Chương 54: Chử tướng quân (4)
"Uống một chén chứ."
Chử tướng quân nâng cái chén rượu lên nói. Sau khi Nam cởi giày và thoải mái kiếm một chỗ ngồi ở gần cái bàn rượu.
Rồi đối mặt với nàng ta, Nam nở một nụ cười và lắc đầu đáp:
"Không uống."
"Vậy ư." Chử tướng quân gật gù.
Sau đó nàng nhấp một ngụm rượu, tựa như vô tình hỏi:
"Nam nhi lớn thế này chưa uống rượu bao giờ ấy ư. Thế có vợ con gì chưa."
Lời này không hỏi thì thôi. Vừa hỏi là làm Nam có hơi cảm thấy kỳ quái.
Nó kiểu đấy không phải là lời để hỏi khi mà người ta sơ giao cả. Nhưng xét về phép tắc, hắn vẫn trả lời một cách ngắn gọn:
"Thưa chị, em vẫn chưa."
"Thế à." Chử tướng quân lại cười.
Lần này là nụ cười khoái chí.
Sau đó, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Chử tướng quân không hỏi gì thêm mà tiếp tục nhâm nhi chén rượu của mình.
Còn Nam, hắn vốn đã mặc định người phụ nữ kia là một người kỳ lạ rồi thì nói thật đối phương có giới thiệu một ai đó cho hắn ngay bây giờ thì Nam cũng không lấy làm lạ.
Dĩ nhiên, muốn để hắn yêu thêm ai khác nữa ngoài Tí cô nương ở kiếp này thì cũng dễ, c·hết xong sống lại một lần nữa là được.
Thành ra Mạc cô nương tự nhận mình đã nắm được một con át chủ bài hơi bị to trên cơ bản là xài không được.
Dù sao cái hạng vừa đá tảng vừa trung trinh chung quy cũng không có mấy oai môn tà kế có thể dùng để bắt kẻ này đi vào khuôn khổ.
Và may mắn là Chử tưởng quân có cơ hội đường chính chính để mà t·ấn c·ông.
Đó là lúc mà Bạch có vẻ là đọc xong bức thư tàng hình của ông Đồ.
Vị điểu nhân này trở lại cái bàn rượu, cùng với một gương mặt có thể nói là có chút dở khóc dở cười.
Vì thực ra bức thư đó chỉ nêu vấn đề và nhờ nàng ta trợ giúp, cộng thêm việc nàng chỉ cần thông báo với Nam rằng được hay không được thôi.
Nhưng chỉ với một cái việc cỏn con đấy, thứ mà Bạch nói thật cũng chỉ là một cái nhấc tay, cái gật đầu đấy thì ông Đồ cũng phải dùng mấy cái chiêu trò đến thế này.
Đúng là ông Huỳnh...Trẻ thế, về già cũng thế.
Nhưng nói thật thì có lẽ vị điểu nhân này thích việc có một người bạn như ông ta.
Nguyên nhân cũng vì chính bản thân ông Đồ cũng coi nàng ta là bạn một cách chân thành.
Và điều đó thì khá hiếm. Đặc biệt là đối với một dòng giống chỉ có sáu mươi, bảy mươi năm để sống.
Quá ít để thôi tham lam, quá ít để dừng ghen tỵ, quá ít để sẵn sàng cho sự già nua và c·ái c·hết, rồi cũng quá ít để đối mặt với một chủng loài trường thọ.
Thế nên chân thành là điều đáng quý. Nhưng nó hẳn là không phải duy nhất.
Ít nhất sự không tham lam ấy chung quy cũng được Bạch trân trọng, y như cái cách nàng ta đối xử dịu dàng với Nam, hay là với Tí.
Thế nên ông Đồ không sai đâu. Bạch sẽ không từ chối.
Nàng ta nói ngay sau khi rót thêm rượu vào chén của Chử tướng quân.
"Nói với cậu con rằng cô đồng ý."
"Nhưng trước đó thì," Bạch cầm cái chén của mình, giơ lên theo cái kiểu mời cụng ly trước mặt của Mạc cô nương.
"Hy vọng tướng quân có thể giúp cho lê dân bách tính một chốc lát."
Mà Chử tướng quân ta cũng cụng ly với nàng ta một cái.
Nhưng không uống, và để giọng của mình trầm xuống, nói:
"Một người đến từ phía Tây như Hắc Vũ ngươi mà lại muốn đại diện để giúp cho lê dân bách tích nước ta ư. Ngươi đang ngạo mạn quá rồi đấy."
