Đại Ma Đầu

Chương 836: Linh giới phân thân




Lý trưởng lão cũng trịnh trọng nói.



- Cũng bởi vì Lôi đạo hữu đã hứa hẹn trịnh trọng như thế, Lý mỗ sẽ tín nhiệm Lôi đạo hữu.



- Trước tiên tại hạ sẽ dẫn theo Sở Sở tiểu thư đi một đoạn, xin cáo từ.



Lôi Động thỏa mãn cười một tiếng.



- Xin Lý đạo hữu hãy tiếp tục an bài một con đường để xuất môn. Mấy ngày nay có nhiều chỗ đắc tội xin Lý đạo hữu chớ đểtrong lòng.



Sau một phen khách sáo, Lôi Động lại tiếp tục dùng Lý Sở Sở đểuy hiếp, thuận lợi ra khỏi Vạn Khôi Môn. Một đường ẩn ẩn núp núp, dùng thần niệm cẩn thận đảo qua xung quanh mấy lần, hắn đã có thể yên tâm vì không có ai theo dõi. Nói thật, tu sĩ nguyên anh kỳ chỉ sợ rất ít người có thể đi theo Lôi Động mà không bịhắn phát hiện. Dù sao thì độ cường đại của Lôi Động cũng đã vượt xa so với tu sĩ cùng giai. Không hơn kém nhiều lắm so với tu sĩ hóa thần sơ kỳ. Hắn làm như vậy chủ yếu cũng là vì cẩn thận mà thôi.



Cứ như thế, sau khi đã thoải mái đi ra ngoài hơn ngàn dặm, Lôi động mới đặt Lý Sở Sở luôn bị khống chế ở bên người xuống. Hơi chút áy náy chắp tay nói.



- Sở Sở tiểu thư, đã đắc tội rồi.



Lý Sở Sở trầm mặc không thôi, thần thái vẫn ảm đạm như trước.



Lôi Động khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.



- Như vậy, Sở Sở tiểu thư xin hãy tự bảo trọng. Lôi mỗ còn có việc quan trọng cần phải làm, xin được cáo lui trước.



Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể lựa chọn phương thức này. Nếu là lòng dạ giả dối thân mật với nàng, sau đó lại đi lừa hoặc trộm cái khôi lỗi thuật cấp hóa thần kia thì chỉ sợ sẽ trực tiếp hủy diệt cả đời của nàng. Hiện giờ coi như bị hắn đả kích nhưng chỉ có thểcoi là một cái giáo huấn nho nhỏ. Nàng muốn hận muốn oán hắn thì cũng tùy nàng. Dù sao bất kể nói thế nào thì cũng không thểphủ nhận việc hắn đã làm thương tổn một mảnh tâm lý của nàng, lợi dụng sự tin tưởng của nàng.



Lôi Động vừa định bay lên trời, rời đi. Thì Lôi Động cũng đã nói ra câu đầu tiên sau rất nhiều ngày.



- Kẻ lừa đảo.



Hàm răng trắng cắn chặt lại, bộ dạng oán hận nói.



Ha ha.



Thấy nàng chịu mở miệng nói chuyện, Lôi Động ngược lại liền nở nụ cười, tạm thời cũng không rời đi nữa. Nghĩ một chút liền móc ra một ít cực phẩm linh thạch đưa cho nàng.



- Kẻ lừa đảo thì liền là kẻ lừa đảo đi. Đây coi như là bồi thường cho việc cô bị lừa đảo.



- Ai cần linh thạch của ngươi.



Lý Sở Sở mạnh mẽ ném ra, cực phẩm linh thạch rơi vãi khắp nơi. Hung hăng nói tiếp.



- Kẻ lừa đảo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Ách…



Lôi Động sờ sờ cái mũi, nở một nụ cười.



- Vậy thì ta đi trước, nếu cô không cần số linh thạch này vậy thì cứ để lại cho người có duyên đi.



- Đợi một chút, kẻ lừa đảo đáng chết kia.



Lý Sở Sở đột nhiên kinh ngạc kêu lên.



Thân mình của Lôi Động dừng lại, xoay người , cười hì hì nhìn LýSở Sở nói.



- Được, nếu như cô còn chưa có mắng đủ, vậy thì cô cứ tiếp tục mắng đi, mắng đến khi nào cô vui vẻ, mắng đến khi nào cô cảm thấy đủ thì thôi.



- Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo…



Lý Sở Sở không ngừng hô lên, mãi cho tới thời gian một nén nhang sau mới ngồi bệt trên mặt đất khóc lên, trong miệng vẫn nỉ non không dứt.




- Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.



