Đứng trước tấm kính kia, kì thực không hiểu sao Hạ Nghiệt lại cảm thấy rằng, khoảng cách giữa cậu và Văn Khải lại tựa như cả ngàn dặm không thể với tới.
Nhìn thấy bao nhiêu dụng cụ máy móc bao phủ xung quanh hắn, gương mặt, cánh tay, hai chân đều được phủ kín bởi lớp dải băng dày cộm, cậu trong đầu chính là không ngừng trách hắn: vì cái gì lại đi tránh xe cho cậu, vì cái gì lại gánh hết vết thương thay cậu, hảo đáng ghét.
Đợi bác sĩ sau khi đã kiểm tra xong bước ra ngoài, Hạ Nghiệt tay cầm ống truyền nước kéo đi, lê từng bước đẩy cửa tiến vào, trầm mặc đứng trước chiếc giường kia.
– Đáng đời lắm, ai cần cậu đỡ cho tôi chứ? Bây giờ thì sao, cậu cư nhiên lại chật vật nằm ở đây, thực sự đáng đời lắm, Văn Khải.
Cậu nghiến chặt răng nhìn hắn, chậm rãi bước tới ngồi xuống bên cạnh, vươn tay xoa xoa bàn tay bó bột kia.
Hạ Nghiệt thầm nghĩ, lẽ ra thời điểm này không phải là cơ hội cho cậu tẩu thoát sao, với tình trạng này hiện tại của Văn Khải, dù cậu có trốn đi đâu, hắn đương nhiên sao có thể đi tìm cậu.
Bất quá ý nghĩ kia lập tức rời khỏi đầu Hạ Nghiệt, tại sao lại không thể nhấc chân mà chạy đi, mà chính là ngồi tại đây, ngay bên cạnh hắn, chẳng lẽ vì người kia đã liều mạng cứu cậu, vì người kia bảo rằng yêu cậu, như vậy cũng được sao.
– Ư… – Phát hiện thanh âm rên rỉ vang lên bên tai, Hạ Nghiệt biết Văn Khải rốt cuộc cũng tỉnh, bàn tay lập tức thu hồi về chỗ cũ, lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn.
Vắn Khải chậm rãi xoay đầu về phía Hạ Nghiệt, hiện tại vừa mới tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn mộng mị, chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng gương mặt kia của cậu hắn đương nhiên biết rõ.
Thời điểm khi hắn định mở miệng nói chuyện, nhận ra bản thân đang đeo máy trợ hô hấp, tứ chi lại băng bó kín đáo, muốn cử động một chút cũng không thể.
Hắn há miệng thở dốc, ngón tay khẩn trương mò mẫm trên giường, vô tình chạm phải bàn tay cậu.
– Chuyện gì? – Không hiểu ý tứ của người kia, Hạ Nghiệt lạnh lùng lên tiếng.
Văn Khải cơ hồ nhận thức được bản thân không còn khí lực để mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt chăm chăm nhìn Hạ Nghiệt.
– Chờ tôi. – Cậu chán nản hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài.
Nhìn thấy Hạ Nghiệt rốt cuộc không sao, khiến Văn Khải cảm thấy yên tâm phần nào, nháy mắt hiện lên ẩn ẩn ý cười hạnh phúc, nhắm hai mắt ổn định lại tinh thần.
Một lát, đột nhiên máy trợ hô hấp được kéo ra khỏi miệng mình, Văn Khải khẽ mở mắt, tầm mắt bắt gặp gương mặt của Hạ Nghiệt đang kề sát hắn, liền chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn cậu, lại bị câu nói lảnh đạm kia khiến hắn có chút tụt hứng.
– Dẹp đi, cậu đâu phải con nít, không cần chớp mắt với tôi.
Hạ Nghiệt đặt ống thở trên bàn, tay cầm dao và trái táo chăm chú gọt vỏ, đồng thời mở miệng nói.
– Đã thấy hậu quả chưa? Tôi phải đi phục vụ cho cậu đấy, phiền phức quá.
Văn Khải hơi cong khóe miệng cười, cố gắng lấy sức hé môi gằn từng chữ.
– Là.. anh.. tự nguyện a.
