Đại Ôn Thần

Chương 3




Đến bữa tối, Hứa Ngâm Thu mới có dịp nhìn tận mắt người mà giang hồ đồn đại là đệ nhất mĩ nhân Mộ Dung tam tiểu thư – Mộ Dung Yên Dung.

Đó là một nữ nhân không thể chỉ dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, nếu ví nàng giống như đóa hoa, thì trăm hoa cũng kém nàng một bậc; nếu ví nàng như trăng sáng, mặt trăng cũng phải cúi đầu e thẹn. Quả thực rất hoàn mĩ, nếu tăng thêm một chút thì là quá béo, giảm đi thì lại thành quá gầy, thực cân đối, tinh tế, uyển chuyển mà tao nhã vô cùng.

Cho dù cũng cùng là nữ nhân, Hứa Ngâm Thu nhịn không được mà nhìn rất chăm chú.

Tay bỗng dưng bị người khác nắm lấy, nàng không khỏi quay mặt về phía người đó, dùng ánh mắt để dò hỏi.

“ Biểu muội, đây là Mộ Dung tam tiểu thư. Mộ Dung cô nương, đây là biểu muội của tại hạ, Hứa Ngâm Thu.” Phong Tế Vân giới thiệu hai người với nhau một cách ngắn gọn.

“ Mộ Dung cô nương, lần đầu gặp mặt.” Nàng lễ phép ân cần thăm hỏi, đồng thời tưởng rằng có thể dễ dàng thu tay về, nhưng không có kết quả.

“ Phong đại ca, đã lâu rồi không đến Mộ Dung gia, làm Yên Dung còn tưởng mình đã làm gì sai khiến huynh giận chứ.”

Nàng cũng tự biết mình trông rất bình thường, nhưng tự nhiên bị người ta phớt lờ như vậy … Hứa Ngâm Thu trong lòng có chút không được thoải mái. Vị Mộ Dung tam tiểu thư này chẳng lẽ không nhận ra tay của người mà nàng ta đang đối hắn mà cười cười nói nói kia, đang nắm chặt lấy tay của một nữ nhân khác hay sao? Hơn nữa tay của hắn còn rất “ lễ phép ” giữ chặt lấy tay nàng không chịu buông.

“ Hứa cô nương, mời ngồi.” Mộ Dung Kiếm Phi ở một bên hòa giải.

“ Đúng rồi, Phong đại ca, trước đây ta chưa từng nghe nói huynh có biểu muội? ”

Xem đó, tất cả mọi người đều hoài nghi tính chân thật trong lời nói của ngươi. Hứa Ngâm Thu có chút vui sướng nhìn sang phía người sắp gặp họa lớn.

“ Trước giờ chưa thấy ai hỏi.” Phong Tế Vân lãnh đạm trả lời.

Mộ Dung Yên Dung khẽ giật mình, ý cười trên gương mặt không hề giảm, giờ này mới nhìn đến người bình thường như nàng, rất thân thiện hướng đến nàng: “ Ngâm Thu muội muội, chúng ta ngồi chung đi.” Nói xong liền muốn kéo tay nàng ngồi xuống bên mình.

Phong Tế Vân vẫn giữ chặt cánh tay của Hứa Ngâm Thu, thản nhiên hướng về phía chủ nhân của Mộ Dung gia nói: “ Ta và biểu muội ngồi cùng với nhau là được rồi.” Sau đó nhất định không để ý đến sự cự tuyệt với ý đồ thoát ly hắn của nàng, dùng sức ấn nàng ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.

Mộ Dung Kiếm Phi ánh mắt hơi lóe lóe lên, nhưng cuối cùng thì cái gì cũng không dám nói.

Hứa Ngâm Thu trong lòng cười khổ mãi không thôi. Nàng cũng nhìn ra được, vị Mộ Dung tam tiểu thư này không hề thích nàng, về nguyên nhân, đương nhiên không tránh được liên quan đến nam nhân đang ở cạnh nàng.

Nàng chỉ biết thiên hạ không có chuyện ăn cơm không phải trả tiền, quả thực không sai!

Mọi người vừa mới ngồi vào bàn ăn, Mộ Dung Yên Dung liền vừa cười vừa gắp thức ăn vào trong bát của Phong Tế Vân.

“ Phong đại ca, ngươi nếm thử đi, món này là do chính tay ta làm.”

“ Đa tạ Mộ Dung cô nương.” Hắn lãnh đạm nói, sau đó thản nhiên đổi bát của mình với Hứa Ngâm Thu.

Hứa Ngâm Thu liếc hắn, nhìn ra cảm xúc trong mắt hắn lúc này, rất sáng suốt lựa chọn cúi đầu trầm mặc.

Phụ thân đã từng nói, việc nam nữ thườnghó xử lý, gặp phải lúc đó, tốt nhất là nên im lặng.

