Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Huyền Sử

Chương 52: Chử Tướng Quân (2)




Chương 52: Chử Tướng Quân (2)

Mạc Tiên Dung lại uống một hớp rượu.

Lần này nàng ta có cơ hội nhấm nháp lâu hơn một tí cái vị ngòn ngọt của một thứ rượu lên men từ nấm, vốn là một loại rượu thuốc mà bây giờ đã trở thành đồng tiền mạnh trong q·uân đ·ội của nàng ta.

Nhưng so với loại thượng hạng của vị điểu nhân này điều chế thì đám quỷ rượu trong quân xài loại mà uống vào là ta nói nó vừa chua, vừa đắng.

Cho dù dùng cái thứ đấy đi cầm máu cũng thuộc loại hạ đẳng, đâu như rượu này, tẩm lên vải rồi buộc vào v·ết t·hương là ổn định.

Mà cái ổn định đó rất quan trọng.

Vì bảo vệ biên cương trong ngần ấy năm trời, như ta hỏi Chử tướng quân rằng những loại yếu tố nào chi phối chiến trường mạnh mẽ nhất thì hệ thống y sĩ tuyệt đối phải nằm trong những cái nhất đấy.

Thẳng ra thì nàng ta sống ở cái thời mà điều kiện chữa bệnh cũng có đấy, nhưng là có quái đâu. Mà cái có quái đâu đó gây nên ảnh hưởng gì thì ta hiểu đều hiểu.

Không hiểu thì thôi.

Nhưng đấy là một việc rất quan trọng mà xem như ta chỉ xét ở mặt ngoài cũng sẽ thấy được ngoài quân lương, sĩ khí binh sĩ, rồi trang bị v·ũ k·hí thì quên mẹ luôn chuyện thuốc men này thẳng ra là đấu ngắn hạn thì còn đước.

Chứ đấu giằng co cá mười ăn một là binh sĩ c·hết vì một v·ết t·hương cỡ trung, hoặc gần trung còn nhiều hơn số n·gười c·hết trực tiếp trên chiến trường nữa.

Mà mấy cái v·ết t·hương tầm trung ấy đại khái cũng chỉ là một vết rạch hơi sâu lên da thịt một cái, hoặc b·ị đ·âm một phát vào vị trí không trí mạng là xong.



Và hậu quả lại là đại đa số binh sĩ đều sống sót bằng niềm tin với nghị lực.

Thậm chí điều đó còn ảnh hưởng đến sĩ khí. Vì c·hết do cái thứ v·ết t·hương n·hiễm k·huẩn đấy tuyệt đối không phải là một kiểu c·hết nhẹ nhàng.

Thành ra y sĩ là rất quan trọng. Thuốc cũng rất quan trọng.

Nhưng một vị Chử tướng quân nào đó thân là một trong tứ bất tử, bên ngoài là vệ thần của nước Nam, bên trong là đại quân phiệt hùng cứ một cõi. Nhưng thực chất so với ba tên dung dăng dung dẻ vừa vui vừa vẻ thì nàng ta ăn thịt cũng phải tính chi li từng cắc một.

Thế nên cái việc phát hiện ra có thể chế rượu thuốc từ cái thứ nấm mà chỉ cần nước cùng gỗ mục thôi thì ta có thể nói rằng nàng ta đi phương Nam là đến chỗ của Bạch ngay cũng chả phải bắn tên không có đích.

Hiển nhiên thành tựu của vị điểu nhân này không chỉ có thế.

Chỉ tiếc là nàng ta đến từ phương Tây, và trung thành với mẫu quốc của mình.

Không thì đối với một vị luôn luôn muốn vứt xó cái chức vệ thần phương Nam này cho ai đó đáng tin và luôn luôn 'Đói' nhân tài như Chử tướng quân đây ngại nhất là keo kiệt.

Chứ nếu không, đối với một kẻ có tu vi thuộc cấp Nhập Thánh như nàng ta cũng không đến mức hôm nay ăn salad rau muống chấm mắm, mai ăn rau dền luộc với cơm.

Thậm chí với những vị hậu nhân về sau, luyện được cái tài hít không khí để sống thì ra biên cương là thật hít không khí để sống.

Còn tài nguyên cái gì thì chắc cũng chỉ có đống kinh nghiệm quý báu của Chử cô nương.



Cay không?.

Cay.

Khổ không?.

Khổ.

Nhưng nếu nước Nam không có một vị tướng thuộc dòng dõi trực hệ của hùng vương trấn thủ, cũng không có một đám hít không khí mà sống siêu phàm cùng đống xương chôn muốn đầy ba tấc đất thì làm gì có Đại Nam của thế giới này.

Mà ngàn năm bắc thuộc ở thế giới của chúng ta cũng là ngàn năm huy hoàng nhất của mười hai đại tiên tông phương Bắc. Giờ còn tám thôi. Hai do n·ội c·hiến. Và có lẽ là hết cả mười cho sự quật khởi của võ đạo.

Một thứ tựa như đi kèm với một đế quốc của những kỵ binh. Một đế quốc trải dài từ đại lục phương Đông đến đại lục phương tây.

