lòng lang dạ sói Tiền Xuân Hoa và Vu Hải Ba!
Nghe Thẩm Nghiệp nói sẽ bắt lấy bọn họ, Tiền Xuân Hoa lập tức nóng nảy, uỳnh một tiếng, quỳ gối trước mặt Tiền Lập Tùng: "Hạt thông à, là dì không tốt.....Dì sẽ đi cầu đại sư kia đưa thuốc giải độc cho bố mẹ cháu....Cháu tha thứ cho chúng ta đi, được không?"
"Tha thứ cái beep!" Tiền Lập Tùng một chân đá bà ta ra. Đệt mẹ, tha thứ cái mẹ gì, giờ tôi giết cả nhà bà thì bà có tha thứ không?!
Có Thẩm đại sư ở chỗ này, tên đại sư trong miệng người bạn Vu Hải Ba tính là cái vẹo gì!
Huống chi bọn họ thông đồng với nhau hãm hại cả nhà bọn họ, chấp tay giao ra thuốc giải đúng là chuyện lạ trên đời.
Câu nói tiếp theo của Thẩm Nghiệp cũng nói lên được suy nghĩ của Tiền Lập Tùng: "Đưa thuốc giải? Tên đại sư kia chính là do chồng bà tìm tới hãm hại Tiền gia, nếu như gã ta mà cho bà thuốc giải, ông đây lập tức đổi họ Tiền!"
Diệp Trạch vẫn luôn lặng im không nói gì, nghe đến đó, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Thẩm Nghiệp: "Họ Thẩm dễ nghe nhất."
Thẩm Nghiệp ngây ngốc một giây, ngay sau đó cười rộ lên: "Họ Diệp cũng rất êm tai."
Diệp Trạch nhẹ nhàng kéo khóe môi lên.
Nhìn ánh mắt mang ý cười của nam nhân, Thẩm Nghiệp không nhịn được, thò lại gần hôn một cái.
Diệp Trạch sờ sờ đầu cậu, ý bảo cậu nhanh chóng xử lý việc Tiền gia.
"Em biết rồi." Thẩm Nghiệp đáp lời, chuyển mắt sang Tiền Lập Tùng, nói, "Đã quá 5 giờ, tốc chiến tốc thắng đi, giải quyết nhanh chóng một chút, bọn tôi còn muốn đi lẩu."
Tiền Lập Tùng vội nói: "Cần tôi làm cái gì, ngài cứ việc phân phó."
Thẩm Nghiệp: "Chồng bà ta ở gần đây, cậu gọi điện thoại bảo quay về đi."
Tiền Lập Tùng lập tức làm theo.
"Không.....Đừng tìm anh ấy......" Tiền Xuân Hoa thét chói tai, muốn ngăn cản Tiền Lập Tùng.
Thẩm Nghiệp nhíu mày: "Ồn chết đi được."
Cậu ném một lá phù giấy vào người Tiền Xuân Hoa, ngay lập tức biến thành bà ta thành người câm.
Tiền Lập Tùng bấm một dãy số, lấy đại cái cớ gọi Vu Hải Ba trở về.
Tiền Xuân Hoa muốn cướp lấy điện thoại Tiền Lập Tùng, nhưng bị Thẩm Nghiệp đánh một lá Định Thân Phù.
"Tôi đi chữa bệnh cho người thân cậu." Chờ Tiền Lập Tùng cúp điện thoại, Thẩm Nghiệp mở miệng nói, "Chờ tên kia trở về, phỏng chừng bọn họ cũng có thể khoẻ hơn, đến lúc đó lại xử lý Tiền Xuân Hoa và Vu Hải Ba."
Tiền Lập Tùng vẫn còn trẻ, để hắn một đối mặt với một loạt sự việc này, tâm lý sợ rằng cũng chịu phải đả kích lớn.
Bảo người lớn ra mặt là biện pháp tốt nhất.
Biết Thẩm đại sư đang suy nghĩ cho bản thân mình, Tiền Lập Tùng cảm kích gật gật đầu, mang Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch tới phòng ngủ.
Còn Tiền Xuân Hoa, một mình đứng ở trong phòng khách, không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt lo lắng.
Ba người đứng trước phòng ngủ ông bà Tiền, hai người già đều bị bệnh, không thể nằm ở bên nhau, có mẹ Tiền ở đây, trong phòng ngủ liền nhiều thêm một chiếc giường. May mắn phòng đủ lớn, cho dù nhiều thêm một chiếc giường vẫn đủ rộng.
Bên ngoài đặt kết giới, ông bà Tiền đương nhiên không biết trong phòng khách đã phát sinh việc gì, nhìn thấy Tiền Lập Tùng về nhà, hai người lập tức lộ ra nụ cười.
