Đại Ma Đầu

Chương 460: Bẫy rập (thượng)




Đối mặt với thủ đoạn bỏ chạy đặc biệt như thế của Lôi Động, dù là tu vi khủng bố như Bạch Cốt lão ma cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy có chút khó chơi. Nhất là đôi cánh chim mơ hồ không biết sau lưng Lôi Động lại mang đến cho hắn áp lực. Bất quá, Bạch Cốt lão ma cuối cùng cũng không phải là loại người a miêu a cẩu tầm thường. Chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản, ngược lại vẫn kiên trì chờ đợi nén nhang kia cháy dần. Đám thuộc hạ thấy Lôi Động như vậy lại thở dài một hơi, nhất là bọn người Tiền La, bọn hắn biết rõ thủ đoạn của Lôi Động, nhất là ở phương diện tốc độ.



Mặc dù có thủ đoạn bỏ chạy như thế, nhưng Lôi Động biết rõ không được chủ quan chút nào với tu sĩ Nguyên Anh. Đợi đến khi máy bay giấy do năm tên lệ quỷ kia hình thành sắp rơi xuống đất, Lôi Động lại vỗ cánh một cái, cả người lại nghiêng nghiêng lên không trung vài dặm, tiếp tục lướt đi. Sau ba lần vòng đi vòng lại, cả người Lôi Động đã ở ngoài hơn trăm dặm. Trong lúc này hắn lại không ngừng nghỉ ngơi khôi phục chân khí, cho nên năng lượng vẫn cực kỳ tràn đầy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Mà lúc này, nén nhang kia cũng sắp tàn. Bạch Cốt lão ma mắt thấy Lôi Động đã sắp ra khỏi phạm vi thần niệm của bản thân, cũng không dám lười biếng một chút nào, kêu to một tiếng kinh thiên, thân hình hóa thành một đạo kinh hồng. Chỉ mười mấy cái hô hấp ngắn ngủi, hắn đã xuất hiện ở bên ngoài vài dặm. Mặc dù tốc độ của hắn không mau lẹ bằng trực tiếp thuấn di như Lôi Động, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Bất quá, mặc dù lão ma này là Nguyên Anh, nhưng cũng không cách nào trực tiếp đối kháng được với pháp trận cấm bay kia, chỉ bay được vài dặm thì hắn đã rơi xuống mặt đất, sau đó liền trùng trùng điệp điệp đạp một cái, phi tốc đuổi theo Lôi Động.



Lôi Động sớm đã ngờ tới, nén nhang kia vừa tàn xong, Lôi Động liền thu hồi năm lệ quỷ vào trong Vạn Quỷ Phiên. Lúc này Tu La chi dực Phía sau hắn mới bộc lộ ra uy lực cường đại nhất. Như một đạo hư tuyến màu đen lăng không, dưới những cái vỗ mãnh liệt của đôi cánh, không gian như bị xé nứt ra thành một mảnh vặn vẹo. Chỉ thoáng một phát liền xuất hiện ở bên ngoài mười dặm. Nhưng Lôi Động hiển nhiên không có bất kỳ ý định dừng lại nào, đôi cánh vỗ liên tục. Chỉ mấy cái đã đi ra ngoài hơn trăm mười dặm, để lại Bạch Cốt lão ma với vẻ mặt khó chịu.



- Hừ.



Bạch Cốt Ma Quân một đời làm lão ma đầu tung hoành thiên hạ, như thế nào lại chịu một tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vũ nhục như thế. Hắn sống lâu như thế nào, cuối cùng cũng không phải là hạng bất tài, nắm giữ không ít bí thuật trong tay. Lúc này sắc mặt hắn âm trầm, trên trán giống như ẩn ẩn có chút không bỏ.



Hắn như nghĩ tới điều gì đó, cắn răng một cái, lúc này ném ra một đạo phù lục màu bạc lập lòe, sau đó bạo liệt ra, năng lượng tinh thuần lăng không ngưng kết thành một pháp trận mỹ lệ phiền phức, phù văn trong suốt mà chói mắt chậm rãi lưu chuyển. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, pháp trận trong không gian tựa hồ bị lực lượng cường đại đơn giản áp bách đến cực hạn, vặn vẹo như hỏa diễm, pháp trận kịch liệt xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy. Lão Ma nhẹ nhàng nhảy lên, chui vào trong đó. Sau đó pháp trận thần bí tràn đầy lực lượng kia liền biến mất không thấy gì nữa.



- Không gian phù!



Lý thành chủ đứng ở trên thành hơi đổi sắc mặt, thở nhẹ nói:



- Lão ma hắn quả thật không cam lòng.



Mọi người còn lại cũng lập tức khẩn trương lên. Danh khí của Không gian phù rất lớn, đồng thời cũng là vật cực kỳ hiếm thấy, luyện chế rất không dễ. Người ngẫu nhiên có được phù này, đều được xem là vật hộ mạng, không đến lúc sinh tử tồn vong thì tuyệt không sử dụng.