Nhưng đấy là một đoạn lịch sử dài khác mà ta sẽ tường tận sau chuyện này.

Giờ thì Chử tướng quân có một bát rượu đầy. Một cơn mưa ầm ĩ ngoài trời cùng với con chiến mã đang tắm mưa, và tuyệt nhất trong tất cả là một vị mà nàng ta có thể than vãn đủ điều.

Dù sao thì, mặc giáp vào thì Mạc Tiên Dung là Chử tướng quân, còn cởi giáp ra thì Chử tướng quân hay là Mạc Tiên Dung.

Một người là công chúa vô lo vô nghĩ, còn một người là một vị tướng gánh lấy trọng trách bảo hộ biên cương. Thành ra tuy hai nhưng là một, tuy một cũng là hai. Tựa như năm đó vua cha nàng ta tức muốn nổ phổi vì cái chuyện vô lý đến kinh ngạc về một đứa con gái bỏ nhà theo trai vậy.



Tất nhiên, Mạc Tiên Dung năm đó cũng không ngờ mình đùa ác một trận như vậy đã đẩy bản thân lên một con đường không lối về.

Nàng ta phải đi theo nó mãi, cho đến khi Chử tướng quân, cũng chính là bản thân nàng ta bỏ mạng trên sa trường.

Nhưng trước đó, dù chỉ còn một hơi thì không một ai, không một kẻ thù nào lại có thể giày xéo mảnh đất của mười tám đời Hùng Vương để lại này mà không đánh một trận thừa c·hết thiếu sống với nàng ta cả.

Và với Chử tướng quân hay Mạc cô nương thì đấy là một điều hiển nhiên, một trách nhiệm không thể chối bỏ, vẫn là một trọng trách chỉ nên giao lại cho một người có thể đánh bại nàng ta về mọi mặt.

Dĩ nhiên, nhân vật chính của chúng ta, Nam đá tảng tiên sinh có n đời cũng không đáp ứng được điều này nên chớ mong chờ vào cái gì sâu xa.

Nhưng cuộc hội ngộ của họ đang dần bắt đầu khi cơn mưa đã thôi rơi xuống những giọt nước nặng trĩu.

Còn Nam thì bước đi như bay trên con đường xi măng, tay hắn cầm theo một bức thư tín của ông Đồ. Rồi hắn đục xuyên vào những đạo phòng tuyến đầu tiên của tòa thành lớn này, xong lại lao vội đến cái nhà sách của Bạch.

Rồi hắn lại thở vài hơi, mắt không tự chủ chú ý đến con chiến mã được buộc trong một góc.

Nhưng vì chuyện của ông Đồ vào thời khắc như thế này tuyệt đối không phải là chuyện gì khác ngoài an nguy của mọi người, cũng là an nguy của gia đình hắn trước khi Nam có thể áp dụng biện pháp cuối cùng là lôi họ đi, để chạy vào thành.

Và với một hương vị rượu nhẹ nhàng chui vào mũi hắn, Nam mở tung cánh cửa của nhà sách ra, cũng thành công gây sự chú ý đến vị điểu nhân, và Chử tướng quân, người đang rót chai rượu thứ năm vào bát của mình.

...

Ps: Mới ban đầu tính vác hậu nhân, hoặc nói đúng là người kế thừa của Thánh Gióng ra, nhưng nghĩ lại vị này là chiến thần, tay đấm chân đá, vác bụi tre quất giặc như quất chó nên ta có một dự định riêng. Sơn tinh thì miễn, dù sao cũng đã bị đại diện cho tôn giáo. Tiên Chúa thì xong, người ta không liên quan đến c·hiến t·ranh nhiều, chọn thì khác nào chỉ hươu bảo ngựa. Thành ra cũng chỉ có Chử tướng quân là có thể thao tác 'Một chút xíu xìu xiu' dù sao thì nói thật truyền thuyết về Chử Đạo Tổ với Tiên Dung rất thích hợp để ép vào khuôn mẫu đại tướng thủ vệ biên cương. Thân phận cũng thuộc về hàng chính thống, ít nhất là trong truyền thuyết.

Thế nên hy vọng những đọc giả nào cuồng văn hóa dân gian đừng giơ cục gạch lên. Vì ta tạo ra Chử tướng quân trong truyện này đại diện cho cả Tiên Dung và Chử Đồng Tử. Theo ta thì khi hai nhân vật này kết hợp với nhau thì mới tạo nên một nhân vật có đầy đủ logic và động cơ để chiến đấu không biết mệt mỏi với giặc ngoại xâm. Trong khi đó thì Chử Đồng Tử thiếu đi một chút trách nhiệm, còn Tiên Dung thì thiếu đi một chút sức mạnh.

Dĩ nhiên ta có thêm một cái họ Mạc vào để tránh lằng nhằng. Chứ trong điển tích thì thì là Tiên Dung công chúa. Nhưng đầu ta lúc đọc tự dưng nhảy số. Thế là ốp vào luôn.