“ Phong đại ca …” Mộ Dung Yên Dung biểu tình vô cùng ủy khuất, hốc mắt rất nhanh đã ngân ngấn nước. Nàng vốn rất xinh đẹp, lúc này trông lại càng động lòng người.

Chỉ tiếc rằng, ai kia vẫn không thèm để tâm đến nàng.

“ Dung nhi, Phong huynh xưa nay vốn thích tự ăn, ngươi đừng làm người ta khó xử.” Mộ Dung Kiếm Phi lựa thời điểm thích hợp mà nói xen vào.

“ Phong đại ca nếm thử món này …” Mộ Dung Yên Dung lại ân cần gắp thức ăn cho hắn.

Lần này thì hắn chậm rãi ăn chúng.

Mộ Dung Yên Dung còn chưa kịp cười, đã muốn xịu mặt xuống, bởi vì, hắn tự nhiên gắp món giống y hệt vào bát của vị biểu muội, nhẹ nhàng nói: “ Mau ăn thử xem, mùi vị cũng không khác mấy.”

Hứa Ngâm Thu kiên trì im lặng mà ăn.

Đây đúng là một bữa tối mà ăn chẳng thấy vị ngon, tuy là món ăn phong phú, nhưng mà nàng ăn lại quá vất vả.

Tối nay không có trăng, nhưng trời lại đầy sao. Có gió, nhưng gió không lớn, những làn gió nhẹ khẽ thổi vào mặt, làm người ta cũng cảm thấy thư thái tinh thần.

Bốn bề vắng lặng, lại không có bóng người, đúng là thời điểm tốt để thoát thân.

Hứa Ngâm Thu không phát ra tiếng động nào phóng lên nóc nhà, nàng cũng biết làm vậy là quá mạo hiểm, trong sơn trang lúc này toàn cao thủ, nàng rất dễ bị người ta phát hiện. Nhưng nàng không thể không mạo hiểm, trong lúc dùng bữa, nàng cũng lờ mờ hiểu được, Phong Tế Vân muốn đem nàng ra làm khiên chắn, hắn muốn tránh việc Mộ Dung tam tiểu thư luận võ kén rể.

Một tuyệt đại mĩ nhân, mỗi động tác đều mê hoặc lòng người, dễ dàng hủy diệt lý trí của bất cứ nam nhân nào.

Hai người đó ở cạnh nhau, chính là trời sinh một cặp.

Nhà Phật có dạy, người có nhân duyên xấu, sẽ không thể siêu sinh. Nàng không muốn xuống địa ngục. Huống hồ làm khiên chắn cho người, đối với nàng không có gì tốt, nếu có bị trượng phu tương lai hiểu nhầm, thì đúng là đại họa.

Cho nên cân nhắc lợi hại, nàng quyết định là nên tránh xa nam nhân tuấn mĩ khó gặp trong đời, bỏ trốn mất dạng.

Thân thủ như sương khói khẽ lướt qua vô số nhà, mắt đã thấy được cửa của Mộ Dung sơn trang.

Trong sương mù, có người thân vận bạch y đứng ở trên nóc cửa chính của Mộ Dung sơn trang, nhìn thoáng qua còn tưởng là thiên tiên hạ phàm.

“ Đêm nay không thích hợp để ngắm trăng.” Âm thanh của hắn nhẹ nhàng theo gió mà truyền đến.

Hứa Ngâm Thu ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, khẽ thở dài, ngồi xuống nóc nhà, như cố ý như không hỏi: “ Nếu vậy, thật không biết là biểu ca đang ngắm gì đây? ”, trong lời nói có chút ý mai mỉa.

“ Ta có hẹn với một người.” Hắn phát ra tiếng cười khẽ, “ Chỉ không nghĩ sẽ gặp người có cùng sở thích.”

Rốt cuộc là kẻ nào không có đạo đức, nửa đêm nửa hôm lại hẹn hắn chứ? Nếu không thì sao nàng phải đứng đây, bị người ta bắt quả tang.

“ Là ai? ” Nàng có chút bực bội hướng hắn hỏi.

Hắn thoáng cái đã tiến sát tới chỗ nàng, giống nàng ngồi xuống.

“ Mộ Dung Kiếm Phi. ”

“ A …” Nàng hoàn toàn không thể lý giải nổi.

“ Đoán xem là ai trong hai chúng ta có thể trong thời gian ngắn nhất từ sơn thần miếu quay lại Mộ Dung sơn trang.”

Thực nhàm chán! Nàng thực thấy chán những cử chỉ của bọn họ, so ra cao thấp như thế nào, nàng vẫn có thể làm ra cơm để ăn, áo để mặc a.

“ Không muốn hỏi ta kết quả? ”

“ Ta không thấy Mộ Dung đại thiếu gia.” Nói chưa dứt lời, đã thấy một thân ảnh trong nháy mắt tiến đến gần, nàng tiếp tục nói: “ Giờ thì thấy rồi.”

