Chương 39: Dị biến.
Thịt thỏ rất tanh.
Ấy là do không có gia vị vào. Và nó cũng biến món thịt chẳng có gì ngoài một hương nồng tràn ra khắp đầu lưỡi của Nam, rồi vỡ tan ra khi cơ hàm của hắn bắt đầu hoạt động.
Tiếp đến là dai. Vì nướng sơ nên ta chẳng chờ mong gì về độ mềm mại của thịt rồi. Lại thêm trừ hương khí ra thì chất thịt lạc nhách biến bữa ăn nhẹ này của Nam trở nên tồi tệ không bao giờ hết.
Cũng thế, hắn ta ngay từ đầu đã không chờ mong gì về hương vị của thịt rừng rồi. Vậy nên Nam cứ coi như mình hoạt động cơ hàm cho nó khỏe là hắn ta đã bớt đi được một chút cảm giác tệ hại.
Cả nước nữa. Vì có cả giếng nên Nam uống vô tư. Thành ra cứ nhét và nhai, rồi tu nước vào thì cái gì nó cũng sẽ trôi qua cổ họng.
Cứ như vậy, cả con thỏ bị Nam ăn sạch chỉ còn một đống xương. Và đống xương ấy cũng bị hắn ta lấy tay đào ra một hố đất, rồi chôn luôn.
Vậy là xong.
Nam đổ nước d·ập l·ửa. Sau đó hắn lại quẩy túi đồ lên. Cứ thế, cánh rừng vào buổi trưa lại chào đón hắn ta một cách nồng nhiệt.
Những tán cây lớn xum xuê che lấy gần hết ánh nắng gay gắt của mặt trời. Không khí cũng không khô nóng, mà lại có một kiểu êm dịu của ban chiều.
Nam lần này không định săn hổ, cũng không định săn nai. Thế nên hắn ta đi bộ một cách nhàn nhã dưới bóng râm và khắc những ký hiệu lên cây.
Rừng khi ấy đẹp.
Nam thấy thế. Khi hắn có rảnh rỗi để mà bước đi như này.
Luôn vậy, rừng là một kẻ im lặng. Nhưng đi với rừng lâu, rừng lại là một kẻ hay nói nhiều và ồn ào.
Chỉ là ta chỉ thấy đước rừng ồn trong một khoảng khắc. Bởi gió, bởi thú và bởi vô vàn thứ khác mà biết rồi thì ta lại thấy nó mất hay.
Nó có kéo dài, cũng chỉ có đâu đấy nửa giây, đủ để ta tin rằng đấy là ảo giác. Sau đó nữa thì tiếng bước chân cùng hơi thở đều đều của lá phổi trong cơ thể lại kéo ta về với hiện thực.
Nam tiếp tục bước đi.
Không như ở khu rừng quen thuộc trước. Lần này hắn ta phụ thuộc rất nhiều vào bản đồ cùng với la bàn. Và hẳn rồi, vì không có đường mòn nên số bước chân luôn là một đơn vị tính hợp lý.
Khi đếm đủ, như khi đi với Mỵ. Nam lại lấy bản đồ với la bàn ra đối chiếu một lần. Xong sau đấy lại quyết định chếch về hướng nào để đi tiếp.
Những ký hiệu, bảng gỗ chỉ đường dày đặc cũng đóng góp khá lớn cho hắn ta khỏi đi lạc. Thế nên hắn đi rất dứt khoát, không phải lề mà lề mề để tiến tới nơi hắn và Mỵ ước định sẽ tập hợp.
Rồi khi đi được ước chừng nửa đường, Nam chợt thấy ký hiệu của ước định của hai bên, khi mà hắn ta định đánh dấu lên một cây Nấm Đỏ.
Lá của cây này màu đỏ, lại chỉ tập trung mọc lá ở phần ngọn nên trông nó y như một cây nấm to tướng. Vì vậy nên không chỉ có bọn Nam với Mị mà còn nhiều con dấu khác, nhưng xét về độ tươi mới thì chỉ có con dấu của họ.
Từ đây, Nam có thể đại khái tính được hướng đi của thiếu nữ người mèo mà ắt hẳn đối phương đang tiến về phía Nam. Giữa đường có đổi hướng không thì quỷ biết.
Dù gì thì việc theo đuôi trong rừng khá là khó. Cho dù mò theo ký hiệu không một lớp bảo hiểm nào thì nó vẫn có thể bị ngắt quãng bởi một sự cố bất ngờ nào đó của người truy lẫn người trốn.
Mà thuộc loại kỹ càng như Mỵ thì lại là một t·hảm h·ọa khác. Ít nhất, vào ngày hôm nay ấn tượng của Nam về Mỵ ngoài đôi mắt màu hoàng kim thì lại có thêm một thói cẩn thận đến quá phận nữa.
