Đại Lục Liên Hoa

Chương 113




Thời gian cứ thế chậm chậm trôi cho đến khi Trương Vệ mơ màng tỉnh lại. Chàng mở mắt nhìn quanh.


Khung cảnh đập vào mắt chàng là căn phòng của chàng thường ở Vấn Lạc Nhai.


Chàng nhìn thây bầu không khí quen thuộc. Theo phản xạ đưa bàn tay lên rờ đến trái tim của mình.


Thình thịch… Thình thịch… 


Từng nhịp đập vô cùng rõ ràng, và mạnh mẽ khiến Trương Vệ không kìm được niềm vui sướng. Vì bản thân đã có thể trở về. Chàng hô lên thật to.


” Thật tuyệt.”


Do quá vui mừng nên Trương Vệ không hề kìm chế được âm lượng phát ra. Nó lớn đến nỗi, mặt nước cũng phải gợn lên trong một khoảng khắc.


Đột nhiên Trương Vệ nhận ra điều gì đó. Chàng đảo mắt quanh phòng đặng tìm kiếm. Người chàng tìm không phải ai khác chính là Thẩm Y Y. 


Nhưng tuyêt nhiên không hề thấy một dấu vết của ai khác ngoài chàng đang ở đây. Khiến Trương Vệ nhất thời lo lắng. Không phải chàng nghĩ nhiều mà chỉ sợ Thẩm Y Y tỉnh dậy. Không biết nơi này là nơi nào mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Chàng nhanh chóng đi xuống giường xỏ giày vào nhanh chóng bước ra bên ngoài.


Bên ngoài căn phòng. Vấn Lạc Nhai vẫn như vậy. Bình yên đến lạ, đến nỗi tiếng chim kêu cũng có thể dễ dàng nghe thấy. 



Chàng chạy vội dọc theo hành lang đến nơi phòng trà. Từ xa chàng đã nhìn thấy bóng lưng của nữ nhân. Nàng đang mặc y phục đỏ khoe ra tấm lưng trần, phần hạ ý khá thiếu vải  với thiết kế chỉ như một miếng vải mỏng quấn ngang eo mà thôi. Nếu nữ nhân đó không bắt chéo chân thì có lẽ lộ hàng là điều khó tránh khỏi.


Nói là vậy chứ vẫn còn chiếc quần đùi nhỏ bên trong cơ mà. Đó là tác nói chứ thật tế không biết.


Bóng lưng đó, kèm mùi hương cơ thể đang lan tỏa trong không khí khiến Trương Vệ liền nhận ra là Đông Phương Nghi. Khung cảnh trước mắt chàng vô cùng quen thuộc. Vì loạt hành động của nàng giống y đúc Kinh Như Tuyết chỉ có điều với cơ thể thuần nữ nhi đó. 


Nó lại gợi cho người chứng kiến một sự si mê nhất định.


Trương Vệ liền nở nụ cười. Mà bước tới.


“Đông Phương tỷ. Chào.”


“Ừm. Đệ đã tỉnh rồi sao. Nếu đã tỉnh lại thì nhanh chóng về lại Trương  Gia đi sắp đến đại lễ rồi đấy.”


Vừa nói nàng vừa nhẹ nhàng nâng ngọc thủ thưởng thức tách trà. Vẫn là hình ảnh quen thuộc nhưng Đông Phương Nghi lại lạnh lùng hơn Kinh Như Tuyết rất nhiều khiến chàng nhất thời không quen.


Mặc dù đã biết hai người là một.


Nhưng Trương Vệ vẫn như cũ tươi cười mà ngồi xuống ghế đá. Bàn tay với tới ly trà đặng rót lấy một ly.


“Vì đệ đã ngủ quá lâu thời gian tác dụng của thuốc sắp hết. Ta lại không muốn cô nương đó biết đến nơi này. Nên đã để Kim Mã đưa cô ta trở về Thẩm Gia trước đệ rồi. Đệ không cần phải nhọc lòng lo lắng.”



Câu nói đoán trước dự định của Trương Vệ khiến chàng bất chợt đang cầm ly trà. Mà phải khựng lại mất một nhịp. Chàng không hiểu Đông Phương Nghi chủ động nói trước điều này là có ý gì. Nên chớp mắt lấy vài cái, rồi gượng gạo nặn ra một nụ cười. Đáp.


“Thật ra… đệ chỉ sợ Y Y đi lung tung trong Vấn Lạc Nhai làm ảnh hưởng đến tỷ thôi. Chứ không có ý gì khác.”


“Hừ! Đệ vẫn như vậy. Không thật lòng gì cả.” Đông Phương Nghi vừa nói vừa đứng dậy. Cái để chân ra của nàng cũng may là Trương Vệ ngồi song song nên không nhìn thấy. Chứ lỡ mà nhìn thì sợ máu dê lại nổi lên bất chợt.


Nhưng chắc không cần đến khoảng khắc đó đâu. Vì thân hình thiếu vải của nàng cũng đã đủ khiêu gợi rồi.


Nàng đứng lên trực tiếp đi lại gần đối diện với Trương Vệ. Cái áo của nàng lại rất mỏng manh. Khoe trọn vẹn cặp đồi căng tròn. 


