Đại Ma Nữ Hảo Đào Hoa

Chương 13




Đại điện Ma Đô mọi người tụ hợp đầy đủ, Dạ Tử Cẩm ngồi trên ghế chủ vị, ngồi bên cạnh nàng là ca ca luôn luôn bận rộn.

Phía dưới, Quân sư, Lam Triệt và Lộc Bạch ngồi bên cánh trái, đối diện bọn họ là Lam Nhiên và thầy trò Mục Huyền ngồi bên cánh phải.

Chờ Tiểu Phúc dâng trà xong, bấy giờ nàng mới hỏi Dạ Tử Hiên:

- Ca ca, hôm nay huynh có thời gian nhàn rỗi đến thăm ta hay còn có việc gì khác?

Dạ Tử Hiên lẳng lặng chiêu một ngụm trà, hồi lâu y quay qua, trầm ngâm nhìn tiểu muội của mình một hồi, sau đó chậm rãi nói:

- Quả thực hôm nay đai ca đến chính là đến thăm muội, phụ là truyền lời của mẫu hậu...

Dạ Tử Cẩm nhướng mày, Dạ Tử Hiên dừng lại một chút, biểu tình của y ngưng trọng, lúc sau liền rành rọt thuật lại từng chữ cho nàng:

- Mẫu hậu nói: Cẩm Nhi, ngươi nay đã lớn rồi, chuyện hôn nhân đại sự một đời cũng không thể trì hoãn nữa, nay mẫu hậu và phụ hoàng đã quyết, cho ngươi thời hạn ba tháng, nếu không có gì thay đổi, lập tức tác thành hôn ước gả ngươi đến Thần Y Điện!

Dạ Tử Hiên vừa dứt lời, Tiểu Cửu chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, gân xanh bên thái dương liên tục giật nhẹ. Bàn tay đặt trên mặt bàn xiết lại nắm chặt, da mỏng đều trắng bệch. Trước đây nàng và mẫu thân đã có giao ước, trong vòng bốn mươi năm, nếu không tìm được ý trung nhân ra mắt liền lập tức chấp nhận hôn sự. Không ngờ mẫu thân chuốc rượu khiến nàng say ngủ mất hai mươi lăm năm! Nghĩ đến đoạn này Dạ Tử Cẩm bỗng khựng lại, vậy mười lăm năm kia, nàng đã làm gì?

Tử Cẩm thảng thốt nhìn bọn người bên dưới, lúc đầu nàng nghĩ là do ảnh hưởng của rượu, nhưng hiện tại thì không đơn thuần là như vậy.

Bọn họ dường như đối với nàng rất quen, không có kẻ lạ mặt nào lạc đến Ma Đô lại có thể không sợ hãi, nhất là Lam Nhiên, y ung dung như thể với nàng không một chút phòng bị. 

Có lý nào lại như vậy? Bọn họ xem ra đều đang đồng lòng giấu nàng điều gì đó.

Dạ Tử Cẩm trước tiên khẳng định mình đã mất đi một đoạn trí nhớ, thứ hai là đau đầu không biết giải quyết chuyện trước mắt như thế nào mới tốt?

Lúc này, sắc mặt của Lam Nhiên, Lam Triệt và Lộc Bạch vô cùng không tốt.

- Nói nhảm gì vậy? Tiểu Cửu là nương tử của bổn Thần! Ai dám bắt nàng gả cho tên lang băm thô lỗ đó? 

"Ai là nương tử của ngươi? Cái tên bệnh thần kinh!"

Dạ Tử Cẩm trợn mắt, nàng định mắng con nai chết tiệt đó nhưng bất chợt khựng lại, cái tên thú thần đó luôn khẳng định nàng là vợ hắn, luôn miệng bảo nàng vứt bỏ hắn, có khi nào? Trong thời gian nàng mất trí, phải không với hắn phát sinh quan hệ?

Nghĩ đến đây Dạ Tử Cẩm cảm thấy lạnh toát cả người, sống lưng khẽ đổ mồ hôi...

- Vị này là? - Dạ Tử Hiên nheo mắt, nhìn chằm chằm Lộc Bạch đang phồng mang trợn má bên dưới.

- Ta là Thần núi Tuyết Sơn, phu quân của Tiểu Cửu!

Nghe đến Thần núi Tuyết Sơn, Dạ Tử Hiên hơi nhướng mi, quay sang muội muội, hỏi:

- Tiểu Cửu. Muội xác nhận?

Dạ Tử Cẩm nhất thời kinh hoảng, cuối cùng thật thà nói với Dạ Tử Hiên:

- Ca ca, từ khi tỉnh dậy đến nay, có một khoảng thời gian trước đó ta không thể nhớ ra được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Dạ Tử Hiên tròn mắt nhìn muội muội chằm chặp, khẳng định được nàng không phải đang nói dối, sau đó mới từ từ giải thích:

- Tiểu Cửu, chuyện bốn mươi năm trước, muội vì phản đối việc kết hôn với Mặc Vũ nên đã đánh cược với mẫu hậu trong vòng bốn mươi năm sẽ tìm được phu quân vừa ý. Sau đó muội lại lén lút hạ phàm, trong mười lăm năm đó muội giấu kỹ hành tung, cuối cùng một ngày Thần Y Mặc Vũ mang muội trở về, trọng thương rất nặng. Sau khi tỉnh dậy liền muốn trốn đi. Mẫu hậu vì vậy mới chuốc rượu cho muội ngủ, thật không ngờ khi tỉnh dậy muội lại không còn nhớ chuyện lúc trước...

