Đại Ma Đầu

Chương 113: Diễm Ma (2)




Nếu không phải là thể chất Tu tiên giả xa xa không phải phàm nhân có thể so sánh thì loại thương thế trí mạng này đủ để giết chết hắn rồi.



Thượng phẩm U hỏa kiếm, đúng hẹn mà tới. Lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên đỉnh đầu Bốc Xương, xen lẫn với U lục minh hỏa từ trên cao hung hăng bổ xuống dưới. Sắc mặt Bốc Xương vô cùng trắng bệch, kinh hãi gần chết, chỉ cảm thấy tai vạ sắp giáng đến nơi rồi. Hắn vội vàng giương Bán nguyệt thuẫn lên đỡ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Oanh.



Hai vầng sáng xanh đỏ hòa vào nhau. Nhất là u hỏa bổ sung cho u hỏa trên thân kiếm, vẩy ra mọi nơi, sáng lạn giống như hoa Nhược yên. Bán nguyệt thuẫn liên tục gặp trọng kích đã rạn nứt khắp nơi, chỉ sợ khó có thể mà ngăn cản được trọng kích nữa. Mà Bốc Xương bị đánh đến nỗi chỉ biết chống đỡ mà không hề có lực hoàn thủ.



Bối rối trốn tránh thế công không ngớt của ba quỷ tốt kia, xuất động pháp quyết mặc lên người một cái Huyền Âm giáp. Hắn vội vàng kêu lên:



- Ta đầu hàng, ta nhận thua.



Nghe hắn hô nhận thua, Lôi Động cũng tuyệt đối không dám truy kích, nếu không thì hắn sẽ bị Vạn Quỷ Phệ Hồn tử hình. Hắn liền ngừng U hỏa kiếm và ba con quỷ tốt lại. Chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ giữa không trung, tay áo hắn bồng bềnh, lộ ra vẻ tiêu sái không nói nên lời.



Những hài tử vây quanh chung quanh quan sát trận đấu lập tức hoặc hoảng sợ, hoặc quăng ánh mắt sùng bái lên người Lôi Động.



- Trận đầu Lôi đài Đinh Hào, Lôi Động Vạn Quỷ Quật giao đấu với Bốc Xương Cực Âm Động Bốc, Lôi Động thắng.



Thanh âm của trọng tài Trúc Cơ Kỳ có chút kinh ngạc hô lên.



Trên khán đài cao cao tại thượng ở xa xa, một gã nam tử trung niên mặc hắc phục, sắc mặt trắng nõn sau khi nhìn một màn này, sắc mặt âm trầm như nước, oán hận nói ra hai chữ:



- Phế vật.





Dứt lời, tay hắn run lên, kích xạ về cái túi da màu đen bên cạnh hắn.



- Ha ha.



Vạn Quỷ lão tổ ngồi cách hắn không xa, tinh thần lại đặc biệt vô cùng phấn chấn, tìm tòi trong hư không, liền nhận lấy vật kia, mở ra xem xét, quả nhiên trong đó là mười khỏa Thượng phẩm linh thạch tán ra ánh sáng lập lòe, tràn ngập linh động. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn.



- Cực Âm lão quỷ, đa tạ, đa tạ.




- Vạn Quỷ, đệ tử này của ngươi không tệ. Kiến thức cơ bản rất vững chắc, hơi có chút phong phạm của ngươi.



Một vị trưởng lão ngồi trên bọn hắn một tầng mở miệng khen.



Nghe được những lời tán dương này, Vạn Quỷ cũng cảm thấy thể diện mình rạng rỡ lên.



- Ha ha ha.



Một hồi tiếng cười duyên dễ nghe, lại tràn ngập hương vị lõa lồ vang lên.



- Vạn Quỷ lão ma, tuy rằng tướng mạo đệ tử này của ngươi không tuấn tú lắm. Nhưng khuôn mặt cũng cương nghị, có góc có cạnh, đúng là một tiểu hỏa nhi cường tráng. Không bằng bổn tọa cho ngươi trăm khỏa Thượng phẩm Linh thạch, ngươi tặng tiểu tử này cho bổn tọa dạy dỗ a. Khách khách...



Dù là Vạn Quỷ lão tổ cường đại cũng nhịn không được sắc mặt hơi đổi, âm trầm lên. Chuyển hướng về nữ tử ăn mặc giống như thiếu phụ, mắt như hoa đào, làn da trắng nõn ngồi ở ghế thứ ba kia. Hừ lạnh nói:




- Diễm Ma, bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất đừng làm xằng bậy, nếu không...



- Nếu không thì như thế nào?



Nữ tử gọi là Diễm Ma kia không vì lời nói của Vạn Quỷ mà tức giận, ngược lại không ngừng cười khanh khách, lộ ra vẻ vũ mị kiều diễm, nàng ném ánh mắt yêu mị về phía hắn, nói:



- Chẳng lẽ Vạn Quỷ ngươi có thể ăn hết bổn tọa? Nếu như ngươi thực sự có bổn sự ấy, như vậy bổn tọa sẽ vô cùng hoan nghênh, quét dọn giường chiếu mà đối đãi a. Ha ha.