Lời này vừa ra. Đối với người không biết Mạc cô nương là gì như Nam thì bắt đầu lo lắng rằng sẽ có một cuộc cãi vã nào đấy diễn ra.
Chỉ là Bạch bật cười. Nó như kiểu kẻ xướng người họa vậy. Nhất là đối với những người đem quốc gia nhìn rất nặng như Mạc cô nương.
Thế là nàng ta nói:
"Vậy thì với một người đã sống ở phương Nam này đủ lâu thì sao."
"Vậy thì ngươi cứ nói." Chử tướng quân nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt cũng dần dần hiện lên một vẻ nghiêm túc.
"Chỉ một thôi, lương thực."
"Lương thực?." Mạc Tiên Dung nở một nụ cười.
Là cười khinh bỉ.
Sau đó nàng ta quay sang Nam, người vốn yên lặng nghe nãy giờ.
"Này chàng trai, chuyện gì đã xảy ra thế. Nếu ta nhớ không lầm thì hàng hóa chính của các ngươi lên Bắc là lúa gạo mà nhỉ."
Đối với câu hỏi bất chợt này, thì Nam tiên sinh của chúng ta rất bình tĩnh đáp lại:
"Sung túc, thưa ngài."
"Không chị nữa sao?." Mạc Tiên Dung châm chọc.
Lần này, Nam lựa chọn giữ yên lặng. Dù sao thì người để Bạch gọi là tướng quân và dùng cái ngôn ngữ trang nghiêm kiểu đó thì hắn ta cũng không đần đến nỗi không hiểu vì sao nàng ta lại cười phá lên khi mình gọi là chị.
Dĩ nhiên, thấy Nam rùa rút đầu vào mai, Chử tướng quân lại quay sang hỏi Bạch, rằng:
"Ô hay, lương thực sung túc thế sao lại gặp vấn đề được nhỉ."
Rồi không đợi Bạch trả lời, nàng ta lại nói:
"Hừ, ta chả tin ai cả. Bản tướng quân phải đích thân tự coi xem chuyện thực hư thế nào mới được."
Nói rồi, Chử tướng quân đốp vào mục tiêu chính ngay.
"Thế nên ấy, chàng trai, ngươi có hứng thú đến biên cương kiến công lập nghiệp không."
Đòn t·ấn c·ông này đột nhiên đến nỗi Nam ngơ ra.
Chuyển chủ đề thế thì não load thế méo nào kịp được cơ chứ.
Và điều ấy thì không ngăn cản được Chử tướng quân đứng dậy. Rồi dùng bàn tay chắc khỏe đè lên vai hắn, giọng điệu tựa như sang năm vị trung thần đời đời này sẽ dấy cờ tạo phản, nói là Thiệu Thị bực này đàn bà vốn đức không xứng với vị, há có thể làm bậc cửu ngũ chí tôn.
Chung là bá khí cuồn cuộn như biển lớn thế này.
"Nếu như ngươi gọi ta là tướng quân. Tự nhiên ngươi là bộ hạ của ta. Mà đặc điểm lớn nhất của ta đây là không để cho bộ hạ của mình bị một bọn tiểu nhân làm cho mệt người."
Tất nhiên, chiêu mộ kiểu này đoán chừng chỉ có mì tôm phái mới có thể khiến thế nhân quỳ xuống bái. Chứ người bình thường như Nam thì đại khái chính là đại khái.
Dù sao thì quỷ mới đồng ý.
Thành ra hắn dự chối khéo, rằng:
"Không..."
Mới nói được một chữ. Một sức mạnh khủng kh·iếp truyền từ lòng bàn tay Chử tướng quân chợt xung kích vào cơ thể Nam.
Nó khiến cho những lời hắn định nói về sau thành những tiếng phụt phụt, rồi khạc. Trong khi máu trong người của hắn giờ đây như sôi lên và đầu như bị ai đó đập một búa.
Điều này bất ngờ ngay cả với vị điểu nhân đang ngồi.
Nàng ta trợn tròn mắt, quát:
"Tướng quân! Ngài làm cái gì vậy."
Rồi vào cái lúc nguy cấp đấy. Có hai việc diễn ra.
Một là cái hệ thống xuất hiện. Và nó thu một quả cầu rơi ra từ Chử tướng quân. Khiến cho cái cột nghề nghiệp của nhiều hơn một cái nghề nghiệp là tướng quân.
Vậy là hết.
