Đại Ma Đầu

Chương 252: Thâm sơn tiểu cốc (1)




Nhất là là xuất đầu lấy mặt mũi cho các đệ tử bị thua thiệt ở bên ngoài, tất cả tông phái đều làm không tệ cả. Dù sao đó không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà còn liên quan đến đến lực ngưng tụ, lực hướng tâm của tông phái nữa. Đây chính là chuyện lớn. Nói nghiêm trọng một chút, đây chính là thiên đại sự tình liên quan đến một tông phái có thể trường kỳ truyền thừa xuống hay không.



Lý Nhất Kiếm cũng là thấy hai người Lôi Động quả thật có điều có năng lực có thể gánh chịu hậu quả nên mới dám lén lút làm sát thủ một phen, kiếm một số chỗ tốt. Nếu không thì một người thu mua của Ma Ngục Tông vô duyên vô cớ chết đi, hoặc mất tích trên địa bàn Thiên Đạo Minh, Thiên Đạo Minh cũng sẽ rất phiền toái.



Thích Phỉ Phỉ một năm một mười báo ra tài sản của lão tiểu tử Ma Ngục Tông kia, không, trên thực tế là tài sản chung của Ma Ngục Tông. Bởi vì hắn tới tham gia đấu giá hội nên linh thạch rất nhiều, cộng lại cũng lên đến 300 vạn. Cái loại tài liệu trân quý còn lại, cùng với linh khí của hắn, những vật này cộng lại cũng hơn một trăm hai mươi vạn linh thạch. Cũng khó trách, Thích Phỉ Phỉ cười đến nỗi híp cả mắt. Không ra bao nhiêu lực, đã có thể đạt được hai thành tiền lời, chính là chín mươi vạn. Đi theo Lôi sư huynh lăn lộn, quả nhiên rất thoải mái, thường xuyên sẽ phát tài. Nàng mừng rỡ đến nỗi đã quên mất tánh mạng của mình vẫn còn nằm trong tay Lôi Động.



Lý Nhất Kiếm khóe miệng co lại, mẹ nó, tên thu mua này không ngờ lại mang theo nhiếu linh thạch như vậy tham gia đấu giá hội, chuyến này quả nhiên có giá trị. Duy nhất có chút đáng tiếc nho nhỏ chính là bị Lôi hiền chất này thuận miệng lừa dối vài câu, vậy mà một hơi liền tặng cho hắn hai thành. Mình bình thường cẩn trọng, bao lâu mới kiếm được hai thành tiền lời này chứ!



Bất quá Lý Nhất Kiếm cũng rất vui vẻ, tùy tiện động tay một chút, không đến một buổi đã kiếm được 180 vạn linh. Tiền thuê tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không cao như hắn a.



Lôi Động cũng rất thoái mái, bất quá hắn đối với những tài liệu kia không quá hứng thú, đều đưa cho Lý Nhất Kiếm cả.



Hắn nhận được hơn 180 vạn linh thạch. Cướp bóc, quả nhiên là cách kiếm tiền nhanh nhất, Lôi Động lại cảm khái một câu. Rất nhiều tu sĩ, cả đời cũng không kiếm được nhiều linh thạch như vậy. Túi tiền vừa cạn của mình thoáng cái lại phồng lên rồi. Trong lòng Lôi Động vô cùng sảng khoái. Gom góp thêm một thời gian nữa, nói không chừng còn mua thêm được một kiện cực phẩm linh khí nữa ấy chứ! ! !




Ba người chia của xong xuôi, Lôi Động thuận tay triệu hồi ra quỷ vệ, sau khi cắn nuốt thi thể ở hiện trường liền cáo biệt với Lý Nhất Kiếm và Thích Phỉ Phỉ.



Lần nữa một mình bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn. Lúc này hắn không dùng phương thức bay trên không trung nữa. Mà là khống chế Ác Quỷ Chướng lướt trong tầng trời thấp. Đi đoạn đường này, uốn lượn xoay quanh, hoàn toàn bất định. Chợt đông chợt tây, chợt nam chợt bắc, sau khi bay như thế hơn mười ngày, Lôi Động đã đến một ngọn núi dốc, nhìn xung quanh một phen, thấy quanh mình dãy núi xanh biếc nổi lên từng hàng, mây mù lượn lờ, như thơ như huyễn, thỉnh thoảng lại có vân tước xoẹt qua từ xa xa.



