Đại Sư Huynh Muốn Cưới Ta

Chương 17: Cảm Ơn Mẫu Thân.




" Nghĩa.. Nghĩa mẫu.. "

" Con ngồi im đấy. "

Thẩm Tuyết quát lên doạ Dạ Minh vừa nhấc mông lên vội cụp tai ngoan ngoãn ngồi im nhìn nàng, Hoa Tư Việt tay hơi nhúc nhích vừa mở mắt ra muốn nói gì đó cũng bị nàng đánh một cái bất tỉnh, Dạ Thần nhìn nữ tử trước mặt bình thường ôn nhu dịu dàng, lễ nghi trước mặt hắn lúc này, không khỏi nuốt một nước bọt.

Dạ Minh ngước ánh mắt ngây thơ vô tội ấy lên nhìn Dạ Thần, cả hai phụ tử đồng thời tay che miệng ho nhẹ một tiếng mỗi người một hướng quay đi để che đi sự ngượng ngùng.

Thẩm Tuyết sau máu không còn đen chuyển sang đỏ liền giúp hân cầm máu, sau băng bó vết thương ở tay cho Tư Việt liền quay người, chân bắt chéo ngồi trên giường, vừa hôm nay Thẩm Tuyết mặc bộ tử y ôm sát người, tóc thường ngày được vấn gọn hôm nay nửa bới nữa thả được cài trâm hoa lê có lê tô ( tua rua ) rũ xuống trên tai, nàng vốn muốn đến y quán nên ăn mặc như này để thuận tiện hơn, ánh mắt lúc này dưới màu phấn đỏ trở nên lạnh lùng, lời nói cũng trở nên lạnh nhạt.

" Mời, hoàng hậu nương nương vào đây đi. "

Thẩm Tuyết cố ý nhấn mạnh chữ mời, đừng nói là hoàng hậu, hôm nay đừng nói là hoàng hậu, cả thái hậu nàng cũng nhất định phải đòi lại tất cả, không nói đến tính mạng của Tư Việt, dù là thái tử xảy ra chuyện nàng cũng không bỏ qua.

" Tham kiến bệ hạ. "

Dạ Thần nhìn hoàng hậu quỳ bên dưới cũng không muốn nhìn đến, hắn đứng quay mặt nhìn vào sắc mặt còn đang trắng của Dạ Minh liền không muốn nhân nhượng.

Hoàng hậu lúc này cũng hoảng, vì nàng ta nếu chỉ hại chết thái tử thì không sao có thể dựa vào việc hoàng đế có rất nhiều con trai, mà ngũ hoàng tử là nổi bật nhất trong đó, mẹ của thái tử có thể miễn cưỡng thoát chỉ bị cấm túc hoặc giam lỏng, nhưng lần này lại dây vào con trai thượng thư, chưa nói đến có Hoa Thanh Viễn là chỗ chống lưng, mà Thẩm Gia, còn Hoa Tư Việt là hậu thuẫn lớn nhất của hoàng gia.

" Hoàng hậu nương nương thật có uy, hạ độc con trai của ta, còn hại luôn cả thái tử, thật có khí phách. "



" Hoa phu nhân hiểu lầm rồi.. Ta.. "

" Ta có cho phép đứng lên sao? "

Hoàng hậu vừa nói vừa được cung nữ đỡ dậy, Dạ Thần lên tiếng khiến nàng ta lần nữa quỳ xuống, Thẩm Tuyết ở đó buông lời ngọc.

" Cẩn thận, đất lạnh, quỳ thêm vài cái nữa sợ là sẽ bể khớp gối đó. "

Vừa nói hai tay Thẩm Tuyết ngay ngắn đặt lên đầu gối, có dáng vẻ của một phu nhân, lại có khí chất cao ngạo của một nữ tử giang hồ.

" Chuyện của hoàng gia ta không muốn nhúng tay, nhưng người nằm trên giường là con trai ta, nếu có đắc tội xin hoàng thượng thứ tội. "

" Tùy ý Hoa phu nhân. "

Dạ Thần tay áo bị hoàng hậu đang quỳ bò đến nắm lấy, hắn trực tiếp hất mạnh một cái để nàng ta ngã ra, hoàng hậu không biết thứ không thể động của hoàng đế không còn là lợi ích của Hoa Tư Việt và những thứ triều đình mà còn là thái tử. Chính vì nàng ta như vậy nên thái tử mới không lớn lên trong cung mà ở tại Hoa Phủ.

