Đại Lục Liên Hoa

Chương 26





Quay lại một chút lúc dư kình được tạo ra và lao về hướng của các thần thú. Trương Vệ cũng như bọn họ đột ngột thu lại chân khí nên cơ thể ngay lập tức bị áp chế. Khó khăn mà thở gấp, nhưng đập vào mắt chàng là hình ảnh anh dũng của Hãn Huyết khiến chàng cảm thấy có lỗi.





Vì chàng là cội nguồn của tất cả những chuyện này.





Nhưng nhất thời chàng không biết nên làm thế nào. Thì một thanh âm vang lên trong tiềm thức, với giọng nói đầy thân thuộc.





“Tiểu đệ, hãy giao quyền kiểm soát thân thể lại cho ta.”





Trương Vệ tò mò rất muốn hỏi rõ kẻ ấy là ai, nhưng thời gian cũng không còn cho phép chàng dây dưa thêm nữa, nên đáp lại ngay.





“Được nhưng bằng cách nào.”





“Đệ chỉ cần thả lỏng, mặc cho cơ thể có biểu hiện gì tuyệt đối đừng chống cự.”





“Được hãy làm đi.”





Được sự chấp thuận từ chàng. Dường như là ngay lập tức, tròng mắt của chàng liền biến thành màu tím. Và chàng như một người hoàn toàn khác. Chỉ một cái đạp chân nhẹ, thân thể Trương Vệ lướt đi còn nhanh hơn cả tên lửa. Xuất hiện chắn trước người Hãn Huyết chỉ trong một cái nháy mắt. Sau đó Trương Vệ đan tay vào nhau, tạo ra một nguồn năng lượng dị thường. Hình dáng của nó như một tấm khiên chắn của hiệp sỉ, nhưng lại có màu sắc cùng cấu tạo hệt như kim cương.






Cổ năng lượng dư kình kia khi va vào tấm khiên đã hoàn toàn nổ tung. Cứu được Hãn Huyết một mạng, ngay sau đó quyền kiểm soát cơ thể lại quay về chính chủ.





Khi nghe tiếng nổ Hãn Huyết không cảm nhận được bản thân có tổn hại, liền mở hé đôi mắt ra. Thứ đập vào mắt nó chính là Trương Vệ nên cũng khiến nó vừa kinh ngạc vừa bất ngờ.





Quay về thời gian hiện tại.





Làn khói dầy đặt che lấp cơ thể của nó, nhưng từ trong làn khói đó xuất hiện một ánh sáng đỏ lóe lên pha trộn với màu trắng của bụi. Sau đó thì nguồn sáng đó biến mất.





Còn bên Trương Vệ khi nghe đến cái tên kỳ lạ thì trong lòng cũng nhiều thắc mắc. Chàng đang định mở lời đáp lại thì…





phía sau lưng cậu, một cột sáng đỏ xuất hiện, theo sau đó là một nam tử hán dáng người vừa phải trong y phục đỏ. Điểm nổi trội của người này là mái tóc không giống ai của mình, trông cực kỳ dị giống như một đống bùi nhùi màu đỏ.





Vừa xuất hiện liền nở một nụ cười thân thiện: ” Không làm ngươi sợ đó chứ “





Trương Vệ lúc đầu còn lo lắng, bèn vận lên công lực nhằm đề phòng bị tập kích bât ngờ. Nhưng khí thấy vẻ mặt không có sát ý của người này, thì mỉm cười đáp lời rồi chậm rãi thu lại năng lượng.





” Đã nói với huynh rồi đùa vậy không có vui đâu, mà không chịu nghe cứ thích đùa thôi ” giọng nữ nhi vang lên từ chỗ Hồ Điệp. Khiến Trương Vệ cũng phải xoay người đổi sự chú ý đến hướng đó. Chỗ ấy cũng đồng dạng với nơi của Hãn Huyết chỉ thấy một cột sáng còn đọng lại.