Nhưng mà Lôi Động cũng làm đúng theo lời của mình, chỉ đứng ở đó cười ha ha, tùy ý để cho nàng tiếp tục mắng. Lại sau một hồi khá lâu sau, Lý Sở Sở mới chậm rãi đứng dậy, xoa xoa nước mắt, ngơ ngác nhìn Lôi Động.



- Kẻ lừa đảo, ngươi thật sự muốn đi Quang Minh Thánh Vực?



- Đúng vậy, ta muốn đi.



Lôi Động trịnh trọng gật gật đầu.



- Nhưng mà ta nghe nói đám điểu nhân mọc cánh ở trong đó đều rất hung tàn, lại còn cực kỳ lợi hại, thích ăn thịt người.



Có lẽ là phải chịu áp lực quá lâu, từ trước tới nay ở trước mặt tộc nhân đều phải biểu hiện ra bộ dáng thành thục ổn trọng, các đối nhân xử thế cực kỳ chu đáo. Vì vậy ở trước mặt lão yêu quái như Lôi Đông thì nàng cũng lộ ra tính tình chân chính của mình. Kinh hoàng mà lại trẻ con giống như một tiểu cô nương vậy.



- Bậy bạ.



Lôi Động cười lắc lắc đầu nói.



- Đám người Dực Thần Tộc đó tuy rằng bá đạo, hoang dã không nói lý lẽ, có chút tự kỷ và quá mức đề cao bản thân mình. Nhưng tổng thế mà nói thì cũng là một chủng tộc rất cao minh và có thành tựu trí tuệ. Bất kẻ là trên vấn đề nghệ thuật hay là thực lực đều biết tròn biết méo. Chuyện ăn thịt người chỉ là lời nói vô căn cứ.



- Nhưng mà Dực Thần Tộc rất cường đại? Ngươi đến tột cùng thì có bao nhiêu phần nắm chắc có thể còn sống trở về?



Vừa mới mắng Lôi Động là kẻ lừa đảo xong, nhưng mà lúc này Lý Sở Sở lại không khỏi lo lắng cho hắn.



- Ách, dù sao thì không phải ta chỉ là một tên lường gạt hay sao?



Lôi Động vuốt vuốt cái mũi có chút buồn cười nói.




- Làm sao mà cô lại lo lắng sự sống chết cho một tên lừa gạt làm gì? Nếu người của Dực Thần Tộc thực sự giết chết ta, cô hẳn là phải vỗ tay khen hay mới đúng chứ?



- Ai sẽ lo lắng cho sự sống chết của kẻ lừa đảo nhà ngươi.



Lý Sở Sở liền vứt bỏ cái bộ dáng người thừa kế, phương châm xửsự công thức hóa. Đã hoàn toàn không còn lại vẻ ảm đạm hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Động một cái.



- Chỉ là ta lo lắng nếu kẻ lừa đảo ngươi bị giết chết quá sớm, không đợi ta kịp tu luyện để trở thành tuyệt thế cao thủ. Vậy thìta sẽ không có cơ hội đích thân báo thù, rất đáng tiếc.



- Vậy thì ngươi có thể yên tâm. Không phải có câu nói người tốt không sống lâu, người xấu thọ ngàn năm sao? Ta đây chính làngười xấu, là một kẻ lừa đảo, làm sao có thể dễ dàng bị chết như vậy được?



Lôi Động vẫn giữ nguyên bộ dạng thoải mái tự nhiên như cũ.



- Nhưng mà cô phải nhanh lên, bằng không đợi tôi đột phá lên hóa thần kỳ, Phá Toái Hư Không mà đi thì cô có muốn báo thùcũng không tìm thấy đâu.



- Kẻ lừa đảo, lão quái vật, ngươi tạm thời cứ tự lo cho bản thân mình đi.



Lý Sở Sở không ngừng hừ lạnh nói.



- Bổn cô nương chính là thiên tài tuyệt thế mấy ngàn năm mới xuất hiện trong tộc. Đuổi kịp tu vi của ngươi cũng là một chuyện dễ dàng mà thôi.



- Lão quái vật?



Lôi Động sờ sờ mặt mình, có chút dở khóc dở cười nói.



- Nhiều nhất thì ta cũng chỉ hơn cô vài tuổi mà thôi. Sao có thểgọi ta là lão quái vật được?



- Vài tuổi? Lý Sở Sở cảm thấy chấn động, làm sao hắn chỉ hơn mình có vài tuổi mà đã có thể tu luyện tới loại tình trạng này? Trong lòng cảm thấy không nói lên lời, cũng không phục nói tiếp.



- Vài tuổi thì không phải là lão yêu quái sao? Bổn cô nương mới chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi. Sớm hay muộn cũng có thể đuổi kịp tu vi của ngươi. Xem ngươi có gì đặc biệt hơn người, hừ lão quái nguyên anh.