"Hạt thông, cháu về rồi sao? Hôm nay thi thế nào?" Ông Tiền cười hỏi.
Hai người bị trúng độc, ấn đường biến thành màu đen, sắc mặt cũng màu tro tàn sắc, vừa nhìn đã thấy gần đất xa trời.
Tiền Lập Tùng tiến lên nắm lấy tay ông bà, nói: "Cháu thi rất tốt, hai người đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi." Ông Tiền vỗ vỗ mu bàn tay hắn, tỏ ra rất vui mừng.
Thẩm Nghiệp đảo qua tướng mạo của hai vị, biết bọn họ cả đời không hại một ai, vốn phải là mệnh cách sống thọ.
Trên thực tế, Tiền Lập Tùng cũng có tướng mạo đại phú đại quý, về sau hắn sẽ trở thành một đạo diễn có tiếng.
Chỉ tiếc đều bị Tiền Xuân Hoa cùng Vu Hải Ba hãm hại.
"Để tôi xem bệnh ông bà cậu trước." Thẩm Nghiệp nói, làm một vài động tác, hạ một thuật pháp trên người hai vị lão nhân, lại đánh vài lá bùa lơ lửng quanh người bọn họ.
Hai người họ trúng độc tương đối nặng, Thẩm Nghiệp hao phí vài phút mới hoàn toàn thanh trừ độc tố bên trong thân thể bọn họ.
Sau khi kết thúc, Diệp Trạch lập tức tiến đến kéo cậu tựa vào lồng ngực mình, để cậu hấp thụ luồng mây tím trên người.
Thẩm Nghiệp mỉm cười cọ cọ vai anh, yên tâm thoải mái mà dựa vào.
Bên kia ông bà Tiền vốn mang bệnh tình nguy kịch, tầm mắt trở nên mơ hồ, nói chuyện cũng không quá rõ ràng, sau vài lá bùa của Thẩm Nghiệp liền cảm thấy cả người nhẹ bâng, tốt hơn nhiều phần.....Hai người quả thực không dám tin tưởng.
Im lặng ở trên giường hơn nửa ngày, ông Tiền mới run rẩy giọng nói hỏi Tiền Lập Tùng: "Này.....Hai vị này là?"
Khi mới vừa vào cửa, ông Tiền chỉ nhìn thấy Tiền Lập Tùng, không chú ý tới Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch. Khi Thẩm Nghiệp chữa trị cho ông và bạn già của mình, vốn muốn mở miệng dò hỏi, lại phát hiện bản thân ngay cả một chữ cũng không nói được.
Ông Tiền không phải ngu ngốc, đương nhiên biết thiếu niên trước mắt này rất lợi hại. Bởi vì ông phát hiện trên người chính mình không còn thấy đau nữa, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn, khẳng định là do cậu ấy trị liệu!
"Ông ơi, người này chính là Thẩm đại sư." Tiền Lập Tùng giới thiệu Thẩm Nghiệp, lại giới thiệu Diệp Trạch, "Còn đây chính là vị hôn phu Thẩm đại sư."
Ông Tiền chậm rãi ngồi dậy, cử động tay chân một chút, thân thể quả nhiên đều trở nên tốt hơn! Ông tức khắc cay cay sống mũi, cảm kích mà nhìn Thẩm Nghiệp, nói: "Thẩm đại sư, cảm ơn ngài!"
Hoạt tử nhân nhục bạch cốt, cách ra tay và bản lĩnh này, tuyệt đối không thể nào là phàm nhân!
*Làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.
Bà Tiền trì độn một lúc, rất nhanh cũng phát hiện thân thể hoàn toàn trở nên sảng khoái hơn, bà không khỏi kinh hô: "Bà cảm giác như mình đã khỏi bệnh rồi!"
Vừa rồi cũng đã nghe ông bạn già nói chuyện, bà Tiền dùng ánh mắt tha thiết nhìn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp xua xua tay: "Chút lòng thành thôi ạ."
Tuy rằng cậu tiêu hao một ít tinh thần lực, còn phải dựa vào mây tím của Diệp Trạch hồi phục, nhưng cậu không thể để lộ trước mặt người ngoài.
Diệp Trạch vuốt ve khuôn mặt cậu, ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Em rất lợi hại.". ngôn tình hay
Thẩm Nghiệp cười hì hì ôm lấy eo anh: "Em biết mà."
Nhìn gương mặt tươi cười xán lạn kia, Diệp Trạch không khỏi cũng cong môi.
Khi biết thân thể ông bà đã chuyển biến tốt đẹp, người vui mừng nhất chính là Tiền Lập Tùng.