Nhất là một hạp cốc ở phía nam, cây cối dày đặc, sắc màu rực rỡ, loáng thoáng gian có thể thấy được linh khí mịt mờ phiêu đãng, uốn lượn thành Long, rõ ràng là một đầu linh mạch. Tuy nói sông núi bao la, địa vực rộng lớn, có tất cả bao nhiêu tông phái, bao nhiêu tu sĩ chứ? Trong thiên địa này, không có chuyện gì lạ cả. Phàm là có linh mạch, mặc kệ lớn nhỏ, đều ít nhiều có sự trợ giúp với người tu luyện, bởi vậy, hoặc là sẽ có một ít yêu thú sinh sống, hoặc sẽ có người khai tông lập phái. Lôi Động thấy linh mạch này chỉ vẹn vẹn chưa được vài trăm mét, hiển nhiên là một đầu linh mạch nhỏ bé.




Linh mạch như thế, đỉnh cấp tông phái như Âm Sát Tông căn bản không hề để vào mắt. Cũng chỉ có một ít tiểu gia tộc tu tiên mới có thể xem như trân bảo, định cư không rời. Mặc dù không thấy người nào, nhưng từ một ít cây cối được sắp xếp theo quy luật rõ ràng, cùng với liếc nhìn về phía đáy cốc, mông lung, giống như được khoát lên một tầng khói loãng thì Lôi Động đã biết rõ, ở đây nhất định là một tiểu tông phái, hoặc tiểu gia tộc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Bởi vì Lôi Động có rất nhiều linh thạch, lúc tu luyện đều hấp thu linh khí tinh túy trong thượng phẩm linh thạch cả. Tuy rằng cực kỳ xa xỉ, lãng phí, nhưng không thể không thừa nhận, đây là một cách tu luyện có hiệu suất rất cao. Đương nhiên, nếu có cực phẩm linh thạch để tu luyện, Lôi Động sẽ càng vui vẻ hơn. Giá của cực phẩm linh thạch chính là trăm vạn hạ phẩm linh thạch, nhưng muốn đổi được còn phải dựa vào vận khí. Bởi vậy, coi như tiểu phú hào như Lôi Động thì ngẫm lại cũng có chút thịt đau. Lôi Động sở dĩ đi ngang qua thấy nơi này mà đáp xuống, cũng không phải là hắn muốn cướp sạch tiểu cốc này. Chỉ vì đoạn đường này vì che dấu hành tung nên tháo đông chạy tây, hắn đã không rõ mình ở chỗ nào nữa. Về phần ngọc giản địa đồ mang ra từ môn phái, vào đoạn thời gian trước đã mất tác dụng rồi. Địa đồ kia chỉ là khái quát phạm vi Âm Sát Tông và các khu vực xung quanh thôi. Hôm nay đã cách Âm Sát Tông càng ngày càng xa, thêm vào Lôi Động lại đông tháo tây chạy, nên lạc đường cũng rất dễ hiểu.



Lôi Động quan sát hồi lâu sau, phát hiện hộ sơn đại trận của tiểu gia tộc ở bên dưới không biết là do ai bố trí đấy. Một trận pháp rất phế vật, lỗ thủng rất nhiều, sai lầm chồng chất.




Mặc dù Lôi Động chỉ hiểu sơ trận pháp, cũng tốn nhiều thời gian để đi nghiên cứu, nhưng dù sao hắn cũng đi ra từ thiên hạ đỉnh cấp tông phái, chút kiến thức nho nhỏ này vẫn phải có. Tiểu gia tộc có thể coi loại trận pháp này như trân bảo, dùng làm hộ sơn đại trận, Lôi Động không cho rằng nó sẽ có uy hiếp gì với mình cả. Hắn thích thú thay một thân áo trắng, tuy rằng khuôn mặt Lôi Động không thanh tú như các tiểu bạch kiểm, nhưng mang áo quần lên người vẫn có chút tác dụng. Mặt chữ điền, đường cong kiên cường hắn, thoạt nhìn cũng có vài phần khí tức dương cương nam tính. Hắn không thi triển Quỷ Ảnh Độn mà chỉ dùng chân khí thúc dục bản thân, thi triển ra độn thuật tự nhiên nguyên thủy nhất, nhảy lên, bay vọt các loại. Không tới một lát, hắn đã tới lối vào tiểu cốc. Bắt đầu hô lên:



- Tại hạ Đinh gia Uyển Tây, Đinh Hướng Thiên, vô ý lạc đường trong núi, vừa lúc đi ngang qua quý cốc, không biết có thể tạm thời ghé chân, hỏi hăm đường xá một chút có được không?



Thiên hạ có quá nhiều gia tộc tu tiên, cái gì Trương Vương Triệu Lý gia tộc, nhiều vô số kể. Trừ phi những đại gia tộc có tu sĩ Kim Đan thì mới có thể được người biết đến. Tiểu gia tộc nay sinh mai diệt như vậy ai mà nhớ rõ chứ?



Sau khi hô liền vài tiếng, đối diện mới truyền một thanh âm của nữ hài tử nhút nhát e lệ nói:



- Đinh công tử, ông nội của ta không ở nhà. Không tiện để người ngoài tiến vào, xin hãy tha lỗi.