Tính cách vậy, Nam tự hỏi rằng nàng ta làm sao có thể săn được thú đây. Nhất là thời gian của bọn họ kỳ thực cũng chỉ có hai tới ba tiếng để săn mồi.
Nhưng cái ý nghĩ đấy cũng chả tồn tại được lâu thì cũng đã biến mất. Nam lại tiếp tục bước đi, ngày một gần khu tiếp tế tam.
Để rồi, một tiếng súng vang vọng lên, kèm theo đó là thanh âm vỗ cánh của hàng ngàn, hàng vạn chú chim bị giật mình thu hút sự chú ý của Nam.
Rồi khi hắn vừa vội vã nhảy tót lên một cái cây. Những thanh âm đùng đoàng của súng liên tục vang lên.
Vì thế, Nam ngay lập tức xác định được tiếng súng phát ra ở hướng nào.
Và chẳng cần bộ não quyết định, hắn ta hoàn toàn không có ý định xem xem chuyện quái gì đang diễn ra mà xoay người về hướng ngược lại.
Hắn nghĩ rằng, mình sẽ đánh một vòng cung để tới điểm tiếp tế thay vì đi thẳng như trước. Thế nên Nam móc ra bản đồ với la bàn trong túi để định hướng nhanh một cái.
Xong sau đó, bằng những bước chân vội vã, Nam nhanh chóng bỏ xa thêm vài chục tiếng súng nữa vang lên.
Nó tiếp diễn thẳng tới khi hắn nghĩ mình đã bỏ đủ xa.
Dù tình hình bây giờ vẫn có thể gọi là thoát khỏi hang hổ lại nhập bầy sói.
Lũ linh cẩu rừng, mười con, cùng một cái xác của một con trâu to tướng mà phần lớn thịt trên người nó đã hư thối, như không bị con thú đã săn con trâu này ăn hết.
Mãi lo tránh, Nam đâm sầm vào cái ổ này. Dù hắn ta đã ngửi thấy mùi hư thối và nhảy lên một cái cây thì bọn chó hoang đấy cũng chẳng có vẻ gì là buông tha cho hắn.
Cái mũi nhạy cùng cánh rừng thưa làm cho mọi nỗ lực tránh chiến của hắn là phí công. Mà lại, lũ linh cẩu này trông rất lạ, mắt chúng đỏ ngòm lên, miệng sùi bọt, trông cứ như bị dại.
Rồi thay vì cảnh giác, bọn này phát ra những tiếng gừ gừ trong cổ họng, trong khi dần bao vây lấy Nam.
Chính điều ấy khiến hắn không dám vọng động. Lại mắt nhìn cái xác hư thối, trong đầu không tự chủ được cảm thấy ác hàn.
Dù sao thì bọn lấy xác thối làm thức ăn thường thường sẽ truyền nhiễm những thứ bệnh kinh khủng. Mà hiện trạng của lũ linh cẩu rừng bây giờ quả thực như kiểu sắp mở ra đại dịch xác sống.
Như vậy, Nam càng có lý do để hắn ta quyết định dùng cung tên để xử lý bọn này. Và điều ấy chỉ diễn ra trong một khoảng khắc, rồi khoảng khắc tiếp theo là dây cung rung lên, cho một mũi tên thủng đầu một con linh cẩu.
Hệ thống vào lúc này ra sân, hóa thành những quả câu màu trắng bay ra từ cái xác của con linh cẩu đầu tiên.
Mà điều đó khiến đám còn lại triệt để điên.
Chúng sủa loạn lên, trong khi nhào lên cây. Nhưng vì bọn này không biết leo cây nên Nam lại hạ gục thêm được bốn con thì chúng mới biết khó mà lui.
Nhưng thay vì bỏ chạy, đám linh cẩu này tiếp tục sủa. Còn Nam thì đáp lời chúng bằng những mũi tên sắc nhọn.
Mãi đến khi chỉ còn một con linh cẩu, thì nó mới bắt đầu bỏ chạy. Tuy đã quá trễ để một mũi tên lao vun v·út, rồi cắm vào sọ nó không diễn ra.
Mà Nam, sau khi g·iết xong bọn này cũng không đoái hoài gì tới việc nhặt lại mũi tên mà ngay lập tức phi sang một thân cây khác, xa hơn.
Rồi sau đó, hắn lại lấy bản đồ cùng với la bàn ra. Và khi chúng bị bỏ vào trong túi trở lại. Nam bắt đầu nhắm về một phương hướng phi như bay, việc đánh dấu cũng xem như bỏ.
Giờ thì, trong tâm trí của hắn chỉ thể hiện ra hai suy nghĩ, một là đống đấy cần phải được báo cáo lên, hai là hắn chân thành tha thiết đấy chỉ là một hiện tượng bình thường.
À không, nếu như tính luôn câu chửi thề về cái sự kiện này thì hẳn là ba.