Đại Ma Đầu

Chương 110: Yêu nữ (2)




Trong nội tâm Đinh Uyển Ngôn rất là thoải mái, nở một nụ cười ma mị, ánh mắt lại lướt qua trên người Lôi Động, nói tiếp:



- Về sau sư tỷ sẽ ăn mặc như vậy nhé?



- Không được.



Lôi Động biến sắc, vội vàng quát bảo ngưng lại:



- Tuyệt đối không được.



- Như thế nào lại không được?



Khóe miệng Đinh Uyển Ngôn có chút nhếch lên, nũng nịu nói:



- Không phải ngươi đã nói ta là một yêu nữ Tà Tông Ma Đạo sao? Yêu nữ phải có bộ dạng yêu nữ. Thân thể của ta là yêu nữ Tà Tông, ta chỉ là muốn làm tròn bổn phận mà thôi.



- Sư tỷ.



Vẻ mặt Lôi Động trở thành bộ dạng như ăn phải mướp đắng, dở khóc dở cười nói:



- Là tiểu đệ nói sai rồi không được sao? Không nên giày vò tâm linh yếu ớt của tiểu đệ như vậy.



- Ngốc tử, trêu đùa ngươi tí thôi.



Đinh Uyển Ngôn vươn bàn tay trắng muốt ra, ngón tay khẽ điểm một cái, một đám gió mát nhẹ nhàng đánh lên cái trán hắn, nàng không nhịn cười được, nói ra:



- Hôm nay chỉ là bị ngươi nói mà tâm động, muốn thử cảm giác buông bỏ câu thúc, làm một yêu nữ chính thức như thế nào mà thôi. Bất quá cảm giác cũng là như vậy, về sau ngươi có muốn nhìn cũng không nhìn được đâu.



Lôi Động vô ý thức thở dài một hơi, rồi lại có chút không che dấu được vẻ thất vọng.



Tràng cành kiều diễm hương diễm vừa rồi thật đúng khiến hắn có chút rung động, mà tâm thần rung động nên không thể tự kiềm chế mình.



Trên thực tế, hắn đang ở bên trong Tà Tông, cũng không phải là chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế. Nhưng tuyệt không như sư tỷ vừa rồi, mang đến cho hắn cảm giác hấp dẫn và rung động vô tận.



Cho dù là yêu nữ Âm Dương Hợp Hoan Tông ban ngày kia, không nói phản cảm thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy hơi có chút hương diễm mà thôi.



Ở đâu như hiện tại, cơ hồ khó có thể tự kiềm chế được mình. Khiến hắn tới nay đều vì dục vọng sinh tồn mà chút áp lực đè nén ở chỗ sâu nhất trong nội tâm phảng phất hư mãnh liệt bốc lên, không thể nào đè nén được.



- Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi ấy của ta. Hôm nay có tức giận hay không?



Đinh Uyển Ngôn thấy bộ dáng thất lạc kia của Lôi Động, ngược lại càng vui vẻ.



Lôi Động có chút mờ mịt, có chút không hiểu được, nói:



- Hôm nay sư tỷ không khi dễ ta, ta như thế nào lại tức giận?



- Ta giúp Tả sư đệ mua thượng phẩm phi hành pháp khí mà không giúp ngươi mua. Vốn ngươi có một phần trong đám linh thạch kia, ngươi không tức giận sao?



Đinh Uyển Ngôn nháy nháy hai con mắt quyến rũ, nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn lên mặt hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -



Sắc mặt Lôi Động lập tức trở nên nghiêm nghị, nói:




- Sư tỷ, việc này vốn chính là sự cố Lôi Động gây ra, còn liên quan đến sư tỷ. Sư tỷ được phần linh thạch này đền bù tổn thất, ta như thế nào lại tức giận?



- Ngươi nha, đôi khi rất thông minh lợi hại, nhưng đôi lúc lại ngốc như ngỗng ấy.



Có được đáp án này, Đinh Uyển Ngôn lại có chút thất vọng, lại có chút mừng rỡ. Hai chân trần trụi nhẹ nhàng chuyển động, bất trụ lướt về hướng ngược lại. Còn không có bay ra ngoài mấy trượng liền khóa thành một đoàn khói loãng, tản ra trong không khí, không còn tung tích.



Lôi Động ngạc nhiên, thần niệm không khỏi tìm kiếm bốn phía, nhưng lại không thể nhìn thấy hành tung nào của Đinh Uyển Ngôn, nhịn không được hô lên mấy tiếng sư tỷ.



Bỗng nhiên, Lôi Động chỉ cảm thấy sau lưng có chút cảm giác mát, cùng với một cỗ mùi thơm thấm vào ruột gan như có như không. Vừa định đột ngột quay đầu thì lại nghe thanh âm nhu hòa kiều mỵ của Đinh Uyển Ngôn vang lên bên tai:



- Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại.