Mà Lôi Động bên kia, lúc này cảm cảm thấy được có lẽ đã thoát khỏi lão ma, nhưng còn không đợi hắn kịp tìm kiếm một nơi an toàn để ẩn nấp, phục dụng đan dược thì lại cảm giác được bên ngoài vài dặm sau lưng có một cỗ năng lượng khổng lồ bộc phát ra. Cùng lúc đó, thân hình Bạch Cốt lão ma xoay tròn, vừa xuất hiện ra liền hiển hiện ra khí thế vô cùng khổng lồ, hắn cười khặc khặc, âm hiểm nói:




- Tiểu tử, bản tôn xem ngươi trốn như thế nào.



Dứt lời, vừa vận khởi pháp quyết, liền huyễn hóa ra mấy ngàn bạch cốt khô lâu trống rỗng giống như thực, giống như là thiên quân vạn mã, xung phong liều chết về hướng Lôi Động.



Nhưng Lôi Động lại cực kỳ khí định thần nhàn, dùng thực lực của hắn, nếu chọi cứng chính diện với Bạch cốt ma quân thì chả khác gì châu chấu đá xe. Nhưng nếu nói với bỏ chạy thì hắn lại có rất nhiều công phu. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng chưa hẳn đã không chạy thoát khỏi diều hâu truy sát. Đôi cánh hắn mãnh liệt vỗ một cái, lúc lập lòe trở lại thì đã ở bên ngoài bảy tám dặm. Mà đại quân mấy ngàn khô lâu kia, tuy khí thế phi phàm nhưng lại rõ ràng như vồ ếch hụt.



Bạch Cốt ma quân cũng không nản chí, chỉ cần tiểu tử này không cách nào thoát khỏi thần niệm của mình thì coi như có thể thuấn di thì sớm muộn gì cũng tới số. Hắn quơ quơ ống tay áo, thu ngàn vạn khô lâu kia lại. Đạp lên mặt đất một cái, không trụ được bay lên, đuổi sát theo Lôi Động.




Tuy rằng Tu La chi dực là chí bảo khó có được, nhưng tốc độ tiêu hao chân khí của nó quả thực khiến người khó có thể thừa nhận. Lôi Động lập lòe liên tiếp mấy cái, kéo khoảng cách ra thêm một đoạn với lão ma. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy chân khí trong đan điền đã sắp cạn kiệt, liền nuốt một khỏa Nhân Uân Đan vào miệng, trong tay nắm một khỏa cực phẩm linh thạch giá trị cực kỳ xa xỉ, điên cuồng hấp thu tinh thần lực trong đó. Cũng chính trong lúc khó khăn này, lão ma lại đuổi theo dai như đỉa đói.



Nhưng Lôi Động cũng lợi dụng Tu La chi dực kéo giãn khoảng cách ra lại rất nhanh.



Hai người cứ một đuổi một chạy như thế, trong một thời gian không dài lắm đã ra ngoài mấy ngàn dặm. Phóng mắt nhìn lại thì đã là một mảnh hoang mạc hoang vu tạo thành từ cát sỏi mênh mông bát ngát. Thê lương, to lớn vô hạn vô biên. Chỉ cần có một trận gió thổi qua thì liền xoáy một đám cát lớn màu vang bay lên cao mấy trượng.



Nhưng Lôi Động vẫn thủy chung không cách nào thoát khỏi thần niệm của Lão ma tập trung lên người mình. Ngược lại đã phục dụng hết mấy khỏa Nhân Uân Đan và vài miếng cực phẩm lin thạch. Cũng vì linh khí, chân khí trong đan điền đã hao hết nhưng lúc này hắn cực kỳ mệt mỏi, sắp không chịu nổi nữa rồi.



Bất quá, thừa cơ này Lôi Động như khiến mình tê liệt bên trong đoàn Bạch cốt ma quân, khiến lão ma cho rằng mình đã không còn chống đỡ được nữa. Đang lúc lão ma có chút đắc ý trong nội tâm. Lôi Động bỗng nhiên nuốt ba khỏa Nhân Uân Đan và một miếng cực phẩm linh thạch vào bụng. Thoáng cái, năng lượng cuồng bạo nổ bung trong bụng, chấn kinh mạch Lôi Động gần như muốn bạo liệt.



- A!



Lôi Động điên cuồng quát lên một tiếng, thi triển ra Thiên Ma Biến đã lâu chưa dùng. Trong lúc đó, khí thế cả người trở nên cuồng bạo không bị trói buộc, rồi lại hiển lộ ra vẻ vô cùng lạnh lùng. Trên trán hắn hiện ra một con mắt ma chủng. Khiến khí chất cả người hắn trở nên khí phách mà thần bí, quỷ dị mà yêu mị.