“ Phong huynh! Hứa cô nương cũng ở đây.”

“ Mộ Dung công tử.” Nàng gật đầu đáp lễ, thật sự khó mà vui cho nổi, vì thiếu một chút nữa là là nàng đã có thể rời khỏi đây.

“ Ngươi thua.”

“ Khinh công của Phong huynh quả rất lợi hại, tiểu đệ xin bái phục.” Nói xong, ánh mắt hắn lại hướng về phía Hứa Ngâm Thu, “ Hứa cô nương đến giờ vẫn chưa ngủ sao? ”

Phong Tế Vân hơi nhíu nhíu lại chân mày. Hắn không thích có người khác chú ý đến nàng, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Nàng thật muốn nói “ Quan hệ gì tới ngươi ݬ nhưng là nàng không thể, đành phải nhẹ nhàng trả lời: “ Ta ngủ không được, nên muốn ra ngoài một chút.”

“ Thì ra là thế, nhưng đêm cũng khuya rồi, cô nương vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Phong Tế Vân trong lòng càng khó chịu. Mộ Dung Kiếm Phi có phải hay không quá quan tâm đến nàng?

“ Trở về phòng đi.” Hắn kéo tay nàng đứng dậy.

Hứa Ngâm Thu bị bắt phải đứng dậy cùng hắn.

“ Cô nương còn đem theo tay nải? ” Mộ Dung Kiếm Phi liếc nhìn tay nải trên tay nàng, lờ mờ cảm thấy sự tình khong đơn giản như vậy.

Phong Tế Vân trong lòng thầm kêu khổ, mặt vẫn không biến sắc, “ Đó là thói quen của nàng ấy.”

“ Ngươi mới có loại thói quen quỉ quái ấy.” Nàng không nhịn được nữa rồi.

“ Biểu muội.” Bất đắc dĩ hắn phải lạnh lùng gọi nàng.

Hứa Ngâm Thu bỗng cảm giác được cái lạnh đang chạy dọc sống lưng, kìm lòng không được muốn tháo chạy, tiếc là tay đã bị hắn giữ chặt.

“ Ta đã bảo rồi, không cần để ý đến Mộ Dung cô nương.”

Nàng cứng họng không nói được câu gì. Hắn như thế nào lại nói vậy, đúng là thất sách mà. Gây ra hiểu lầm lớn rồi.

Mộ Dung Kiếm Phi lặng yên. Ra là tâm tình nữ nhi, nàng đang ghen tị. Xem ra Phong huynh chưa từng dùng biểu tình mềm mại nói chuyện qua với nàng, hắn cứ tưởng là tiểu muội thì không có cơ hội.

Hứa Ngâm Thu nhất thời nóng nảy, đem túi hành lí ném về phía Phong Tế Vân.

Hắn dễ dàng đón được, thản nhiên nói, “ Không cần phải tức giận.”

Nàng có thể không tức giận sao? Nàng còn muốn tìm một vị phu quân như ý, nếu việc hôm nay mà đồn ra ngoài, nàng tìm sao được nữa. Mà nàng tin là Mộ Dung đại thiếu gia sẽ vì tình bằng hữu với ai đó mà đem chuyện này đồn ra ngoài.

Trước mắt tuy không phải thời điểm tốt, nhưng bất cứ giá nào cũng phải thoát. Dậm chân, thân mình đồng thời quay sang phải, khuỷu tay hướng về hướng thân hắn. Cả người nhìn như đang dựa vào Phong Tế Vân, kì thực là đánh hắn trở tay không kịp.

Hắn thuận thế lùi lại, nhưng cũng đủ để nàng thoát ra.

Hứa Ngâm Th rất nhanh vứt bỏ bộ mặt bị quản chế, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “ Phong Tế Vân, làm người thì cũng nên biết thân biết phận, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn.”

“ Được.” Hắn vẫn đứng yên.

Nàng trực tiếp chuyển hướng qua Mộ Dung Kiếm Phi: “ Mộ Dung công tử, ta không phải biểu muội của hắn, hoàn toàn không có quan hệ, tương lai cũng không phải muội muội của hắn, mà tối nay ta đã muốn không từ mà biệt, chẳng qua, không gặp may đụng phải mấy người các ngươi đang đêm kéo nhau đi tỉ thí, đến nỗi không thể thoát thân.” Nàng dằn mạnh từng câu từng chữ một.

Mộ Dung Kiếm Phi vẻ mặt đầy hứng thú nhìn về phía Phong Tế Vân, như đang chờ nghe hắn giải thích.

“ Vậy ngươi muốn chúng ta là loại quan hệ gì đây? ” Hắn rất bình tĩnh an nhàn khoanh tay đứng nhìn, nói rất thoải mái, giống như chỉ cần nàng có thể nói ra được thì hắn cũng có thể.