Hạ Nghiệt vừa nghe lập tức sắc mặt đen như củi than, hung hăng đặt trái táo và dao xuống, đứng dậy tỏ vẻ giận dỗi.
– Vậy thì tự cậu làm đi.
Văn Khải mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu, hắn giật giật ngón tay, dùng hết khí lực nắm lấy góc áo Hạ Nghiệt, yếu ớt hô hấp.
– Đừng… đi.
Hạ Nghiệt thấy thế liền đảo mắt ngồi xuống lại chỗ cũ, lại phát hiện ngón tay kia kiên trì nắm chặt lấy áo mình, bàn tay ngẫu nhiên không tự giác mà nắm trở ngược tay hắn, ánh mắt lơ đãng đầy sát khí.
– Nếu vậy thì ngoan ngoãn nằm yên cho tôi, cử động nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
– Hảo… hảo.
Văn Khải cười nhẹ, bàn tay lại càng gắt gao nắm chặt lấy tay Hạ Nghiệt, tựa như nếu buông ra cậu sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào vậy.
– Cậu buông tay tôi ra, tôi mới gọt táo được chứ.
– A… ân. – Thấy ngữ điệu đầy nghiêm khắc của cậu, hắn bất đắc dĩ chậm rãi buông tay, ủy khuất bĩu môi.
Hạ Nghiệt tỉ mỉ hạ lưỡi dao xuống, thành thạo cắt thành từng miếng nhỏ, sau liền nhớ đến tay Văn Khải tạm thời chưa thể cử động, lảnh đạm mở miệng.
– Há miệng.
Hắn vừa nghe cũng không do dự gì, lập tức tự há mồm đem miếng táo từ trong tay Hạ Nghiệt nhai nhai một cách ngon lành. Chính là vì tư thế nằm này của hắn, thời điểm thức ăn đang trôi xuống thì bị tắc nghẽn ở cổ họng, liền kịch liệt ho khan.
– Khụ… khụ…
Hạ Nghiệt thấy thế, khẩn trương vươn tay xoa xoa cổ Văn Khải, sau đó cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, còn không quên lấy gối kê đầu cho hắn. Bị hành động tận tình kia của cậu khiến hắn thập phần cảm động, vội vã bắt lấy cánh tay cậu “phập” một tiếng.
– Hạ Nghiệt… anh …là đang quan tâm tôi, có phải không?
Hạ Nghiệt nghe đến đây, lãng tránh ánh nhìn nghi hoặc của Văn Khải, có lệ trả lời.
– Sao cũng được.
– Hắc… vậy, anh cũng biết tôi đã cứu anh khỏi chiếc xe tải đó…. phải trả ơn tôi chứ, ân? – Hắn sung sướng gào thét trong lòng, nhếch miệng cười tà nói.
– Khoảng thời gian cậu vẫn chưa bình phục, tôi sẽ chăm sóc cho cậu, như vậy là được rồi. – Hạ Nghiệt khẽ buông tay Văn Khải ra, tiếp tục gọt táo rồi uy hắn ăn.
Văn Khải bấy giờ mới để ý trên đầu Hạ Nghiệt được băng bó kĩ lưỡng, gượng cười quay sang hỏi cậu.
– Cái kia.. thực xin lỗi, lúc đó tôi hoảng quá nên đẩy anh xuống, đầu anh.. không sao chứ?
– Không sao. Lo phần cậu đi.
Phát hiện biểu tình ủ rũ của Văn Khải, Hạ Nghiệt hạ mi mắt trầm mặc nhìn bàn tay hắn, nhỏ giọng nói.
– Tại sao cậu lại cứu tôi? Cậu thực sự… yêu tôi sao?
– Ân. – Hắn thẳng thắn trả lời, khiến cậu có chút ngại ngùng đến gương mặt đỏ ửng.
Cảm thấy bầu không khí một lúc căng thẳng, Hạ Nghiệt vội vã đứng dậy, thu gom rác bước đến sọt rác bỏ vào, rồi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, xong xuôi liền bò lên giường nằm xuống bên cạnh Văn Khải.
– Anh… anh đang làm cái gì?
– Tôi mệt. Ngủ một lát không được sao? – Hạ Nghiệt thản nhiên lấy chăn đắp lên người, nhắm mắt lại vừa trả lời hắn.