Hắn đỏ hốc mắt, thật sâu mà cúi đầu trước Thẩm Nghiệp: "Thẩm đại sư, lần này ít nhiều nhờ có ngài....Ân tình này, Tiền gia chúng tôi sẽ nhớ rõ cả đời."
Thẩm Nghiệp liếc hắn một cái: "Đừng vội vàng nói lời cảm ơn, tôi còn phải trị liệu cho bố mẹ cậu, còn phải giúp cậu bắt lấy toàn bộ hung thủ nữa. Nếu hiện tại cậu cảm động quá lăn đùng ra ngất, lát nữa bất đắc dĩ lấy thân báo đáp đi nhé."
Diệp Trạch nhàn nhạt mà nhìn qua cậu.
Thẩm Nghiệp vội vàng sửa miệng: "Ai da, nói sai rồi, không phải lấy thân báo đáp, là kết cỏ ngậm vành làm trâu làm ngựa."
Diệp Trạch: "......"
Thẩm Nghiệp cười lấy lòng nam nhân: "Em nói sai, chú đừng nóng giận."
Diệp Trạch đưa tay véo nhẹ chóp mũi cậu: "Về sau không được nói với người khác bốn chữ "lấy thân báo đáp"."
Thẩm Nghiệp ngoan ngoãn nhấc tay: "Em thề luôn."
"Ừm." Diệp Trạch lúc này mới buông tha hắn.
Tiền Lập Tùng vốn đang đắm chìm trong cảm động, nước mắt cũng muốn nháo nhào rơi xuống, bị Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch chặn họng, hắn nín khóc mỉm cười, nói: "Ngài đã cứu cả nhà tôi, đương nhiên sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài."
"Không cần không cần, chỉ cần trả tiền công là được." Thẩm Nghiệp xua tay, "Mang tôi tới gặp bố mẹ cậu đi."
Tiền Lập Tùng lập tức đáp ứng.
Chỉ là mới vừa đi hai bước, hắn lại nghĩ tới Tiền Xuân Hoa còn ở trong phòng khách. Hắn sợ ông bà đi vào phòng khách, cũng bởi vì hiện tại thân thể bọn họ đã tốt, nhất định sẽ xuống giường đi một chút.
"Ông ơi bà ơi, hai người ở trong phòng ngủ chờ cháu một chút nhé......"
"Để bọn họ vào phòng khách đi, sớm hay muộn ông bà cũng phải biết thôi." Thẩm Nghiệp đánh gãy lời Tiền Lập Tùng.
Tiền Lập Tùng có chút do dự, thân thể ông bà vừa mới tốt lên, nếu biết dì cả làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng lại tức giận hại thân.
Thẩm Nghiệp nhìn ra lo lắng của hắn, nhàn nhạt mà nói: "Vừa rồi tôi đã dùng bùa tĩnh tâm, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện."
Nghe vậy, Tiền Lập Tùng lúc này mới yên lòng.
Ông bà Tiền lại đầu đầy mờ mịt, không biết bọn họ có ý gì.
"Lát nữa cháu sẽ giải thích với hai người." Tiền Lập Tùng nhỏ giọng nói, "Cháu sang phía bố mẹ trước nhé."
Hai vị lão nhân cũng hy vọng Thẩm Nghiệp đi cứu hai đứa con của mình sớm một chút, vội vàng không ngừng gật đầu: "Mau đi đi."
Bố Tiền Lập Tùng trúng độc nghiêm trọng nhất, bác sĩ chẩn bệnh ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Bất quá đây chỉ là thủ thuật che mắt của đại sư kia, trên thực tế chú ấy bị trúng độc.
Thẩm Nghiệp dựa theo những bước giải độc cho ông bà Tiền vừa rồi, thanh tẩy chất độc có trong thân thể hai người họ.
Bố mẹ Tiền đồng dạng cảm kích không thôi.
"Dì biết cháu, Thẩm đại sư!" Mẹ Tiền rất thời thượng, bình thường yêu thích mạng xã hội, bà cũng theo dõi Weibo Thẩm Nghiệp, bình thường cũng sẽ like, thậm chí còn xem qua video Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch, "Quả nhiên lớn lên đẹp, chàng trai này cũng thật tuấn tú, hai người ở bên nhau quá đẹp mắt! Haiz, sao con trai mình lại xấu như vậy......"
Trên thực tế Tiền Lập Tùng cũng không xấu, đáng tiếc là không đẹp zai bằng Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch mà thôi..
Tiền Lập Tùng tỏ vẻ ủy khuất, không cần nói nữa, hắn tự bế rồi!!
Thẩm Nghiệp âm thầm cười lớn.
Không nghĩ tới mẹ Tiền lại là một người nhan khống.