Cảm giác điềm xấu càng lúc càng tăng, Hứa Ngâm Thu tập trung toàn lực đề phòng. Nàng còn không có muốn so chiêu với đại cao thủ, cũng không biết thực lực của mình có chống đỡ nổi hay không, nhưng chuyện tới ngay trước mặt, nàng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách kiên trì làm đến cùng.

“ Chúng ta tốt nhất là chẳng có quan hệ gì.” Nàng trả lời rất thành thực.

“ Mộ Dung.” Hắn bàng quan hướng người nào đó thủ thế.

Mộ Dung Kiếm Phi nhanh chóng phản ứng lại, cùng với hắn phối hợp, một tả một hữu tấn công nàng.

Hứa Ngâm Thu hoàn toàn không dự đoán được loại tình huống như thế này, cho nên nhất thời lâm vào vòng vây của hai đại cao thủ, rất nhanh lại một lần nữa rơi vào vòng tay của ai đó, lại bị điểm huyệt, không sao cựa quậy được.

“ Đê tiện.” Lúc này thì đó là từ duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.

Mộ Dung Kiếm Phi sờ sờ mũi, giả vờ ngước lên trời ngắm sao, không để ý đến nàng.

“ Là dạng quan hệ nào thì mới có thể giữ ngươi ở lại? ”

Loại vẻ mặt này, giọng điệu này… Đúng là gặp quỷ mà, nếu không phải bản thân tự mình hiểu rõ, nàng sẽ nghĩ rằng hắn đối nàng là có ý thật. “ Mộ Dung cô nương đúng là một đại mĩ nhân, các ngươi thực rất xứng đôi.” Nếu không thích người ta thì cứ nói rõ ra, việc gì phải kéo nàng cùng chết đuối với hắn chứ.

Chẳng qua, lời nói của nàng qua tai của Mộ Dung Kiếm Phi lại được hiểu theo một ý khác. Quả nhiên là giận dỗi Phong Tế Vân, nữ nhân một khi nổi giận, đúng là có thể làm cho trắng đen lẫn lộn, thị phi điên đảo, không sao phân biệt được.

Hắn cũng từng nói, Phong Tế Vân tính tình cao ngạo như vậy,làm sao có thể chỉ vì muốn tránh phải tham gia vào việc luận võ kén rể của Tam muội mà lấy một cô nương ra làm khiên chắn. Trải qua một đêm nay, chút hoài nghi trong lòng hắn cũng tan thành mây khói, cô nương này quả thực rất thú vị, ngay cả hắn cũng không nhịn được, có chút hứng thú với nàng.

“ Ân? ” Thanh âm hơi nghẹt nghẹt nhẹ nhàng vang lên, như tín hiệu cảnh báo nguy hiểm cận kề.

“ Ta sai lầm rồi, ta thực sự sai rồi, biểu ca, là ta không nên đùa giỡn như vậy.” Không phải là nàng không có nghĩa khí, từ nhỏ nàng đã được dạy không được khinh địch, nhất định phải biết dùng mưu. Nên thức thời một chút, vào đúng thời điểm, nghĩa khí cũng phải vứt lên tuốt chín tầng mây, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“ Ngoan.” Phong Tế Vân vừa nói vừa vỗ về nàng.

Nàng thật muốn khóc, nhưng là vẫn phải nói: “ Có thể giải huyệt cho ta được không? ”

Hắn không để ý đến nàng, ngẩng đầu nhìn bạn tốt, “ Ta đưa nàng trở về phòng.”

“ Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại.”

“ Được.”

Hai nam nhân hướng nhau nói lời từ biệt, sau đó một kẻ ôm một cô nương rời đi, thuận tay mang luôn cả tay nải theo.

Câu nói “ Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo”, chính là nói tình trạng hiện giờ của nàng.

Tối hôm đó, sau khi đưa nàng trở về phòng, hắn không hề giải huyệt cho nàng, cũng không chịu đi ra.

Có thể nghĩ được, hạ nhân của Mộ Dung sơn trang nhìn thấy thấy hắn từ trong phòng nàng bước ra sẽ có loại biểu tình gì. Hứa Ngâm Thu ngồi nhớ lại tình hình lúc đó, không khỏi ôm đầu rên rỉ.

“ Hứa cô nương, Phong huynh đâu? ”

“ Ta không có dính ở trên người hắn, làm sao biết hắn đang ở đâu.”

Mộ Dung Kiếm Phi không nghĩ tới việc nàng sẽ kinh sợ đến vậy, cũng không để bụng, “ Chỉ sợ không cần dính liền, tâm của Phong huynh cũng là dính sát trên người ngươi rồi.”

