Đại Ma Đầu

Chương 458: Uy hiếp (hạ)




Lý thành chủ nghe đến đây, nói chung đã có chút minh bạch nguyên do trong đó. Tuy rằng cũng không biết vì sao lúc lão ma xuất hiện thì đại quân Tấn Ảnh Trùng lại thình lình lui lại, nhưng bọn người Lôi Động vừa rồi cũng đã giúp hắn đại ân, cộng thêm quan hệ với Thượng Quan Hồng nên Lý thành chủ kiên trì chen miệng nói:



- Bạch Cốt tiền bối, vãn bối tuy rằng là ngoại nhân, tu vi dưới đáy, nhưng cũng muốn làm người trung tâm điều giải một phen.



Lý thành chủ chính là nhân vật Kim Đan trung kỳ, trong mắt Bạch Cốt Ma quân tuy rằng không coi vào đâu, nhưng hắn lại là người của Bối Lam Sơn, cũng khiến lão ma không thể coi thường. Càng huống hồ nếu cứ tiếp tục giằng co với Lôi Động cũng không có kết quả gì tốt. Dứt khoát mượn một bậc thang để xuống đại cũng tốt. Bạch Cốt Ma quân sắc mặt hơi trì hoãn một chút.



- Xem mặt mũi của Bối Lam Sơn, bản tôn tạm thời nghe ngươi nói một hai câu.



- Đa tạ tiền bối rộng lòng tha thứ.



Lý thành chủ có chút thở dài một hơi, chợt nghiêm mặt nói:



- Bọn người Lôi Động đắc tội tiền bối quả thật không nên. Bất quá, niệm tình bọn hắn cũng không phải cố ý, không bằng vãn bối người trung tâm, bảo Lôi Động thả người ra, mà tiền bối cũng đại nhân đại lượng, tha cho bọn hắn một hồi.



Bạch Cốt Ma quân thần sắc lạnh lùng đảo qua trên người Lôi Động, rồi lại quét ngang Hắc Thiết tháp, Hàn Siêu, Đạm Đài Băng Vân. Cuối cùng lại rơi xuống trên người Thanh nương tử. Chỉ thấy đồng tử co rụt lại, hừ lạnh một tiếng:



- Ta nói mấy người bọn hắn, vì sao dám can đảm phản bội lại bản tôn. Hồng Cơ, nguyên lai là do ngươi giở trò quỷ. Hừ, tiểu tử họ Lôi, nếu bảo bản tôn thề tha cho ngươi một mạng thì cũng được, nhưng mấy tên phản đồ này, ngươi phải lưu lại cho bản tôn.



Nếu đổi là người bình thường, nói không chừng sẽ khuất phục trước uy hiếp của Bạch Cốt Ma quân, nhưng Lôi Động lại có mưu đồ khác, biết rõ nên giao người ra thì tổ chức mà mình thật vất vả mới tạo dựng lên được sẽ tan thành mây khói, thanh danh đời này cũng sẽ mất hết. Vậy nên không khỏi sắc mặt âm tàn nói:



- Bạch Cốt tiền bối, nếu cứ khư khư cố chấp, vậy cũng đừng trách Lôi mỗ vô tình.



Ngay khi Bạch Cốt lão ma đang định nổi giận thi Lý thành chủ lại lắc đầu nói với Lôi Động:



- Lôi hiền chất, Âm Sát Tông tuy rằng ở Khang Châu xa xôi, nhưng đại danh lại như sét đánh ngang tai Lý mỗ. Mà thủ đoạn của Lôi hiền chất, Lý mỗ cũng rất bội phục. Chỉ là việc này, nếu không cho Ma Quân một công đạo, chỉ sợ...



- Cũng được, Lôi mỗ sẽ cho Ma Quân một công đạo.



Lôi Động hơi suy nghĩ một chút, liền nói ra ý định lúc trước của mình, nghiêm mặt nói:




- Người, vãn bối có thể trả lại cho Ma Quân. Việc này đều là vì vãn bối mà xảy ra, kính xin tiền bối nếu muốn nhằm vào, chỉ nhắm vào vãn bối là được. Vãn bối muốn đánh cuộc với tiền bối, nếu vãn bối có thể thoát khỏi tay tiền bối, kính xin tiền bố không truy cứu chuyện này nữa.



- Ha ha ha!



Bạch Cốt Ma quân sửng sốt một chút, nhưng chợt nhịn không được cười rộ lên, lộ ra thần sắc khinh thường với Lôi Động:



- Tiểu tử, ngươi cho rằng dựa vào tu vị Trúc Cơ kỳ của ngươi có thể đào thoát khỏi tay bản tôn sao?



- Tiền bồi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?



Lôi Động bình tĩnh, bộ dáng phảng phất như đã tính trước.



- Tốt, tốt. Tiểu tử cuồng vọng, nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy bản tôn sẽ thanh toàn ngươi.




Bạch Cốt Ma quân thu liễm dáng cười, lạnh giọng nói:



- Bản tôn có thể thề, nếu ngươi có thể thoát khỏi bản tôn đuổi giết mười ngày, bản tôn sẽ xoát bỏ mọi chuyện với các ngươi.