Những thứ đó đập thẳng vào mặt Trương Vệ khiến chàng đỏ hết cả mặt. Mà ngại ngùng nhìn đi hướng khác không dám nhìn thẳng. 


Hơi thở theo đó cũng trở nên gấp gáp.


Đông Phương Nghi nhìn Trương Vệ một lúc rồi mỉm cười hỏi:


” Đệ thấy tỷ tỷ ta nhìn quen hay là hình ảnh cũ nhìn quen hơn.”


Trương Vệ ấp úng trả lời:



“Đệ thấy tỷ… tỷ lúc này cực kỳ xinh đẹp….”


Khi Trương Vệ chưa kịp nói gì thì Đông Phương Nghi đã trực tiếp hôn lên đôi môi của chàng một cách say đắm.


Trước sự ngỡ ngàng của Trương Vệ.


Nụ hôn ấy ngọt ngào, xuất phát từ đôi môi mềm mỏng . Nụ hôn đầu đời bị cướp đi như vậy nhưng nó thật sự quá là cảm xúc.


Nước bọt của Đông Phương Nghi cùng đầu lưỡi của nàng khẽ chạm đến đầu lưỡi của Trương Vệ khiến chàng vô cùng rạo rực không sao có thể kháng cự lại được.


Cơ thể chàng bừng cháy lên ngọn lửa của dục vọng. Mà đáp lại với Đông Phương Nghi bằng nụ hôn cuồng nhiệt. Như thể cả hai đang hòa quyện vào nhau.


Nhưng khi Trương Vệ đang bị cuốn vào cảm giác thư sướng bay bổng thì Đông Phương Nghi liền lùi lại. Kéo Trương Vệ nhất thời trở về thực tại.


Đông Phương Nghi liền xoay người đi, lặng lẽ không nói gì. Khiến Trương Vệ mơ hồ không rõ, bản thân đã có những hành động sai trái hay sao. 


Không khí bất chợt trở nên vô cùng ngại ngùng. Không ai dám mở lời trước. 


Trương Vệ trong lòng vẫn còn rất rạo rực một cảm xúc dễ hiểu của một chàng thiếu niên mới lớn đối với người khác giới. Quả thật lúc nãy trong tâm trí bị cuốn theo của chàng. Chàng đã muốn chạm đến nơi bờ ngực của Đông Phương Nghi mặt cho hậu quả có như thế nào.


Nhưng thật may mắn những điều đó chỉ có trong suy nghĩ chưa thành hiện thực. Nhưng nếu Đông Phương Nghi tiếp tục lấn tới thì có lẽ giờ này hai người họ đã là của nhau cũng không chừng.


Nhưng trong thâm tâm của nàng vẫn còn có một vết gợn gì đó nên vẫn chưa muốn đi xa hơn nữa với Trương Vệ. Nụ hôn đó cũng là nàng khởi sướng. Cho nên lúc này bọn họ thật không biết nên nói với nhau những điều gì.


Đông Phương Nghi đưa ngón tay lên phía dưới mũi. Phóng tầm nhìn ra phía vườn đào rồi chủ động mở lời:



“Thực lực cùa đệ lúc này, đã cường hãng hơn xưa rất nhiều. Cho nên vấn đề đại lễ không cần phải quá lo lắng. Việc ta hứa với đệ chắc chắn là ta sẽ làm. Còn về ba điều kiện kia, khi nào cần ta sẽ bắt đệ thực hiện.”


“Khi nào tỷ yêu cầu. Dù cho điều kiện đó là gì đệ cũng sẽ nhất nhất làm theo. Đệ có một chút thắc mắc không biết tỷ có sẵn dàng giải đáp giúp đệ không.” Trương Vệ nhỏ giọng.


“Được. Đệ cứ hỏi đi.” Nói đoạn nàng di chuyển lại ghế đá vẫn dùng tư thế cũ mà rót trà. Chờ đợi Trương Vệ hỏi.


“Tại sao tỷ xinh đẹp như vậy mà lại dùng hai danh phận khác nhau. Đệ thật không thể hiểu được.”


“Hừm! Đơn giản thôi mà. Danh phận Đệ nhất Dược sư này của ta vốn dĩ là cao cao tại thượng. Tuy nhiên ta là nữ nhi, được gắn cho cái mách chân yếu tay mềm. Dù là trong bất kỳ khía cạnh nào đều bị coi rẻ. Hơn nữa thân nhi nữ xông pha giang hồ vô cùng bất tiện.


Với danh phận kia tỷ có thể làm tất cả những điều mà bản thân cảm thây thích. Mà không hề có một chút ràng buộc nào.


Vì vậy cho nên suôt thời gian qua  ta đã dùng danh phận Kinh Như Tuyết . Khuấy đảo thế giới này.


Câu trả lời này đã đúng ý của đệ chưa.”


Trương Vệ gật đầu và nói:


“Vậy ắt hẳn tỷ cũng cô đơn lắm. Sống một mình ở đây suốt thời gian dài như vậy kia mà.”


“Vậy đệ có muốn cùng ta sống trọn đời ở đây không.” 


Trước câu hỏi bất ngờ. Trương Vệ không biết nên trả lời như thế nào.