Mặt của Hứa Ngâm Thu trong nháy mắtđỏ lừ, vừa thẹn lại vừa giận trừng mắt nhìn hắn, “ Mộ Dung công tử…”

“ Như thế nào? ” Hắn cười, vẻ mặt có chút bỡn cợt.

“ Làm sao ngươi dám nói hươu nói vượn giống như vậy? ”

“ Tại hạ chính là ăn ngay nói thật.”

“ Làm sao có thể là lời nói thật chứ? ”

“ Hai người các ngươi không phải ở chung một phòng? ” Hắn cố tình làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Hắn căn bản là đang cố tình giễu cợt nàng. “ Thì có sao? Chúng ta vốn ngay thẳng, đâu sợ người ta đàm tiếu.”

“ Vậy ngươi cần gì phải thẹn quá đến hóa giận như vậy? ” Hắn rất thoải mái phản kích lại.

“ Ngươi…” Không có tí phong độ nào cả, có thể như vậy đối một cô nương mà đuổi cùng giết tận sao?

“ Mộ Dung. ” Thanh âm mềm mại mà có phần uy hiếp người nghe.

“ Phong huynh, ta đang tìm ngươi, có người mang tặng ít trà thượng hạng, đợi lát nữa cùng dến hoa viên thưởng thức.” Lại cúi đầu, hướng về Hứa Ngâm Thu cười cười mà nói, “ Hộ hoa sứ giả đã đến rồi, ta cũng không muốn chọc giận hắn nên xin cáo từ trước.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Nàng cũng không thèm liếc người ở phía sau một cái, đứng dậy hướng về một đầu của hành lang gấp khúc mà đi.

“ Thu nhi.”

Hứa Ngâm Thu nhất thời hóa đá, sau đó chậm rãi cứng ngắc xoay người lại, vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt với hắn, ngón tay chỉ thẳng hắn, đầu ngón tay khẽ run rẩy, phát ra âm thanh run sợ không thành câu.

“ Ai… ai… ai cho ngươi kêu ta như vậy? ” Khắp người nàng đều nổi da gà. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bị kêu nha đầu thối, nha đầu ngốc, chưa từng có ai dùng tên gọi “ ôn nhu” quá mức bình thường như vậy để gọi nàng.

Phong Tế Vân khoanh tay trước ngực, thản nhiên tựa vào hành lang gấp khúc, “ Thích kêu thì kêu thôi. ” Nàng đã biểu lộ ra bộ dáng sợ hãi như vậy, nhưng lại làm hắn thấy buồn cười.

“ Không cho phép ngươi kêu vậy.”

“ Vì sao? ”

“ Nghe ngươi kêu một tiếng, cả người ta đều muốn nổi da gà, không phải nói quá, ta thật muốn mắc chứng rụng lông rồi.”

“ Thành thói quen thì sẽ tốt rồi.”

“ Ta không muốn có thói quen này.”

“ Phụ mẫu của ngươi kêu ngươi là gì? ”

“ Vì sao ta phải nói cho ngươi? ”

“ Vậy ngươi tập nghe thành thói quen cũng tốt.” Vậy xem ra “ Thu nhi ” cũng chỉ có mình hắn gọi, cảm giác của hắn lúc này rất tốt.

“ Ta không thích, dựa vào cái gì mà muốn bắt thành thói quen của ta chứ? ”

“ Ngươi muốn cho là dựa vào cái gì thì dựa vào cái đó.” Phong Tế Vân dùng khẩu khí “ Tùy ý ngươi ” đối nàng, nói xong liền xoay người đi.

Tên này tính làm gì?

Hứa Ngâm Thu đứng ở chỗ hành lang gấp khúc trơ mắt nhìn. Cho dù nàng có điểm ngốc nghếch, bộ dáng lại không xinh đẹp, nhưng mà, tự tôn của nàng cũng rất cao, hắn như thế nào có thể đối xử với một khuê nữ còn chưa gả đi như nàng như vậy…

Khoan đã, chưa gả đi?

Mấy ngày nay bị Phong Tế Vân chọc giận, thiếu chút nữa thì nàng quên mất việc quan trọng cần làm, nàng cũng vì việc này mà mạo hiểm tính mạng lăn lộn chốn giang hồ. Không được, nàng nhất định phải đi dạo loanh quanh, không biết chừng lại gặp được người sẽ là trượng phu của nàng.

Nghĩ đến đây, nàng liền theo hướng Mộ Dung Kiếm Phi và Phong Tế Vân rời đi mà chạy.

Từng nhóm giang hồ thiếu hiệp đang chờ nàng nhìn đến.

Chẳng qua, sự thật thì luôn tàn khốc, mộng đẹp thì sớm tiêu tan.

Rất nhanh sau đó, Hứa Ngâm Thu đã được thưởng thức cái gọi là mộng đẹp chóng tàn.

