Đại Sư Huynh Muốn Cưới Ta

Chương 19: Tiểu sư muội thật không đơn giản.




Hoa Trúc Vân hơi hé mắt ra nhìn, nàng nấc khẽ lên một tiếng liền đưa tay lên miệng bịt lại, thật ra cách tu luyện này nàng đã được sư tôn của huynh trưởng chỉ dạy rồi, nên cũng biết được bản thân nên làm sao hấp thụ, dù nàng không ngồi tu luyện, chỉ cần muốn bình thường cũng có thể hấp thụ dù là đang chơi, ăn hay ngủ, chỉ là lúc ăn hơi nhanh nên hơi nghẹn, nàng nấc lên mấy cái khó chịu mà mở mắt.

" Đẹp trai thật. "

Hoa Trúc Vân ôm hai tay nhìn đại sư huynh hắn đang trước mặt, thật sự là " phong hoa trác tuyệt đạo cốt tiên phong " như trong lời đồn đại.

Hoa Trúc Vân tay áp lên má, hai chân cong lên tạo điểm tựa, nàng ánh mắt luôn dán lên mặt Thẩm Tử Ngọc nhìn ngắm một lúc, sau liền quay ra hai người tam và ngũ sư huynh, nàng dừng ánh mắt trên người Trầm Hạo Nhiên hơn một chút, hẳn nét mặt còn lạnh lùng hơn cả Thầm Tử Ngọc, nhưng về nhan sắc quả thật là tuyệt mỹ, nàng ôm mặt mỉm cười vì ở bên cạnh các sư huynh ai cũng là mỹ nam.

Bất ngờ Trầm Hạo Nhiên từ từ mở mắt, hắn thấy Hoa Trúc Vân đang ngồi nhìn mình, không nói gì chỉ thấy hai người kia vẫn đang nghiêm túc bế môn, hắn tay khẽ thu lại, vẫy tay với nàng, Hoa Trúc Vân đến bên cạnh hắn ngồi, nghịch lấy vạt áo hắn, y phục hắn tuy màu xanh pha đen để cho có cảm giác khác với những sư huynh đệ khác, thêm cả khí chất hắn, nhưng luôn có cảm giác mát lạnh, hơn nữa loại vải này sờ vào rất thoải mái, giống y như y phục của Dạ Minh khiến nàng trong lòng có chút suy nghĩ.

"Sao vậy, không chăm chỉ tu luyện à?"

" Tối về muội sẽ tu luyện, muội có linh phù tụ linh, có thể dùng trong lúc ngủ, tu vi cũng sẽ tăng lên. "

Trầm Hạo Nhiên để nàng ngồi lên chân, hắn khẽ điểm mũi nàng, tay vẫn vậy đút vào miệng nàng trái cây, không biết hắn lấy từ đâu ra nàng cũng không quan tâm, hơi ngã người sang phía sau tay hắn đỡ lấy, hắn lúc này khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc thấy rõ.

" Muội nhất định phải cố gắng tu luyện, bọn ta là sư huynh, muội là tiểu sư muội duy nhất của bọn ta, bảo vệ muội là trách nhiệm của các sư huynh bọn ta, tuy bọn ta có dư khả năng bảo vệ muội, nhưng không phải lúc nào cũng có thể, bọn ta không phải vì sợ muội luyên lụy mà ép muội, nhưng bọn ta muốn muội có thể tự bảo vệ bản thân không khiến mình bị thương, bọn ta cũng không sợ gặp kẻ không giải quyết được dù có mở ra đường máu thì muội cũng phải có năng lực để chạy, dù sau này có chuyện tất cả bọn ta đều không còn, muội cũng nhất định không thể tồn hại. Muội mạnh lên, có thể đánh người muốn đánh, giết người muốn giết, có thể bảo vệ người muội

muon. Biet khong? "

Hoa Trúc Vân tay khẽ đưa lên mặt Trầm Hạo Nhiên véo nhẹ một cái, hắn nói y chang huynh trưởng của nàng, hắn lúc lên biên cương cũng nói như vậy, hắn không cho nàng lên biên cương giết địch, nhưng luôn bắt nàng phải học thật giỏi, đọc nhiều sách, binh pháp tất cả, còn chọn ra mấy ngày trong tháng cho nàng thoải mái, sao đó để người dạy nàng kiếm pháp, võ học để nàng có thể bảo vệ bản thân đánh người nàng muốn đánh.

Hoa Trúc Vân cười tươi, nàng khẽ dụi nhẹ vào cánh tay Trầm Hạo Nhiên.

"Muội biết rồi, sư huynh yên tâm, trong một tháng, muội nhất định sẽ đột phá luyện khí tầng 5. "

" Không cần quá gấp, có thể lên tầng 2 hoặc 3 là được, dù sau những đệ tử khác cũng mất ít nhiều tháng mới có thể đột phá một cảnh giới luyện khí, đừng quá ép bản thân, bọn ta từ từ bồi dưỡng muội, nếu có người bắt nạt cứ đánh, đánh không được thì gọi bọn ta ra chống lưng. "



Nói rồi Trầm Hạo Nhiên đeo lên cổ nàng một sợi dây chuyền, tựa như được làm bằng trúc cùng một số hạt ngọc nhỏ, tuy đơn giản nhưng rất đẹp, sau đó hắn đeo vào tay nàng một chiếc vòng cũng tương tự như vòng cổ.