Vạn Quỷ lão tổ hừ lạnh một tiếng, nhìn đi chỗ khác, không muốn xoắn xuýt với nữ tử khó chơi này nữa. Ngược lại, nguyên một đám lão tổ yêu thích nữ sắc khác đều nhìn về thân thể khiêu gợi tràn đầy kiều mị, bộ dạng thành thục thùy mị của Diễm Ma kia một cách mê đắm.



Khô Cốt nhịn không được buông lời trêu đùa:



- Diễm Ma, Vạn Quỷ lão ma là cuồng nhân tu luyện, không hiểu cá nước vui thích như thế nào. Sau lần thi đấu này, không bằng ngươi đến Khô Cốt Phong của ta vui vẻ một chút.



- Khách khách...




Ánh mắt yêu mị của Diễm Ma liếc về phía Khô Cốt, không ngừng che miệng cười nũng nịu. Khô Cốt thấy vậy, tâm thần nhộn nhạo một hồi, mừng thầm trong lòng.



Nhưng không ngờ, Diễm Ma kia vừa thu lại dáng tươi cười, liền lộ ra thần sắc xem thường, kiệt lực châm chọc:



- Khô Cốt, ngươi cũng không soi vào nước tiểu mà xem mình như thế nào sao? Coi như là lão nương đi chơi đầu heo, so với ngươi cũng vui thích hơn nhiều lắm. Ít nhất là sờ vào heo còn có chút thịt!




- Ha ha ha.



Một đám lão tổ nghe Diễm Ma nói như vậy, liền phá lên cười.



Tạm thời không đề cập tới sự tình trên khán đài. Sau khi Lôi Động thắng trận đầu, cuối cùng tiến vào hai mươi sáu tên. Nhưng một hồi kế tiếp, bởi vì phải theo mười ba đệ tử trong động phủ đi ra quyết đấu đệ tử thủ tịch, so với trận đầu thì độ khó lớn hơn, trong đó khiến hắn khó tiếp nhận nhất chính là rút trúng Đinh Uyển Ngôn, hoặc là Đông Phương Thức. Cái này sẽ khiến hắn lâm vào thế bị động, dù sao thì Lôi Động cũng có chút động tâm với giải thưởng thi đấu. Nhất là lượng điểm cống hiến lớn kia, cùng với một khỏa Trúc Cơ Đan. Mặc dù nói Đinh sư tỷ đã cho hắn một khỏa Trúc Cơ Đan. Nhưng Lôi Động lại biết rõ, dùng tư chất của mình, coi như là tấn thăng đến Luyện khí kỳ tầng thứ mười hai thì tỷ lệ đạt được một khỏa Trúc Cơ Đan cũng không cao. Có nhiều hơn một khỏa Trúc Cơ Đan thì muốn tiến nhập Trúc Cơ Kỳ cũng chắc chắn hơn một phần.



Bởi vậy hắn cũng không rảnh đi xác định Tả Siêu có chiến thắng hay không, Lôi Động trở về phòng nghỉ tạm thời, uống một khỏa Đan dược, bắt đầu ngồi xuống hồi khí.



Tuy nói vừa rồi chiến một trận với Bốc Xương kia, dựa vào sự chủ quan của hắn mà chiếm hết ưu thế, cho nên cũng không hao phí khí lực quá lớn.



Nhưng đối thủ kế tiếp lại khó giải quyết, khiến hắn không dám có chút chủ quan. Đối với Trúc Cơ Đan thì mong muốn của Lôi Động cũng thập phần mãnh liệt.



Bởi vì nếu muốn đi mua một khỏa, dù thế nào cũng phải bán đi chừng hơn trăm trung phẩm linh quỷ tài mới có thể mua nổi. Không nói cái kia hao phí thời gian và tinh lực cực lớn, coi như là có một trăm trung phẩm linh quỷ, chính mình mang đi bán thì xảy ra vấn đề tỷ lệ quá lớn.



Nếu chạy đến một trăm phường thị để bán mỗi nơi mỗi cái thì phải bán đến ngày tháng năm nào?



Trên đường sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn sao?



Về phần mang thượng phẩm linh quỷ đi bán, chính là hành vi tìm chết thuần túy. Có lẽ người khác sẽ không vì một Trung phẩm linh quỷ trong đó mà khiến một tu sĩ Luyện khí kỳ khó xử. Nhưng giá trị một thượng phẩm linh quỷ thì đủ để cường giả Kim Đan Kỳ khởi lòng tham, tuyệt không có khả năng vô sự không có chuyện gì. Đến lúc đó có thể vạn kiếp bất phục rồi.



Cũng bởi vậy mà lần này Lôi Động có chút coi trọng một khỏa Trúc Cơ Đan. Huống chi còn có một kiện cực phẩm pháp khí kia dụ dỗ hắn dốc sức liều mạng.