Cái gọi là chúng tinh củng nguyệt (*), không phải đang nói đến tình cảnh của Mộ Dung tam tiểu thư lúc này sao? Chỉ thấy một đám công tử con nhà gia thế, danh môn thiếu gia, cả hiệp khách giang hồ giống như đám ong mật, không ngừng vây quanh bên đóa hoa mẫu đơn đẹp đến khuynh quốc khuynh thành Mộ Dung Yên Dung.

(*) “Chúng tinh củng nguyệt ” hay ” quần tinh ủng nguyệt “: ý chỉ Mộ Dung Yên Dung được nhiều người theo đuổi, như mặt trăng được bao quanh bởi rất nhiều các vì sao.

Từ trên dưới, đảo qua một vòng cũng chỉ là những cặp mắt mê đắm, như hận không thể dùng ánh mắt đoạt lấy giai nhân.

Cả người khẽ run, lông tơ đã muốn dựng thẳng đứng, Hứa Ngâm Thu đang ngồi xổm ở gốc đại thụ mà nhòm trộm, đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn khi nàng và mẹ ruột không hề giống nhau. A di đà Phật, cảm ơn trời đất! Bằng không, gặp phải tình hình giống như hôm nay, nàng không kìm được sự xúc động, chắc chắn sẽ hướng mình theo con đường tà đạo mà làm một ma nữ mất.

Ánh mắt đột nhiên hướng tới một bóng người, không khỏi chớp chớp mắt. Giống như hắn đang đăm chiêu nhìn về phía bên này, không lẽ hắn đang ở đây?

Theo nàng đến hoa viên, Phong Tế Vân vẫn luôn chú ý đến nàng, đương nhiên đã biết nàng đang nấp ở gốc cổ thụ xem náo nhiệt, trong lòng khẽ sinh ý cười. Đúng là nàng… Giống y như đứa trẻ vậy.

“ Phong huynh, đang nhìn nàng sao? ” Mộ Dung Kiếm Phi hơi nghiêng người, thấp giọng trêu đùa.

“ … ” Có phải Mộ Dung Kiếm Phi đã quá chú ý nàng hay không?

“ Phong huynh.”

“ Ân.” Phong Tế Vân có chút không yên lòng cất tiếng trả lời.

“ Hứa cô nương lại giận dỗi ngươi sao? ” Hắn rất tò mò, nhưng vừa rồi lại không có can đảm ở lại nghe lén.

“ Mộ Dung.” Vẻ mặt hắn có chút khó chịu.

“ Hiểu được, hiểu được, ta uống trà.” Mộ Dung Kiếm Phi rất thức thời, liền cầm lấy chén trà để chuyển đề tài.

Ánh mắt của Phong Tế Vân bỗng dưng lại hướng đến cái cây kia, thấp thoáng trong đám lá cây, lộ ra cạp váy màu hồng không ngừng bay theo gió. Đang lúc hắn định thu hồi ánh mắt, lại thấy một đôi giầy thêu từ trong đám lá lộ ra.

Hứa Ngâm Thu ngồi xổm trên cây một lúc, cuối cùng cũng ngồi hẳn xuống, lại tựa hẳn người vào thân cây, hai chân khẽ đung đưa. Kì thực, nếu không bị ai đó đem làm khiên chắn, thì ở lại Mộ Dung sơn trang quả thực là rất thoải mái.

Nhắm mắt lại, ngửi được mùi thơm mát của lá cây, cảm nhận được từng làn gió nhẹ nhàng phả vào mặt, nàng khẽ nở nụ cười, trong lòng cũng đã có chủ ý.

Làm khiên chắn, nói cách khác, là chờ đến khi Mộ Dung tiểu thư luận võ kén rể có kết quả, nàng liền có thể dễ dàng thoát thân. Cho tới ngày đó, nàng chỉ cần không ở trước mặt mọi người tươi cười rạng rỡ, chờ đến khi sự việc kết thúc, tm một chỗ nào đó trốn đi vài tháng, sau đó lại có thể tiếp tục hành tẩu giang hồ.

Tốt lắm, nàng sẽ cố gắng nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa.

“ Thu nhi.”

Nàng ngay cả lông mi cũng chưa động đậy, lười biếng không muốn trả lời.

“ Xuống dưới đi.”

“ Làm cái gì? ”

“ Xuống dưới.”

“ Ta ở chỗ này thấy rất tốt.” Gió thổi nhẹ, mùi cổ thụ ấm áp, quả rất thích.

“ Xuống dưới.”

Trong lòng khẽ thở dài, nàng chính là không cam tâm tình nguyện đẩy nhành cây nhìn xuống phía dưới, quả nhiên người ở dưới đó vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong mắt lại hiện ra ý cười.

“ Rốt cuộc là để làm gì? ”

Phong Tế Vân ngửng đầu nhìn nàng, một câu cũng không nói.

Tốt thôi, nàng đã biết trước, hắn sẽ uy hiếp nàng.