- Ha ha lão quái thì là lão quái. Dù sao thì lấy tư chất và bối cánh của cô thì chỉ cần không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành lão quái nguyên anh.



Lôi Động lại tiếp tục nở một nụ cười.



- Nhìn dáng vẻ của cô hình như là đã khôi phục bình thường. Chuyện này coi như là ta nợ cô một lần. Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, cần phải đi rồi.



- Chờ một chút.



Lý Sở Sở vội vàng gọi hắn lại, lướt nhanh đến nói.



- Ngươi, thật sự không thể không đi Quang Minh Thánh Vực sao? Ta nghe nói ba nơi đó cực kỳ bài ngoại, thường thường sẽ gây bất lợi cho tu sĩ nhân loại chúng ta.



- Không thể được, ta phải đi.



Lôi Động chậm rãi lắc đầu.



- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao mà ngươi bất chấp tất cả cũng phải đi vào Quang Minh Thánh Vực để trộm Sinh Mệnh Thần Thủy?



Lý Sở Sở có chút lo lắng hỏi.



Lôi Động vốn không muốn trả lời, sau khi suy nghĩ một chút, liền thở dài một hơi nói.



- Người yêu của ta vì muốn cứu ta mà bị thương nặng. Nguyên anh ly tán gần như là hỏng mất. Vì vậy ta phải đi trộm Sinh Mệnh Thần Thủy.



A? Tuy rằng Lý Sở Sở thông tuệ đã sớm đoán trước được chuyện này. Nhưng mà sau khi nghe được đáp án chân chính thì ánh mắt cũng trở nên cực kỳ phức tạp, ngây người đứng ở nơi đó. Trong lúc nhất thời liền nói không nên lời.



- Tốt lắm, tiểu nha đầu, đừng có cả ngày miên man suy nghĩnữa. Cố gắng tu luyện, bằng không tu vi của cô cũng không thể đuổi kịp được ta mà báo thù đâu. Còn nữa, quên tất cả những chuyện này đi để quay về cuộc sống của cô. Bởi vì Lôi Động ta chỉ là một kẻ lừa đảo, hỗn đản, thậm chí là đã có nữ nhân mình yêu thích. Không đáng để cho cô lo lắng, không đáng để cô ái mộ. Lấy dung mạo, tài năng, khí chất của cô, nhất định có thểtìm được một người nam nhân vĩ đại hơn ta hàng nghìn lần. Tái kiến, Sở Sở tiểu nha đầu.



Lôi Động cười nói không thôi. Sau đó liền không hề do dự và trìhoãn nữa, bay lên trời hóa thân thành một đoàn hắc vụ, sau đócười lớn mà rời đi.



Lý Sở Sở liền thi triển thân pháp đuổi theo. Nhưng mà không được bao lâu thì đạo hắc vụ kia cũng đã biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu. Khiến cho nàng lại không ngừng mở miệng ra mắng, nhưng mắng tới mắng lui cũng không ra được cái sáng ý gì. Chỉ là kẻ lừa đảo, hỗn đản, lưu manh linh tinh. Mắng đến nửa ngày sau thì lại gào khóc rống lên.



Nàng không phải là đồ đần, cũng không phải là đứa ngốc, đãnhiều ngày bị hắn cưỡng ép làm con tin, lúc mới bắt đầu đương nhiên là nàng cực kỳ phẫn nộ. Nhưng mà chỉ cần nàng cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện một chút thì liền có thể rành mạch. Nếu màtên gia hỏa gọi là Lôi Động này không bất chấp tất cả bắt nàng làm con tim mà là lòng dạ giả dối thành thân với nàng thì sẽ cóxác suất thật lớn có thể khong cần phải phiêu lưu liền dễ dàng trộm hoặc lừa được khôi lỗi thuật cấp hóa thần. Sau đó lại vỗ mông chạy lấy người, biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng, đây mới chân chính khiến cho nàng khóc không ra nước mắt.



Bây giờ, thế nhưng hắn lại lựa chọn một cách không có đường lui như vậy, tình nguyện bắt nàng để uy hiếp, mạo hiểm phiêu lưu, trả một cái giá thật lớn chứ không nguyện chân chính lừa gạt tình cảm của nàng.



Lý Sở Sở cũng không phải là một cô gái không biết điều. Nhưng mà một mảnh nhu tình xử nữ của người ta, cuối cùng lại gặp vận rủi chịu khổ như vậy. Nội tâm đương nhiên là không có khả năng chịu được.



