Đại Ma Đầu

Chương 462: Phong phạm Ma Quân




Hắn không cam lòng, khiến Bạch cốt ma quân cày nát phạm vi mười dặm này lên, chân khí cắt nát vô số vật nhỏ yếu sinh hoạt trong vùng cát sỏi này, nhưng thủy chung vẫn không phát hiện được nửa cộng lông chim của Lôi Động. Đang lúc hắn phi thường ảo não, chuẩn bị rời đi thì thần niệm lại truyền đến một hồi cảm giác có chút khác thường. Hắn đang chán nản liền rùng mình một cái, khí thế dâng lên, trên gương mặt hung ác nham hiểm lộ ra một tia giận dữ, quát lên:



- Người nào?



- Hoan nghênh Ma Quân đến biên giới hoang mạc.



Đạo Kỳ dáng người khôi ngô, ăn mặc hào phóng kỳ lạ phảng phất như ngưng tụ thành từ đống cát vàng, cười ha ha nói:



- Với tư cách là chủ nhân nhất tộc thủ hộ hoang mạc nhưng không tiếp đón từ xa, quả thật thất lễ rồi. Ma Quân cũng không mất đi thanh minh, vậy mà có thể phát hiện tại hạ đang ẩn độn trong cát.



Đạo Kỳ thân là tộc trưởng Man tộc, tuy rằng bề ngoài phóng khoáng nhưng lại là một người tâm tư rất cẩn thận, lời hắn nói cũng cực kỳ tiêu chuẩn.



Thần sắc Bạch Cốt Ma Quân khẽ biến, nhưng vẫn bình tĩnh nói:



- Nguyên lai là tộc trưởng Man tộc, các ngươi không hảo hảo ở lại trong hoang mạc, chạy tới Triệu Châu ta làm gì?



Hắn nói vậy nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, thực lực tên Man tộc này tựa hồ khôngthể khinh thường, nếu không thì không thể tiếp cận mình gần như thế mới bị phát hiện. Mà khí thế trên người hắn truyền đến cũng ẩn ẩn có chút cảm giác áp bách.



- Ma Quân nói lời ấy sai rồi, khu vực này vẫn thuộc về hoang mạc. Thứ hai, dùng kiến thức Ma Quân, tự nhiên biết rõ vài vạn năm trước nhất tộc thủ hộ chúng ta chính là ở tại phiến thổ địa xinh đẹp dồi dào bên ngoài. Ngược lại, người Triệu Châu các ngươi mới chính là những người xâm lược.



Nói tới đây, khóe miệng Đạo Kỳ có chút co súc lại, hiển nhiên hắn vẫn canh cánh việc này trong lòng.



- Hừ, thắng làm vua thua làm giặc, cũng chỉ là vì sinh tồn mà thôi.



Bạch Cốt Ma quân thành tựu như thế này thì sống cũng đã lâu rồi, tự nhiên biết được rất nhiều bí mật của Triệu Châu. Đạo Kỳ này nói không sai, từ thời xa xa Man tộc đích thật là sống tại mảnh thổ địa Triệu Châu. Nhưng như thế đại biểu cho cái gì? Dưới trời đất có vô số pháp tắc, nhưng pháp tắc trụ cột nhất, lại vô cùng đơn giản.



- Ma Quân nói hay lắm.




Đạo Kỳ cười ha ha, gồng chưởng lên, nhưng chợt lại thu vào, nở nụ cười lạnh quái dị:



- Chỉ là hôm nay, thủ hộ nhất tộc của ta muốn thu về đồ đạc vốn thuộc về mình, kính xin Ma Quân thúc thủ chịu trói, miễn cho mọi người tổn thương hòa khí.



- Cuồng vọng.



Bạch Cốt Ma Quân biến sắc, nổi giận nói:



- Chỉ bằng một dã nhân Man tộc lạc hậu như ngươi cũng muốn giam giữ bản tôn?



Dứt lời, thu khí thế vào, quái phong màu đen nổi lên trận trận quanh thân. Bên trong quái phong không ngớt phát ra tiếng gào khóc thảm thiết. Cùng lúc đó, mấy màn bạch cốt khô lâu giống như thật gào thét xông ra, phô thiên cái địa, khí thế phi phàm, bao phủ về phía Đạo Kỳ kia.




- Tới tốt.



Đạo Kỳ thấy khí thế to lớn của Bạch Cốt, con mắt nhất thời sáng ngời lên, giống như có chút thưởng thức. Chỉ thấy hắn đối mặt với ác phong và khô lâu mà cũng không né tránh. Hai chân vẫn đứng thẳng trên cát, trùng trùng điệp điệp đánh ra một quyền.



Nhìn một quyền kia bình thường, nhưng trong nháy mắt liền xoáy cát vàng lên đầy trời. Hoàng Anh Chanh che lấp mặt trời, bất trụ cực tốc lan tràn ra phía ngoài. Cùng lúc đó, cát sỏi bay lên đều bị thu hết vào, hóa thành một cự long màu vàng đất, giống cự long như đúc, hai mắt sáng ngời hữu thần. Thình lình ngửa mặt lên trời gào thét ra một hồi rồng ngâm đinh tai nhức óc.