Hứa Ngâm Thu nhảy xuống, lại nhảy vào trong lòng hắn. Bốn mắt nhìn nhau, một người tức giận, một người lại mỉm cười.

“ Ngươi làm gì vậy? ”

“ Đỡ ngươi.”

“ Nhưng ta sẽ không phi tới chỗ ngươi.” Nàng có chút ngơ ngác.

“ Ta biết.”

“ Vậy sao ngươi còn đỡ ta? ”

“ Ngươi nói xem tại sao? ” Ánh mắt hắn hướng nàng nhìn xuống.

Trước mắt bao người, nàng nhảy vào trong lòng hắn, nhìn thế nào cũng thấy có điểm ám muội.

Hứa Ngâm Thu cảm giác như bị sét đánh trúng. Nàng ngàn cẩn thận, vạn đề phòng, nhưng hết lần này đến lần khác rơi vào trong bẫy do người ta đặt sẵn.

Thở dài thườn thượt, nàng khẽ đẩy hắn ra, yên lặng xoay người bỏ đi.

Xem nàng phản ứng vậy, Phong Tế Vân trong lòng cũng thấy nao nao.

“ Giang hồ hiểm ác.”

Hắn nghe thấy nàng lẩm bẩ trong ánh mắt không khỏi hiện lên ý cười.

“ Vì sao muốn ta phải đổi sang bộ y phục này? ” Hứa Ngâm Thu chỉ tay vào bộ cẩm y đặt trên giường mà hỏi.

“ Nhìn sẽ rất đẹp.” Hắn trả lời rất bình thản.

“ Không phải ta luận võ kén rể, mặc đẹp để làm gì? ”

Phong Tế Vân chỉ cười, không hề để ý hỏi tiếp: “ Không thích y phục đẹp? ”

“ Không phải.” Nàng nhịn không nổi khẽ nhíu nhíu chân mày, “ Ta chỉ cảm thấy có gì đó kì quái.”

“ Là ngươi nghi ngờ lung tung.”

“ Làm người nên biết nghi ngờ, cẩn thận nhiều chút thì mới tốt.” Nàng căn bản do nghi ngờ hắn quá ít nên mới có ngày hôm nay.

“ Phải không? ” Hắn vẫn mỉm cười nhìn nàng.

“ Đương nhiên.” Nàng khẳng định chắc chắn.

“ Thật sự không muốn mặc thử sao? ”

“ Ta chính là không muốn rời khỏi cửa phòng nửa bước, ăn mặc đẹp để làm gì? ” Nàng muốn tu thân dưỡng tính, tránh xa chuyện thị phi.

“ Không ra xem bên ngoài náo nhiệt như thế nào sao? ” Hắn vẫn tiếp tục hỏi.

“ Không đi.” Nàng cuối cùng cũng hiểu. Mộ Dung gia chính là nơi có nhiều chuyện thị phi.

“ Nhưng Mộ Dung tiểu thư lại rất muốn ngươi cùng nàng xem luận võ lôi đài.” Hắn cười cười, vẻ mặt rất bí hiểm.

“ Muốn dùng ta làm lá cây để tôn lên vẻ đẹp của đóa hồng như nàng sao? ” Nàng cười nhạt, “ Thật sự là làm điều thừa.”

“ Hoa tươi nhiều quá sẽ làm nổi bật lá cây.” Hắn cười đầy ẩn ý.

“ Vậy ta càng không đi, làm xiếc khỉ cho người ta xem miễn phí sao? Ta không ngốc đến vậy.”

Hắn cười rộ lên, khẽ đứng hẳn dậy, làm cho người nhìn đến hồn xiêu phách lạc.

Thôi xong rồi, lại tới nữa!

Hứa Ngâm Thu cố gắng buộc mình nhìn đi chỗ khác, càng không ngừng tự nhủ với lòng, đây là mĩ nam kế, nhất định phải đề phòng, nếu không hậu quả khôn lường. Không phải người ta vẫn nói lâu dần tự thành thói quen sao? Vì sao nàng ở cùng hắn cũ lâu rồi, vẫn không thể thành thói quen, mỗi khi nhìn thấy hắn tươi cười đều phát hoảng, càng quen hắn lâu càng thấy hoảng, thật sự càng lúc càng thấy đầu óc hỗn loạn mà.

“ Đang nhìn gì vậy? ” Thanh âm của tiếng cười vang lên gần trong gang tấc.

“ Bộ y phục rất đẹp.” Nàng nói rất nghiêm túc.

“ Nhìn cẩn thận thật.” Thanh âm của hắn tràn ngập ý cười.

“ Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn đổi y phục.”

“ Ta quay người đi hướng khác là được rồi.”

Nàng trợn mắt nhìn hắn, “ Này, ngươi không thật sự không coi ta giống một nữ nhân sao? ” Nàng không nén được buồn bực.