" Sau này khi muội có thể tùy ý truyền linh lực vào đồ vật, muội gặp nguy hiểm có thể truyền linh lực vào vòng tay hoặc vòng cổ để gọi ta, sau khi muội đột phá được luyện khí tầng 2 ta sẽ chế tạo cho muội một loại pháo truyền âm. "

Hoa Trúc Vân lắc lắc vòng tay trên tay, vừa với tay nàng, lại thêm cả nó còn ánh màu dưới ánh nắng, Hoa Trúc Vân cười tít mắt cảm ơn Trầm Hạo Nhiên.

Hai người khác cũng mở mắt ra nhìn hai sư huynh muội họ, Thẩm Tử Ngọc khẽ ho nhẹ một tiếng, Hoa Trúc Vân xuống khỏi người Trầm Hạo Nhiên.

" Đại sư huynh nắng lên rồi hay chúng ta tạm thời về đi. "

Hoa Trúc Vân mon men đi lại gần Thầm Tử Ngọc, hắn thấy trên cổ nàng có một vòng cổ liền chú ý nhìn qua Trầm Hạo Nhiên, Thẩm Tử Ngọc liền đứng dậy, hẳn phủi nhẹ y phục.

"Ừm, về nghỉ ngới đi. Cố gắng tu luyện. "

Nói xong hắn lại ngự kiếm đi mất để lại ba người nhìn hắn không khỏi ngơ ngác, Hoa Trúc Vân nghệch mặt ra.

" Nói đi là đi liền vậy luôn à?"

"Huynh ấy sắp đột phá cảnh giới rồi, nên chắc muốn tu luyện thêm. "

Hoa Trúc Vân đưa tay khẽ xoa đầu mình, nhìn theo hướng Thẩm Tử Ngọc rời đi, lại không biết đại sư huynh nàng dùng ẩn phù ngự kiểm trên không nhìn xuống ba người.

" Chúng ta cùng về đi, Tiểu Tường nhớ chăm sóc bản thân mấy ngày, cũng chăm chỉ tu luyện, ta sẽ nhờ người mang thức ăn đến cho muội. "

"Hả? Là muội bị cấm túc đó hả?"



"Không phải, chỉ là vài ngày sắp tới bọn ta có chút việc."

" Ồ " Hoa Trúc Vân gật gật đầu rồi lại gật đầu cái nữa tựa như hiểu ý, hai sư huynh nàng để lại cho nàng mỗi người một túi đồ ăn và rất nhiều thứ thuốc, nàng khoé môi hơi cong lên, đương nhiên là chọn đồ ăn rồi.

Sau khi cả hai sư huynh rời đi, Hoa Trúc Vần đứng giữa sân tay thành thục kết ẩn, một lớp sáng màu vàng mờ ảo xuất hiện trên người nằng, từ trong giới chỉ cũng lôi ra mấy tấm linh phù dán khắp nơi trên cửa, sau đó chạy vào phòng cũng dán thêm mấy tấm, nàng chạy một vòng lại trèo lên ghế đá ngồi ăn trái cây.

cay.

"Xẹt " Một đạo quang mỏng xuyên qua tán lá hướng đến chỗ Hoa Trúc Vân, Thầm Tử Ngọc tay khoanh lại ánh mắt hửng hờ quan sát, chỉ thấy Hoa Trúc Vân tay trái đặt xuống đá ghế cơ thể bật người lộn một vòng tránh đi an toàn hạ xuống đất, nàng vừa đứng lên phủi tay vài đạo quang ảnh ấy lại xuất hiện, nàng tránh qua tránh lại, xoay vòng để tránh, bất chợt tạo điểm tựa tay phải vào thân cây đào bật người tránh lên cao, chân trái đá một cái văng đi đạo quang ảnh ẩy. (1

"Phi tiêu, loại này sao nhìn quen quen nhỉ?"

Hoa Trúc Vân dùng trâm cài tóc gắp lấy hoa tiêu lên đứng quan sát, nàng đang tập trung chợt hai ngón tay đưa lên không trung bắt lại cái quang ảnh đang hướng vào mắt, sau khi bình tĩnh nàng chợt vứt nó đi tự mình bắt mạch cho mình xem có trúng độc không.

Thầm Tử Ngọc có chút kinh ngạc, luyện khí tẩng 1 mà có thể tránh né được phi tiêu quang ảnh của hẳn thậm chí còn bắt được, đây là thực lực mà một luyện khí tẩng 1 có ư? Thậm chí nàng còn biết y thuật?

" Tên khốn nạn nào đấy hả, buổi trưa rãnh rỗi quá thì đi ngủ hay đem chôn đầu xuống đất cho mát đi, ấm đầu thì tự mình trị đi tìm ta làm cái cầu gì, đừng để ta biết là ai bằng không ta bảo tam sư huynh với ngũ sư huynh đấm

ngudi thanh cai daน Ion. "

"...."

Thầm Tử Ngọc sắc mặt đen kịt, vẻ mặt u ám tay siết lại thành đấm, hắn tức nhưng cũng không thể làm gì được chỉ có thể tự mình nói.

" Học cái gì không học, cái gì cũng không biết, không nhớ, không học được, mỗi cái tính của ngũ sư đệ với cái miệng hỗn tiểu lục thì học nhanh như vậy. "

Thẩm Tử Ngọc mang theo một cục tức quay về, hắn đi đã xa còn chưa dứt tiếng mắng của tiểu sư muội, nhưng hắn cũng để ý đến thiên phú của Hoa Trúc Vân. Sau này e là tiểu sư muội của hắn phải chịu khổ rồi.