Lôi Động một đường đoạn tuyệt mà đi, nội tâm cũng than nhẹ không thôi. Đúng là hắn vẫn rất có thể làm vơi đi thương tổn của tiểu nha đầu kia. Nhưng mà Lôi Động tự nhận là công sức của mình đã không hề uổng phí. Sau khi một hơi bay ra ngoài mấy chục vạn dặm xong, Lôi Động mới hạ xuống một cái sơn cốc hẻo lánh không hề có linh khí. Tùy tiện tìm một cái sơn động hoang phế, bố trí một ít trận pháp nhỏ để đề phòng xong. Liền bắt đầu chìm đắm tâm thần vào việc nghiên cứu cái khôi lỗi thuật cấp hóa thần mà hắn phải tiêu phí rất nhiều công sức mới có thể lấy được.



Cơ quan khôi lỗi thuật chính là một môn thuật pháp cực kỳ phức tạp và uyên thâm. Không những cần phải có kiến thức cực kỳ rộng lớn mà còn cần phải thường xuyên động thủ thực nghiệm mới được. Trong mấy năm nay, Lôi Động luôn luôn nghiên cứu khôi lỗi thuật, cũng có thể coi như tri thức lý luận rộng lớn, vả lại kinh nghiệm thực tế cũng không thiếu. Dù sao thì Đại Hoàng Phong cũng đã gây được sức ép cho không ít người.



Nhưng dù vậy, khi học tập và lý giải khôi lỗi thuật cấp hóa thần thì hắn vẫn cảm thấy có chút cực kỳ miễn cưỡng. Rất nhiều địa phương, mặc dù là lấy trí lực và học thức của Lôi Động thì nhất thời cũng cảm thấy ăn không tiêu. Trên thực tế, dựa vào trí nhớ gần như chỉ gặp qua một lần là không quên được của hắn thì muốn hoàn toàn ghi nhớ được khôi lỗi thuật cấp hóa thần cũng phải tốn công phu một hai ngày.



May mà Lôi Động cũng không phải là muốn học tập để đi luyện chế ra một con khôi lỗi cấp hóa thần. Mà hắn chỉ cần chữa trị mà thôi. Bởi vậy, Lôi Động chỉ cần tiêu phí một lát liền hoàn toàn dung hợp toàn bộ đám tin tức khổng lồ pha tạp kia vào trong trínhớ. Sau đó liền bắt đầu lựa chọn, sàng lọc từng bộ phận sở học. Sau đó lại không ngừng đối chiếu với con khôi lỗi hóa thần của mình để dần dần tìm hiểu những tri thức ở trong đó.



Cho dù là học tập có tính lựa chọn thì Lôi Động cũng phải ở trong cái sơn động của sơn cốc này trong thời gian mấy năm mới chân chính xem như hoàn thành xong kế hoạch chữa trị con khôi lỗi hóa thần kia của mình mình. Sau khi trải qua thôi diễn lặp đi lặp lại, hắn hoàn toàn có thể xác định mình ước chừng đã có xác suất bảy tám phần chữa trị thành công cho con khôi lỗi hóa thần màu đồng bị tàn phá này.



Đây đã là cực hạn mà Lôi Động có thể làm được trong thời gian ngắn nhất. Dù sao thì tuy rằng đồng dạng đều là khôi lỗi cấp hóa thần, nhưng mà kỹ thuật của Minh Vương trước kia so với bây giờ có rất nhiều khác nhau chứ không hoàn toàn giống nhau.



Một khối khôi lỗi cấp hóa thần bị tàn phá đã được tháo dỡ, cuối cùng liền hợp lại thành một con khôi lỗi màu đồng. Nó đã có được hình dạng mới. Mỗi một cái bộ phận lắp ráp đều tương đối hoàn hều. Nhiều lắm thì cũng chỉ hơi có chút dấu vết ăn mòn do đã có tuổi thọ quá lâu mà thôi. Những dấu vết ăn mòn này rất bắt mắt, cũng khiến cho con khôi lỗi này mang thêm vài phần khítức cổ xưa.



Khôi lỗi màu đồng này một khi được khởi động thì sẽ có được thực lực hóa thần sư kỳ. Thân con khôi lỗi cao khoảng chừng ba mươi trượng. Nếu đặt ở trong kiếp trước của Lôi Động thì hoàn toàn to lớn như một tòa cao ốc thông thường. Thời điểm cổ nhân luyện chế khôi lỗi, thật sự thích để cho khôi lỗi có hình dạng to lớn. Bởi vì khi đó các loại yêu thú cũng tốt, cường giảcũng thể, hình thể bộ dạng đều cực kỳ cuồng dã. Động một tý đều là hơn mười trượng, mười mấy trượng, thậm chí là vài chục trượng.



Nếu mà hình thể quá nhỏ, trọng lượng quá nhẹ, song phương cùng một cấp bậc giao chiến thì thường thường sẽ ăn thiệt thòi.