Văn Khải kinh ngạc nhìn cậu, chớp chớp mắt không hiểu vấn đề gì xảy ra, chẳng nhẽ cậu bắt đầu có tình cảm với hắn rồi hay sao.
Hạ Nghiệt thừa biết Văn Khải đang suy nghĩ lung tung, liền lạnh lùng mở miệng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
– Tôi nằm đây sở dĩ nếu cậu có cần gì, tôi sẽ thuận lợi giúp cậu. Đừng nghĩ vớ vẩn.
– Ha ha… hảo a hảo a… tôi nghe anh vậy. – Văn Khải bật cười gật đầu, đưa tay vịnh lấy cán giường chậm rãi nằm xuống, tuy nhiên vì muốn nhìn thấy gương mặt kia, tứ chi thân thể hiện tại của hắn cơ hồ khó khăn cử động, tâm tình ảo não chán nản thở dài, cất giọng nũng nịu nói.
– Hạ.. Hạ Nghiệt, có thể hay không ôm tôi, tôi… tôi lạnh.
Hạ Nghiệt vừa nghe lông mày có chút cau lại, hắn chỉ là kiếm cớ này nọ, thực tình đâu còn là học sinh tiểu học chứ.
– Hạ Nghiệt… Hạ Nghiệt. Anh ngủ rồi sao? – Mãi không thấy cậu trả lời, Văn Khải chán nản bĩu môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lát, cảm nhận được bàn tay của ai đó đang chậm rãi đặt lên ngực mình, Văn Khải kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy Hạ Nghiệt đang tiến sát về phía hắn, tay vòng qua thắt lưng hắn ôm chặt, mặt cậu còn chôn nơi hõm vai hắn.
Văn Khải lén lút ôn nhu mỉm cười, ghé môi qua hôn nhẹ vầng trán Hạ Nghiệt, rồi vùi mặt mình đặt lên đầu cậu, đưa tay ôm ngược trở lại bả vai người kia, an tĩnh nhắm mắt.
– Người cậu ta ấm quá. Không hiểu sao… mình lại không muốn rời khỏi cơ thể này. Văn Khải, cảm ơn cậu.
Buổi tối, bác sĩ có tới kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Văn Khải, nói rằng hiện tại hắn chưa thể di chuyển nhiều, nên cần thiết phải ngồi xe lăn thường xuyên.
Ban đầu Hạ Nghiệt có bảo hắn nên gọi cha mẹ hắn biết sự việc, chính là hắn một mực phản đối kịch liệt, bởi lẽ Văn Khải từ đó đến giờ luôn sống với sự can thiệp của phụ mẫu, hiện tại hắn chỉ muốn người chăm sóc hắn không phải ai khác chính là Hạ Nghiệt, không cần sự giúp đỡ từ một ai kể cả cha mẹ.
Hắn cũng có gọi qua cho đàn em của hắn, bảo gã Vương về nhà đem cho hắn ít dụng cụ sinh hoạt và quần áo đến, cũng không quên nhắc đến phần của cậu.
Kì thực thời điểm khi gã Vương vừa xách đồ tới đã bắt gặp tình huống hơn cả thân mật của hai người, chỉ nhanh chóng bỏ đồ đạc ném cho Hạ Nghiệt rồi tranh thủ tẩu thoát.
Hạ Nghiệt đỡ Văn Khải ngồi xuống xe lăn, đem áo khoác khoác lên người hắn, xong xuôi liền đẩy hắn bước ra ngoài.
– Tối rồi anh còn đưa tôi đi đâu? – Văn Khải thắc mắc quay sang hỏi cậu.
– Cậu ở trong phòng cả ngày nay không chịu ra ngoài hít thở không khí trong lành, cứ nằm trong đó mà ngửi mùi thuốc sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
– Vậy sao không để sáng mai. – Văn Khải gật đầu hiểu chuyện, sau liền cười tà tiếp tục mở miệng hỏi han.
Hạ Nghiệt im lặng không nói gì, đẩy hắn đến khuôn viên của bệnh viện, cậu bước tới máy bán hàng tự động mua hai chai nước và thức ăn nhẹ, rồi tự nhiên ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hắn.