Ngay lập tức một mỹ nhân với trang phục đen, gương mặt diễm lệ, tiến đến bên Trương Vệ. Thân thiết cúi chào, buộc chàng cũng phải hành lễ một cách lúng túng. Vì nụ cười của mỹ nhân này quá thu hút người khác khiến chàng khựng lại mất vài nhịp.





Khi chàng vừa ngẩng đầu lên thì từ chỗ mỹ nhân đó đã xuất hiện thêm năm người khác. Với tuổi tác và giới tính đủ cả. Trương Vệ nhìn họ còn chưa kịp hỏi làm gì thì bọn vị nam tử hán trong trang phục đỏ đã nhanh miệng nói trước:





“Trước khi bàn vào vấn đề mạn phép cho ta giới thiệu một chút. Ta là Lý Ân.”Sau khi tự giới thiệu bản thân Lý Ân chậm rãi giới thiệu theo hướng từ bên trái Trương Vệ qua phía bên phải. Bọn họ lần lượt là Khâu Nhạc dáng vẻ người cao lớn, thân cao tới một trượng. dáng như một lực sĩ. Có râu dày như Quan Công, bụng như Di Lặc, khoát lên người môt mảnh vải bắt chéo ngang vai từ trên bên phải xuống hông bên trái. Trên lưng mang song chùy





Kế đến là Trâu Diễm như một thiếu nữ còn tuổi ăn tuổi lớn. Bên hông mang theo thần khí là một cây thước nhỏ.





Nam nhân kế bên Trâu Diễm gương mặt hơi biến dị, phần xương má hơi nhô rất nhọn. Độ tuổi trung niên, nhìn nhân dạng có vẻ lạnh lùng ít nói, khi được giới thiệu đến thì không có cảm xúc gì, chỉ gật đầu chào nhẹ . Nam nhân này là Dư Văn.





Hai người còn lại cũng là nam nhân không có gì quá nổi bật, họ lần lượt là Tiêu Sái và Tô Minh. Còn nữ nhân trang y phục đen khi nãy là Thù Di.





Sau những thủ tục chào hỏi Lý Ân bắt đầu nhìn Trương Vệ mà vào vấn đề chính. Cười nói:





“Không đánh không quen khi nãy có gì quá đáng thì chúng ta hãy bỏ qua cho tại hạ lỗ mãn.”






Trương Vệ liếm liếm môi, thản nhiên nói : “Không ta là người nói câu này mới đúng. Tự ý xâm phạm nơi của các vị mà còn ra tay động thủ thật không phải đạo.” Sau đó cậu xoay sang nhìn Thù Di ánh mắt thể hiện sự hối hận vì đã lỡ tay với một nữ nhân. Ánh mắt thân tình của Trương Vệ hướng qua Thù Di đã khiến nàng khẽ run người, liền hiểu ra vấn đề liền cười khẽ. Trương Vệ thấy nữ nhân này thật là rộng lượng không chấp nhận chuyện vặt thì đã cười thân thiện đáp lại.





“Vậy còn Trang Minh Viễn chả lẽ Lý huynh đã nhầm ta với người khác rồi chăng?.” Trương Vệ không nhịn được mà hỏi ngay.





“Thế Trương huynh cảm thấy cái tên này có quen không?”





Câu hỏi này khiến Trương Vệ cũng phải chậm lại mà suy nghĩ. Rồi chàng liền nhớ ra cái tên đó đã từng được chàng đọc qua ở đâu đó. Có gắng tập trung hết mức, cuối cùng chàng cũng đã có thể nhớ ra được. Chàng nhanh chóng đáp lời:





“Thứ lỗi nếu như kiến thức của ta là thiển cận. Nhưng lúc nhỏ ta đã từng đọc qua cuốn sách”Cửu giới chi chiến”. Cái người tên Trang Minh Viễn đó là một kẻ đã cùng Vấn Thiên tạo ra cuộc chiến Chính Tà không hồi kết suốt mấy ngàn năm. Không biết có đúng là cái tên đó hay không?”