Chuyện thứ hai là sau cơn sốc đầu tiên. Hạo nhiên chính khí của Nam bắt đầu theo ý chí của hắn xông lên chống lại cái thứ sức mạnh mà chúng hoàn toàn bị nghiền nát ngay sau đó.
Rồi trong cái khoảng khắc ngắn ngủi thôi, hắn ngỡ như mình đ·ã c·hết.
Nhưng Nam vẫn muốn sống. Thế nên bằng một phép màu nào đó hắn đã dùng tay phải nắm được cánh tay của Chử tướng quân, năm cái móng vô lực bấu lấy lớp da cứng như sắt.
Mà chỗ Hạo Nhiên Chính Khí bị đập tan cũng lần nữa tiến công.
Chỉ tiếc, chúng chả là cái thá gì cả.
Nhưng hiển nhiên và cũng đồng thời, Mạc Tiên Dung cũng không phải làm thế để m·ưu s·át Nam.
Thành ra nàng ta ngay lập tức buông tay ra khỏi Nam.
Trong khi hai cây lông vũ của Bạch phóng tới, ghim vào người hắn.
Dĩ nhiên, màu của hai cây lông vũ đấy từ trắng chuyển sang màu xám chắc chắn là giúp cho Nam tiên sinh không phải nằm đo đất cả ngày.
Hay ít nhất, Nam giờ chỉ thở hổn hển một cách khó nhọc.
Bực không?.
Dĩ nhiên bực. Nhưng lý trí của hắn nói rằng Chử tướng quân có một cây đao để g·iết hắn.
Thế nên vì sao.
Đôi mắt có chút phẫn nộ của Nam cùng lời chất vấn ngay sau đó của Bạch đã khiến Chử tướng quân giải thích.
"Ngài đã làm cái gì vậy! Tránh xa khỏi thằng bé ngay."
Mà đối với người bị chỉ trích là Mạc cô nương thì nàng ta không nghe gì cả.
Vì trong mắt nàng ta Nam đã trở thành một khối ngọc thô thú vị.
Nó thú vị đến mức nếu như Bạch là thuộc cấp của mình thì nên quan thăng ba cấp, thưởng một đại công. Như Nhất phẩm thì c·hết còn được truy tố làm thân vương.
Dù bản thân chuyện tìm được người có mầm móng vỹ lực siêu phàm thường thường thôi cũng đáng hai cấp quan. Chín muồi như Nam hai cấp rưỡi.
Còn vừa có tiềm chất làm tướng, vừa có tiềm chất làm quan thế này chung quy trong lịch sử cũng hiếm gặp.
Mà gặp rồi thì xem như Nam đá tảng có chống cự cũng vô ích.
Thế nên con đường phát triển của Nam tiên sinh chính thức mở ra vào thời gian này.
Theo cái kiểu có thể nói không phải là vui vẻ gì.
Khi mà Chử tướng quân nở một nụ cười đáp lại Bạch:
"Hắc Vũ ngươi nên biết rằng ta đến đây chung quy cũng để chiêu mộ nhân tài. Mà giờ ta đã thấy nhân tài rồi. Thế nên việc ta cần làm là đưa ra một bài kiểm tra."
Và vị điểu nhân lúc này ngược lại không quan tâm đến Mạc Tiên Dung nói gì.
Nàng ta nhìn Chử tướng quân, giọng kiên quyết:
"Tướng quân, đây là lần cuối, nếu ngài còn làm một hành động nào như thế nữa thì đừng trách ta dùng vũ lực."
Nói rồi Bạch thở dài một hơi.
Còn Mạc Tiên Dung thì nhìn nhìn Nam.
Điều đó khiến hắn cũng thở một hơi dài, bất đắc dĩ đáp:
"Được."
Nó khiến Chử tướng quân nở một nụ cười. Rồi nàng ta bước trở về cái ghế của mình, xách bộ giáp lên, vừa đeo vừa nói:
"Ta sẽ trở về nơi đây với một đội quân. Khi đó ta sẽ là chủ tướng, còn ngươi là phó tướng."
Dứt lời, bộ giáp đã được đeo xong. Nét nữ tính trên người Mạc Tiên Dung cũng biến mất theo.
Để người bước đến trước mặt Nam là một vệ thần.
Và phong cách để kiếm nhân tài của vị này kỳ thực trước sau như một. Bắt trước, rồi danh lợi với sắc đẹp.
Mềm dẻo sẽ có, nhưng dẻo quẹo là không tồn tại. Và biên cương phương Bắc cũng không cần một vị tướng quân như thế.
...