“ Sao lại nói như vậy? ”

“ Cho dù ta không xinh đẹp, cũng không thể phủ nhận chuyện ta là nữ nhân đúng không? ” Nàng đang tính nói chuyện phải trái với hắn.

“ Đúng vậy.” Về điểm này thì hắn tuyệt đối đồng ý.

“ Thế vì sao từ khi ngươi và ta ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ cũng không kiêng dè chuyện nam nữ chung một phòng, không phải là đã bỏ qua chuyện ta là nữ nhân sao? ”

Phong Tế Vân liếc nhìn nàng, khẽ thở dài nói: “ Quả là ta đã quên không để ý đến điều đó.” Hướng đến nữ nhân luôn dùng đạo lý kính trên nhường dưới đối hắn, là hắn luôn chủ động trêu chọc nàng, điều này không hợp với lẽ thường, mà hắn lại bỏ qua chuyện đó.

“ Hiện tại biết cũng không trễ.” Nàng khẽ thở ra, “ Vậy mời ngươi đi ra ngoài đi.”

“ Việc này với việc ta không đi ra ngoài có quan hệ gì? ” Hắn không ngại học hỏi nàng.

“ Ta là nữ, ngươi là nam, ta muốn đổi y phục, ngươi đương nhiên phải tránh đi.” Nàng dĩ nhiên phải nói.

Nàng như vậy muốn đuổi hắn đi ra, hắn nếu vẫn lì lợm không đi, không biết chừng nàng thẹn quá hóa giận sẽ đá hắn bay ra ngoài. Ân, khả năng này rất cao. Nghĩ đến vậy, Phong Tế Vân liền đi ra ngoài đứng.

Vừa thấy hắn đi ra đến ngoài, Hứa Ngâm Thu lập tức đóng chặt cửa.

Phù! Cuối cùng thì hắn cũng đi, hắn mà còn ở lại, thì ngay cả giấc ngủ trưa nàng cũng đừng mơ có được.

Nàng nằm trên giường, mắt còn chưa kị nhắm, đã nghe thấy tiếng hắn ở bên ngoài vọng vào: “ Đổi y phục thấy tốt lắm sao? ”

Hứa Ngâm Thu uất hận nghiến răng, dùng sức nhắm chặt mắt lại, tức giận hướng ra cửa nói to: “ Ta muốn ngủ trưa.”

Bên ngoài nhất thời yên lặng.

Nàng không quản xem hắn có muốn rời đi hay không, trực tiếp xoay người hướng mặt vào vách tường ngủ.

“ Phong huynh, ngươi ở đây làm cái gì? ”

Một giọng nam khác từ ngoài truyền đến.

“ Ngắm cảnh, thưởng gió mát.”

“ Phong cảnh nơi này rất tốt sao? ” Mộ Dung Kiếm Phi thanh âm khó nén được ý cười trêu chọc.

“ Ân.”

“ Hứa cô nương đâu? ”

“ Ngủ.”

“ Cho nên ngươi mới bị đuổi ra ngoài? ” Mộ Dung Kiếm Phi không giấu được vui mừng khi thấy người ta gặp họa.

“ … ”

“ Đã nhiều ngày không thấy Hứa cô nương ra ngoài, có phải bị bệnh không?”

“ Không có.”

“ Vậy thì tốt.”

“ Ngươi tới tìm nàng? ”

Mộ Dung Kiếm Phi chợt ngừng lại một chút, sau đó nàng nghe thấy tiếng cười của hắn, nhịn không được mà nhíu lại chân mày, nàng có cảm giác đang bị người ta chế nhạo.

Trên thực tế, Phong Tế Vân cũng đang nếm trải cảm giác ấy.

“ Mộ Dung.”

“ Ta biết, ta biết, ta đi ngay đây.” Mộ Dung Kiếm Phi vừa cố nhịn cười vừa đáp lại.

Quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, Phong Tế Vân khẽ cười, xoay đầu, tiếp tục ngồi nơi hành lang gấp khúc, ngửng đầu ngắm quang cảnh bầu trời, gió mây không ngừng biến đổi.

Những ngày hè sau đó, giữa trưa khó mà yên bình nhàn nhã được.

Sự tình thành ra như ngày hôm nay, hắn không hề lường trước, nguyên nhân đều do con người nàng rất thú vị, làm cho người ta không hề thấy bình thường, nhàm chán, nhưng ở lâu d箬 lại khiến tâm tư người ta thay đổi, đợi lúc hắn càng lúc càng chán ghét những khi Mộ Dung Kiếm Phi ở gần nàng, hắn mới không thể tự lừa mình được nữa… trái tim đã rung động, hắn có tình cảm với nàng.

Khẽ khép hai hàng mi, cảm nhận từng đợt gió nhẹ phả vào mặt, tâm tình của Phong Tế Vân lúc này thật sự rất tốt.