Cậu mở nắp chai, dùng ống hút bỏ vào, sau đó kề sát miệng Văn Khải, chờ hắn cẩn thận hút từng ngụm từng ngụm nước. Bạn đang
Äợi Hạ Nghiá»t buông ra, VÄn Khải má»t bên nháy mắt cÆ°á»i gian tà nhìn cáºu, Äắc ý nói.
â Hạ Nghiá»t, chúng ta thế nà y⦠có phải hay không rất giá»ng má»t cặp vợ chá»ng son a.
â Khụ⦠khụ⦠â Hạ Nghiá»t nghe Äến Äây nhÆ° má»t cú sá»c lá»n Äánh ngang tai, vá»n dÄ© Äang nhâm nhi uá»ng nÆ°á»c, vừa nghe lá»i nói kia của hắn láºp tức tắc nghẽn á» yết hầu, không nhá»n Äược liá»n ká»ch liá»t ho khan và i tiếng.
â Thế nà o? Nói trúng tim Äen anh sao? Ãn? Ha ha. â VÄn Khải ÄÆ°a tay ôm bụng cÆ°á»i ha hả, lại bá» Hạ Nghiá»t má»t phen vung chân Äá và o chân hắn má»t phát, liá»u mạng hét lá»n má»t tiếng.
â Oa⦠Hạ Nghiá»t! Anh tÃnh giết tôi sao? Tôi là bá»nh nhân Äấy a⦠Ngô.
Hạ Nghiá»t nhanh tay bá»t miá»ng hắn lại, trừng mắt sát khà lảnh Äạm nói.
â Có biết á» Äây là bá»nh viá»n không? Trẻ con!
VÄn Khải chán nản Äảo quanh mắt, nhÆ°ng tầm mắt nhanh chóng dừng lại á» gÆ°Æ¡ng mặt ngÆ°á»i kia, ngây ngá»c ngắm nhìn cáºu.
Thá»i Äiá»m lúc Hạ Nghiá»t Äá»nh buông tay, hắn phản ứng nhanh dùng sức bắt lấy cá» tay cáºu, má»t phen kéo cáºu á»n Äá»nh ngá»i trên Äùi mình.
â Cáºu!
â Hạ Nghiá»t, khi nà o anh má»i chá»u thừa nháºn thÃch tôi. â Hắn nghiêm nghá» nhìn cáºu há»i.
â Hoang tÆ°á»ng. â Hạ Nghiá»t khinh bá» âcháºcâ má»t tiếng, Äá»nh Äứng dáºy rá»i khá»i ngÆ°á»i VÄn Khải, lại bá» hắn kiên Äá»nh gắt gao ôm chặt thắt lÆ°ng cáºu.
â Rõ rà ng là nhÆ° váºy. Anh tá»± nguyá»n chÄm sóc tôi, không phải là thÃch tôi thì là cái gì?
Hạ Nghiá»t hừ lạnh má»t tiếng, sau lại Äá»t nhiên từ Äầu phát ra tiếng ong ong Äau Äá»n, theo bản nÄng liá»n vÆ°Æ¡n tay ôm lấy Äầu mình, cắn chặt rÄng nhẫn nhá»n.
â Không⦠không sao chứ? â VÄn Khải muá»n chạm lấy ngÆ°á»i kia, mà vá»n dÄ© tay hắn chá» có thá» cá» Äá»ng trong phạm vi 5 xentimet, cÆ¡ há» không thá» vá»i tay tá»i Äầu cáºu Äược, chá» có thá» khẩn trÆ°Æ¡ng nói.
â Dá»±a và o vai tôi nghá» má»t lát, có lẽ vết thÆ°Æ¡ng của anh vẫn chÆ°a há»i phục.
Hạ Nghiá»t hiá»n tại không thá» kháng cá»± Äi Äâu, không suy nghÄ© nhiá»u mà nghe lá»i tá»±a Äầu lên vai hắn, nhắm chặt hai mắt nghá» ngÆ¡i. Äợi Äến khi hô hấp của cáºu Äã á»n Äá»nh trá» lại, VÄn Khải má»i thá» phà o nhẹ nhõm, khóe miá»ng khẽ cong lên má»m cÆ°á»i, ngẩng Äầu nhìn bầu trá»i.
HẾT CHÆ¯Æ NG 23