Lý Ân cùng các thần thú gật đầu thừa nhận. Sau đó nhanh chóng tiếp lời:





“Vậy sẽ ra sao, nếu như huynh là kẻ ấy?”





“Đừng đùa vậy chứ! trên thế giới này làm gì có chuyện chuyển thế. Mà còn lại là kẻ đã hoàn toàn biến mất vào cõi vô minh. Không bao giờ quay lại nữa chứ.” Trương Vệ cười trào phúng đáp.





“Vậy là Trương huynh đây không tin tại hạ.”





Nghe đến đây Trương Vệ liền nhìn chăm chú vào biểu cảm của Lý Ân. Sau đó liếc nhẹ qua ánh mắt của tất cả các thần thú đang hiện hữu ở đây. Từ trong ánh mắt họ Trương Vệ nhận ra có thể điều Lý Ân nói là sự thật. Bất giác khiến Trương Vệ khẽ run người, cười gượng nói:





“Mọi người có cần trưng ra vẻ mặt đó với ta không? Có đùa thì đừng có diễn sâu như vậy chứ hả?”






Đối diện với sự hời hợt của Trương Vệ thái độ của các thần thú một mực không đổi, khiến Trương Vệ phải thực sự nghiêm túc nhìn nhận vấn đề. Chàng liền nhỏ giọng hỏi:





“Đồng ý là các vị là thần. Nhưng thần cũng có lúc sẽ sai mà, chắc các vị đang nhầm lẫn thôi.” Trương Vệ tiến lên vài bước dang rộng hai tay, tiếu ý nói:”Các vị nhìn ta xem, năm năm không tiến bộ võ công. Bị người ta coi là phế nhân, làm việc gì cũng bất thành. Thì sau có thể là con người vĩ đại đó được.”





Nhưng đáp lại những lời đùa cợt đó, bọn họ vẫn dành cho cậu những biểu hiện đầy nghiêm túc. Khiến Trương Vệ có chút ngột ngạc, chàng liền thay đổi cách nói chuyện, quát:”Nếu các vị thấy ta lạm dụng thần dược, đặng phá hủy trận của các vị. Các vị không cam lòng về điều đó mà ép ta nhận một thân phận mà ta không muốn. Thì thật xin lỗi, ta chỉ tò mò thứ bên trong nơi này là gì mà thôi.” Trương Vệ nói đến đó nhưng bọn họ vẫn trưng ra vẻ mặt đó với chàng khiến Trương Vệ không nhịn được nữa, bực tức nói:”Được rồi. Các vị là thần ta chỉ phàm phu. Nếu các người không muốn ta chạm vào thứ bên trong kia thì ta sẽ rời khỏi đây là được chứ gì.”Nói đoạn Trương Vệ hít một hơi thật sâu, phẫn uất cước bộ hướng về phía Thẩm Y Y mà rời đi.





Khi chàng vừa bước được vài bước thì giọng của Lý Ân liền ngăn chàng lại.





“Trương huynh đệ hãy dừng chân nghe ta nói đã.”





Dù tâm ý của chàng là muốn rời khỏi đây tuy nhiên lòng hiếu kỳ vẫn thôi thúc chàng ở lại, nên chỉ cần nghe có người muốn ngăn mình thì Trương Vệ liền dừng lại. Nhẹ xoay người về phía bọn họ.





Lý Ân liền chạy đến bên cạnh, khi cậu ta vừa đến thì Trương Vệ liền lạnh lùng hỏi:” Lý huynh còn chuyện gì muốn nói với ta chăng?”





Lý Ân mỉm cười, từ tốn đáp:





“Trương huynh đệ là người thông minh, hiểu chuyện. Tại sau huynh đệ không thử bình tĩnh mà suy xét lại tất cả những chuyện đã xảy ra với bản thân thử xem. Nếu như huynh không tin bọn ta, thì ít ra huynh cũng phải tin vào chính mình chứ đúng không.”





Lời nói ấy có ý nhắc nhở Trương Vệ khiến chàng phải dừng lại mà suy nghĩ cho thấu đáo mọi chuyện.