" Hoàng thượng xin người cứu thần thiếp, Hoa phu nhân xin người nghe bổn cung nói, mong người minh xét, không phải bổn cung làm. "

" ... "

Thẩm Tuyết từng gặp thái hậu, bà dù là người độc ác nhưng yêu thương con cái, có một lần dùng hoàng đệ tức Dạ Thần làm con cờ, nhưng chỉ duy lần đấy khi bị chất vấn, bà không chút mất đi khí chất của một vị hoàng hậu, thái độ, phong cách, khí chất, toàn bộ đều thể hiện là một bậc mẫu nghi thiên hạ, Thẩm Tuyết lắc đầu có chút thấy vô vị.

" Đánh hoàng hậu 30 trượng, còn lại tùy hoàng thượng xử trí, ta muốn đưa hài tử trở về. "



Nói rồi Thẩm Tuyết đưa cho Dạ Thần cùng Dạ Minh hai lọ thuốc, thuốc của ai bọn họ đều phân biệt được nên nàng cũng chẳng quan tâm, tay đìu Hoa Tư Việt xuống khỏi giường, dìu hắn ra ngoài.

" Thần phụ xin cáo lui, Thần tử xin cáo lui. "

Dạ Minh muốn đứng dậy liền bị hoàng đế ép vai ngồi trên ghế, lại nhìn bóng dáng hai mẫu tử Thẩm Tuyết đi xa, liền cho người đánh hoàng hậu 30 trượng.

Hôm sau cả kinh thành đều loan tin hoàng hậu mưu hại thái tử, hại cả đích thứ tử của Hoa thượng thư, bị đánh 50 trượng, phế truất ngôi vị hoàng hậu mãi mãi không thể phục hồi, nhốt vào lãnh cung, ngũ hoàng tử cũng vì vậy mất đi tư cách tranh ngôi vị hoàng đế.

" Mẫu thân, cảm ơn người. "

Hoa Tư Việt dựa vào người Thẩm Tuyết, hắn từ nhỏ mất mẹ, chưa từng cảm nhận được tình cảm ấy, lại biết mẹ mình là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nên càng tự ti hơn, mãi đến năm 4 tuổi mới được đón về Hoa Gia, hắn luôn nghĩ bản thân dơ bẩn, không dám váy bẩn, lại nghĩ một đứa con của kê phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sẽ bị chán ghét, nên luôn tránh mặt Thẩm Tuyết, dồn vào việc học hành, có chuyện gì bên ngoài ấm ức cũng chưa từng mở lời.

Hắn lại không suy tính đến Thẩm Tuyết không ghét hắn, vốn vẫn luôn yêu thương hắn, chính vì vậy mà Hoa Thanh Viễn mới thân cận cùng hắn, luôn bên tai hắn nói nhiều, luôn giúp hắn những lúc bị người khác bắt nạt, tin tưởng mà giao luôn cả việc chăm sóc muội muội là Hoa Trúc Vân cho hắn chăm sóc.

Thẩm Tuyết ngồi trong xe ngựa, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hoa Tư Việt rồi xoa đầu hắn, giọng nói dịu dàng.

" Ta biết con luôn suy nghĩ nhiều, nhưng con cũng là con trai của cha con, cũng xem như là con ta vậy, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chúng ta là một gia đình, thiếu ai cũng không được, tên của con do ta đặt, con mang họ Hoa, chảy dòng máu nhà họ Hoa, gọi ta một tiếng mẫu thân, ta chính là mẫu thân, là chỗ dựa vững chắc của con.

Hoa Tư Việt mỉm cười, hắn có lẽ đây là lần đầu tiên cười vui vẻ nhất, cảm nhận được tình cảm của mẫu tử, tầm mắt cũng dần mơ đi, vì lúc độc xâm nhập vào thời gian lâu, lúc đẩy hết máu độc ra thì hắn mất hơn nữa máu, tuy có đan dược nhưng mất máu dùng đan dược không cách nào hồi lại được.

Về đến phủ Hoa Thúc Minh vội ôm Hoa Tư Việt vào phòng, Thẩm Tuyết khẽ cười vì Hoa Thúc Minh cứ loạng choạng, sau đó dặn người nấu đồ bổ, những loại có thể bổ máu, chính bản thân Thẩm Tuyết cũng miệt mài điều chế đan dược cho Hoa Tư Việt.