Cùng lúc đó, một đạo chấn động năng lượng màu vàng đất hình quạt hiện lên, nghênh tiếp bạch cốt khô lâu. Khi va chạm với khô lâu liền nhao nhao bạo liệt ra, hóa thành vô số điểm bạch quang. Chỉ vẻn vẹn một kích này liền khiến đại quân khô lâu tổn thất hơn phân nửa.



Bạch Cốt Ma Quân lại không nhúc nhích chút nào, chỉ khoanh hai tay, nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng. Pháp quyết vừa khởi, vầng sáng màu trắng không ngớt quanh quẩn quanh thân. Những năng lượng bạch quang tán loạn kia trong chốc lát lại hóa thành từng đoàn đại quân khô lâu mới tinh, phát ra những tiếng kêu cạc cạc khủng bố quái dị. Trực tiếp nghênh đón cự long màu vàng đất kia. Chỉ sau mấy hơi thở ngắn ngủi, đoàn khô lâu màu trắng đã bò đầy thân cự long màu vàng đất, răng nhọn um tùm cắn xé không chút khách khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Cự Long liên tục gào thét, bốc lên bay múa cao thấp. Không ngừng có khô lâu bị hất ra, bị năng lượng kích động thành từng mảnh vỡ văng tung tóe. Mà Cự Long màu vàng đất bị ngàn vạn khô lâu điên cuồng cắn xé, lúc này đã bị thương không nhẹ, khó có thể tiếp tục được nữa.



Bạch Cốt Ma Quân và Đạo Kỳ kia không hẹn mà chỉ cùng xuất ra một chiêu, liền bắt đầu chờ đợi kết quả. Nhưng chỉ một lát sau, Cự Long màu vàng đất kia liền gào thét một tiếng, liền hóa thành cát vàng đầy trời, khói bụi bốc lên cuồn cuộn. Gió lốc gào thét, không ngừng xoay tròn rơi xuống hoang mạc bên dưới. Mà đại quân khô lâu của Bạch Cốt Ma Quân cũng bị Cự Long phản công mà hao tổn gần như không còn. Một chiêu này của hai người cũng coi như là cân tài cân sức, không phân được cao thấp.




- Hảo hảo, không hổ là Bạch Cốt Ma Quân tiếng tăm lừng lẫy Triệu Châu.



Đạo Kỳ cười cởi mở, nói:



- Uy lực một chiêu ngàn vạn khô lâu này thật không tầm thường.



- Hừ, bản tôn cũng không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể tu luyện Cuồng sa đại pháp của Man tộc đến tình trạng như thế.



Bạch Cốt Ma Quân cười lạnh một tiếng, nói ra:



- Hôm nay xem như đã lĩnh giáo, nếu như có cơ hội, ngày khác lại luận bàn tiếp.



- Nếu đổi lại là lúc bình thường...



Thần sắc Đạo Kỳ bỗng nhiên có chút tiếc hận, bắt đầu nghiêm túc lên.



- Đạo Kỳ chắc chắn thành tâm kết giao với bậc hào kiệt chi sĩ tung hoành thiên hạ như Ma Quân. Nhưng tiếc là hôm nay Đạo Kỳ đã phụng mệnh phải bắt được Ma Quân. Kính xin Ma Quân rộng lòng tha thứ cho Đạo Kỳ. Dù sao đây cũng là chiến trường, binh bất yếm trá.



Thần niệm Bạch Cốt Ma Quân vừa mới động, lúc này sắc mặt đại biến. Không biết từ lúc nào, bên ngoài mười dặm quanh mình đã nhanh chóng xuất hiện ảnh trùng dữ tợn khủng bố, rậm rạp chằng chịt. Thần niệm bất trụ triển khai hướng ra phía ngoài. Liền phát hiện, chỉ sợ số lượng ảnh trùng tuyệt đối không thấp hơn một vạn.



Đối với Ảnh trùng này, Bạch Cốt Ma Quân cũng đã nghe đồn qua. Ảnh trùng này là một loại hung trùng thông thường tại vùng hoang mạc này. Nhưng lại bị Man tộc thu lấy, một khi tập kết lại thành một đoàn quân, uy lực tuyệt không tầm thường. Mỗi lần tấn công Triệu Châu, Man tộc đều cho đội quân ảnh trùng này đi tiên phong. Chỉ là dù Man tộc muốn thuần phục loại trùng này thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên bình thường số lượng không nhiều lắm, chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn con. Nhưng nếu hơn một vạn, vậy chính là một tràng hạo kiếp.



Dù sao, đối mặt với hung trùng như thế, tuy rằng tu sĩ Nguyên Anh không hề e ngại, nhưng cũng không cách nào đối chiến chính diện với lượng trùng đông đảo như vậy, chỉ đành phải nhượng bộ lui binh.