Lúc này thân hình Lôi Động cứng rắng lại, không dám có nửa điểm dị động, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong nội tâm lại có chút kích thích, giống như là tâm thần bất an bất định.



Một làn môi mang theo hơi thở có chút dồn dập nhẹ nhàng đến gần khuôn mặt hắn, mùi thơm bất trụ chui vào mũi, quanh quẩn trong lòng hắn. Lôi Động chỉ cảm thấy một cỗ ướt át ẩm áp như có như không điểm lên mặt mình, cảm giác run rẩy mà rung động thản nhiên trải rộng toàn thân.




Ngay tại lúc hắn không khống chế nổi, một cỗ âm hàn sát khí lại bắt đầu tràn ngập. Đinh Uyển ngôn cứ thế hóa thành một đoàn khói loãng trước mặt mình, dung hòa vào bầu trời đêm.



Không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện kiện đồ vật nào đó, tiếng cười duyên của nàng từ không trung bồng bềnh truyền đến:



- Lôi Động ngươi cũng đừng đa tưởng, sư tỷ chỉ là muốn làm yêu nữ một hồi. Vừa rồi là đền bù tổn thất ngươi bị ta làm kinh hãi. Nếu ngươi dám trả đồ vật trong hộp thì từ nay về sau ta không nhận ngươi làm sư đệ nữa.



Lôi Động la hét lên để gọi vài tiếng, nhưng lần này Đinh Uyển Ngôn không xuất hiện nữa, hắn đành mở cái hộp trong tay ra, không ngờ phát hiện bên trong chứa một bình ngọc Trúc Cơ Đan.



Lôi Động sững sờ nhìn bình ngọc kia, có chút không rõ ràng lắm, hôm nay sư tỷ đến tột cùng là vì chính mình là làm yêu nữ như thế, cố ý giả trang thành một yêu nữ để ganh đua với người ta thoáng một chút. Hay hết thảy đều là chăn tấm đệm để đưa khỏa Trúc Cơ Đan cho mình?



Chẳng lẽ nàng sợ trực tiếp đưa Trúc Cơ Đan sẽ làm tổn hại lòng tự ái của mình sao?



Nghĩ nửa ngày, Lôi Động vẫn không có được đáp án chính thức, chỉ phải cảm khái một câu, tâm tư của nữ nhân quả thật không thể nào lường được, thay đổi vô cùng quỷ dị.



Nhìn một nữ nhân, tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài của nàng. Tính cách chính thức của bản thân nàng so với biểu lộ bình thường thì trái lại hoàn toàn. Hắn cười khổ, đừng nói sống hai kiếp như hắn, coi như nam nhân sống mười đời cũng đều không thể nhất định đoán ra tâm tư chính thức của nữ nhân.



- Trúc Cơ Đan sao?



Lôi Động nắm thật chặt cái bình ngọc tinh xảo kia trong tay, đồng tử nhịn không được co rút một hồi, cảm xúc không đè nén được bắt đầu khởi động, lầm bầm lầu bầu, thanh âm có chút khàn giọng mà trầm thấp:



- Sư tỷ, ngươi làm như vậy thì Lôi Động ta lấy gì để báo đáp đây?



Thật lâu sau mới trùng trùng điệp điệp thở ra một hơi, ánh mắt kiên định. Hai chân liên tục hư điểm lăng không, tay áo bồng bềnh, nhưng trong ánh mắt thì lướt trên một đạo tàn ảnh quỷ dị khó phân biệt, hòa tan vào trong bóng đêm vô tận.



Dưới một cây đào bên cạnh một thác nước. Một thân hình được bao bọc bởi trường huy, lộ ra đôi chân ngọc trần trụi yểu điệu chậm rãi hiện ra, ngóng nhìn về xa xa, một vòng kia càng phát ra màu đen nồng đậm. Cho đến thật lâu sau mới thở dài sâu kín, hóa thành một đoàn sương mù nhàn nhạt, gió thổi qua liền tản ra khắp bầu trời đêm.



Trước thi đấu vài ngày, không có gì hơn là một vài tế điện truyền thống. Lôi Động cũng tuân theo quy củ tông phái, đứng đứng đắn đắn tham dự tất cả quá trình.



Nhưng kể từ đêm qua thì Lôi Động và Đinh Uyển Ngôn tầm đó phảng phất như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Vẫn nói nói cười cười như cũ, ai cũng không đề cập đến khỏa Trúc Cơ Đan kia.



Gần đến ngày thi đấu, rốt cục các vị đệ tử thân truyền cũng có chút sợ hãi, nhưng tâm tình lại có chút chờ đợi.