Dạ Tử Hiên kể xong có chút bất đắc dĩ, công việc ở Địa Phủ rất bận rộn, khiến y ngày đêm không có thời gian quan tâm đến muội muội, bởi vậy nàng đã xảy ra chuyện gì trong suốt khoảng thời gian đó, y đều mờ mịt không biết.

Nghĩ đến đây, y chợt cảm thấy đau lòng, một tia khổ sở lóe lên trong mắt, nếu lúc trước y không cố chấp, có lẽ Tiểu Cửu đã không phải chịu khổ.

Dạ Tử Cẩm đương nhiên không biết suy nghĩ của Tử Hiên, nàng quay xuống những người bên dưới, chất vấn Lộc Bạch:

- Ngươi luôn miệng gọi ta là nương tử, có chứng cứ gì không?

Lộc Bạch cứng họng, y quên mất lúc trước nàng rời đi không để lại tín vật, y biết lấy gì để xác nhận? Hơn nữa sự thật Tiểu Cửu chưa bao giờ đồng ý làm vợ y. Hoàn toàn là do y đơn phương cưỡng chế.

Lộc Bạch ấm ức mặt dầy ngồi xuống chỉ lên đầu mình:

- Nàng nợ của ta một cái sừng, vậy nên nàng làm vợ ta trả nợ cho ta!

Khóe miệng của Dạ Tử Cẩm giật giật, tên này là thật đang muốn ăn đòn phải không?

" Tiểu Cửu, hắn là Thần Thú, muội không đánh lại được"

Dạ Tử Hiên kịp thời truyền mật âm cho nàng, sau đó nhàn nhã nhìn Lộc Bạch, y nói:

- Thần núi Tuyết Sơn, như vậy Tiểu Cửu chưa đồng ý kết hôn với ngươi, hai người chưa bái đường thành thân, lại không có tín vật gì để xác minh, ngươi không nên nói linh tinh, ảnh hưởng đến thanh danh của muội ấy. Thứ muội ấy nợ ngươi, cứ nói bổn vương sẽ đứng ra hoàn trả thay nàng.

- Không cần trả! Như vậy ta cầu hôn nàng ấy, ngay tại đây!

Vốn dĩ Lộc Bạch muốn từ từ tiếp cận nàng để vun đắp tình cảm, nhưng bây giờ hôn ước của Tiểu Cửu gấp gáp như vậy, y không thể ngồi yên.

Mọi người đều bất ngờ, vốn dĩ Tử Cẩm định lập tức từ chối, nhưng nghĩ đến việc có thể mượn cớ này để kéo dài thời gian, nàng im lặng suy nghĩ.

Có người thấy nàng trầm ngâm không nói thì cao hứng cười ngoác đến tận mang tai, người thì không thể ngồi im được nữa.

- Ta cũng muốn cầu hôn nàng.

- Hoàng huynh, huynh đã nhớ lại?

Lam Triệt âm trầm nhìn Lam Nhiên, y rất muốn lột cái bộ mặt luôn luôn bình tĩnh của Lam Nhiên xuống.

- Không nhớ.

Lam Nhiên phủ nhận, liền sau đó tiếp lời:

- Tiểu Cửu đã cứu ta, về sau ta là người của nàng ấy, liền muốn cưới nàng làm vợ.

Thầy trò Mục Huyền muốn rớt hàm, thái tử, nhanh như vậy người đã quên mất vương phi rồi?

- Nếu đã như vậy, bổn vương cũng muốn cầu hôn nàng, hoàng huynh, huynh và ta cùng cạnh tranh công bằng chứ?

Lâm Nhiên trừng mắt nhìn Lam Triệt, sau đó y quay đi nhìn chằm chặp Tử Cẩm, không đáp lời. Thái độ rõ ràng là ta không quen biết ngươi.

Trong bụng thì âm thầm chửi rủa. Nếu không phải đang giả vờ mất trí, ta nhất định sẽ đánh ngươi một trận. 

Vị đệ đệ này có tình cảm với nàng không phải y không biết, cũng từ đó Lam Triệt luôn luôn chống đối y.

- Muội muội như thế này?

Dạ Tử Hiên có đôi chút khó tin nhìn vận hoa đào của tiểu muội đang nở hoa rực rỡ.

Dạ Tử Cẩm bất chợt mỉm cười, nàng quét mắt nhìn quanh họ một lượt, sau đó nói:

- Ca ca, huynh đều thấy rồi đấy, huynh trở về kể lại với mẫu hậu. Lời cầu hôn của các ngươi, bổn cung sẽ suy nghĩ!

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, nói như vậy nàng đang cho họ cơ hội?

Dạ Tử Hiên lắc đầu cười khổ, muội muội lại đang muốn kéo dài thời gian. Bất chợt y có suy nghĩ nếu muội muội có thể tìm được ý trung nhân, có lẽ đối với tất cả là điều tốt.

Liền sau đó trong đầu hiện lên một hình bóng, nếu như vậy, y và hắn có lẽ sẽ có thể?