Dứt lời, Bạch Cốt Ma quân trịnh trọng dùng Nguyên Anh của mình phát thề độc.



Đương nhiên, hắn nhượng bộ như vậy cũng là vì tiểu tử Bạch Cốt thiếu quân kia. Nếu không, đã sớm chụp chết Lôi Động cho xong việc rồi. Nào có nói điều kiện gì với hắn nữa.



- Lôi Động, ta nguyện ý cùng khiêu chiến với ngươi.



Đạm Đài Băng Vân, nói cho cùng nàng cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, thấy Lôi Động hào tình vạn trượng như thế, vì tánh mạng của mọi người mà tiếp nhận sự đuổi giết của tu sĩ Nguyên Anh, ánh mắt nhìn về hắn, không khỏi nhiều hơn một tia thần sắc khác thường. Nguồn truyện: Truyện FULL



Lôi Động trực tiếp phất tay ngăn nàng lại, thần sắc trịnh trọng truyền âm nói:




- Đạm Đài, cũng không phải là Lôi mỗ thể hiện, chỉ là nếu không làm thế, Bạch Cốt lão ma tuyệt đối sẽ không buông tha bất luận người nào trong chúng ta. Hai người ứng chiến, mục tiêu ngược lại rất lộ. Nếu Lôi mỗ có gì không hay xảy ra, kính xin ngươi quay lại Khang Châu, nói tin Lôi mỗ chết cho Uyển Ngôn.



Vừa nhắc tới Đinh Uyển Ngôn, trong ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Động bỗng nhiều thêm một tia nhu ý, ôn nhu và tưởng niệm nhàn nhạt.



Đạm Đài Băng Vân thần sắc trì trệ, không đành nhìn Lôi Động, trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, truyền âm nói:



- Đạm Đài thề với trời, nếu ngươi có gì bất trắc, tương lai nếu Nguyên Anh thành công, nhất định sẽ báo thù cho huynh.



Lôi Động ngượng ngùng cười cười, buông mấy ngón tay đặt lên đầu Bạch Cốt thiếu quân ra, vận khí kình một cái liền đưa tới trước mặt Bạch Cốt lão ma, sắc mặt nghiêm nghị mà trầm ngưng không thôi nói:



- Nếu tiền bối đã chuẩn bị thỏa đáng thì xin nói một tiếng, vãn bối chuẩn bị chạy trốn.



Dứt lời, hắn chắp hai tay, lộ ra khí thế vô cùng kiêu ngạo, trong chốc lát, cả người như hóa thành một thành lợi kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ.



Bạch Cốt lão ma sững sờ, hắn không ngờ sau khi thề xong thì Lôi Động lại sảng khoái như vậy. Hảo cảm của hắn đối với tiểu tử này không khỏi tăng lên, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt nói:



- Hảo tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người thoải mái. Cho ngươi đi trước thời gian một nén nhang, sau đó bản tôn sẽ tới lấy tính mạng ngươi.



Lôi Động liếc nhìn Bạch Cốt lão ma thật sâu, thầm nghĩ trong nội tâm, Bạch Cốt lão ma này cũng người có cá tính. Hắn liền nói với vẻ tôn trọng:



- Tiền bối, bất kể như thế nào, tiền bối có thể tu thành Nguyên Anh đã đủ để bọn vãn bối tôn kính rồi. Tiền bối, cáo từ.



Vừa nói xong, một đoàn khói đen nồng đậm liền nổi lên quanh thân Lôi Động. Thân hình đen kịt hóa thành một đoàn hư ảnh, thi triển thân pháp Quỷ Ảnh Độn, giống như là quỷ mị lao về tường thành phía dưới. Vì ảnh hưởng của pháp trận, Lôi Động căn bản không có biện pháp phi hành trên không. Dù vậy, hắn bay xuống dưới tường thành, trong thời gian ngắn lướt đi xa hơn trăm trượng mới hạ xuống mặt đất.



Bỗng nhiên, Tu La chi dực sau lưng Lôi Động khẽ động một cái. Chân khí điên cuồng rót năng lượng vào trong đôi cánh, đôi cánh loáng thoáng tuôn ra một quầng sáng màu đen, phảng phất như là xé rách ra một khe hở nhỏ trong không gian. Mà thân hình Lôi Động như hóa thành một sợi dây nhỏ, lúc xuất hiện trở lại thì đã ở bên ngoài vài dặm rồi.



Hăng hái như thế, lại khiến Lý thành chủ và Bạch Cốt lão ma đứng trên tường thành ngây người một chút, từng người đều phỏng đoán đôi cánh kia đến tột cùng là luyện chế từ vật gì mà có thể có hiệu quả cường đại trong lúc thình lình như thế. Ngay cả tốc độ phi hành cao nhất của tu sĩ Nguyên Anh, so với tốc độ này vẫn chênh lệch rất nhiều. Cái này tựa hồ như là xé mở không gian mà thuấn di.