Đại Sư Huynh Muốn Cưới Ta

Chương 9: hạnh kiến, Hoa Tư Việt.




" wow, đông thật đấy. "

" Tương Tương. "

Âm thanh gọi Tương Tương vẫn không gọi được nữ tử đang say mê tay đặt trên trán che đi ánh sáng mặt trời, sự vội vã chạy đến vỗ lên vai Hoa Trúc Vân một cái.

" Sao không trả lời ta? "

" Hả? "

Hoa Trúc Vân ngỡ ngàng, trả lời cái gì, nàng có nghe cái gì đâu, đầu nghiêng nhẹ nhìn Hồng Giang Minh, chớp mắt mấy cái biểu lộ sư không hiểu.

" Tương Tương mau đi, ta đưa ngươi lên chỗ này cho dễ nhìn. "

" Tương Tương?? "

Hoa Trúc Vân ngỡ ngàng bị Hồng Giang Minh kéo đi, lúc này có ánh mắt dõi theo hai người đang vội vã chạy đi. Hồng Giang Minh là đệ tử môn quan nên vẫn là người có thân phận, vẫn được ưu tiên, hắn kéo nàng đến trước khán đài có thể ưu tiên ghi danh vào trước, nhưng khi thấy bóng dáng Thẩm Tử Ngọc liền dừng bước chân lại.

Thẩm Tử Ngọc đưa mắt liếc nhìn cả hai người, Hồng Giang Minh đi lên trước cung kính hành lễ với Thẩm Tử Ngọc rồi nói gì đó, hắn trực tiếp chỉ một cái gật đầu rồi quay đi.

" Tương Tương đi thôi, ghi danh xong rồi. "

Hoa Trúc Vân có chút khó hiểu, vì sao gọi là Tương Tương mà không phải Nguyệt Nguyệt?

|| Đại lễ kiểm tra tư chất có nửa canh giờ, thí sinh nhanh chóng đến ghi danh. ||

Lời của trưởng lão vang dội, các thí sinh dường như cũng vội hơn.

" ưm, buồn ngủ quá. "

Hoa Trúc Vân ưỡn vai một cái, muốn đi nghỉ liền bị Hồng Giang Minh kéo đi, trước nơi kiểm tra tư chất đã đông người, vẫn có một vị trí được xếp tầm hàng thứ 20, hắn kéo nàng đến rồi trực tiếp ấn nàng xuống.



" Ngồi ở đây nhé. "

" Ta đã nhờ sư huynh, không sao đâu. "

* ai nhỉ? * Hoa Trúc Vân níu ống tay áo của Hồng Giang Minh định hỏi sao người khác tự đến, mà nàng lại được hắn dẫn dắt? đây là đặt quyền riêng hả?

" sao vậy? "

" Sao người khác đều tự túc, có ta khác biệt thế? "

Hồng Giang Minh khuôn mặt hơi ửng đỏ, hắn khẽ rút tay áo lại nói với nàng một câu nhỏ " tại cô dễ thương. " liền nhanh chóng rời đi, cô cũng không quen môi trường xung quanh, cũng muốn bắt chuyện nhưng ai cũng ngồi im thin thít nàng cũng không muốn động mà trực tiếp ngủ mất.

[ Thiên Vũ Điện ]

* Có việc thì tấu, không việc bãi triều. *

Dạ Thần, trên long ỷ hắn ngồi một cách ngạo nghễ, bộ hoàng bào trên người càng toát lên khí chất bậc đế vương, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống chúng quần thần như đang muốn xem chuyện vui.

Bên dưới không ngừng lưu động tiếng xì xào, một lúc lâu vẫn không có ai lên tiếng.

" không có việc báo, lôi toàn bộ ra chém đầu cả đi, giữ lại nuôi có ích lợi gì. "

Lời của Dạ Thần khiến toàn bộ bá quan văn võ kinh sợ mà quỳ xuống, phủ thượng thư và lễ bộ và tam quan hôm nay đều cáo bệnh, hắn biết rõ nguyên nhân chuyện, vì còn laii chỉ là những tên tép chia bè kéo phái và cả phe cánh thừa tướng của hoàng hậu nên mới mượn chuyện nói ra những lời này.

" Bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn báo. "

" Được, thừa tướng đại nhân nói xem nào. "

Dạ Thần lộ rõ vẻ không tôn trọng, hắn ngồi lưng hơi ngã người ra sau, tay hai bên đặt trên đầu rồng, nhìn xuống thừa tướng lộ rõ uy áp của bậc đế vương.



Thừa tướng chỉ có thể lấy lại tin thần, một hơi thở dài bẩm báo chuyện biên cương.

" Bẩm bệ hạ, biên cương do đích tử của Thượng Thư Hoa Thanh Viễn, trấn quốc đại tướng quân đã thua 2 trận, làm mất 1 toà thành, xin bệ hạ trị tội cùng quân sĩ. "

Dạ Thần hắn vừa hay có cơ hội mà trút giận, hắn trên bàn cầm lấy một tấu chương ném thẳng vào mặt thừa tướng, thừa tướng hắn bị ném trúng cũng không dám ngẩng mặt chỉ có thể đứng đó hai tay hành lễ.

" Quan Khâm Trọng, ngươi đây là muốn tạo phản sao? Ngươi cũng nghe ngóng tình hình biên cương ư? Một đám quan văn các ngươi đã không thể ra trận giết địch chỉ có thể ngồi đây đăng bài xàm tấu về Hoa Thanh Viễn? Các ngươi cũng xem xem trẫm nuôi các ngươi bao năm thì có ít lợi gì? Ngoài bày mưu tính kế tranh quyền đoạt vị mua quan bán chức thì các ngươi còn làm được gì? Tam quân biên quan chịu đói chịu khát đánh trận, bọn họ có ai không vì nước vào sinh ra tử? phải thần tử? Có ai không phải là lê dân bách tính, là con dân của trẫm? Nếu bọn họ không ra trận trấn giữ biên cương, không chống lại quân địch các ngươi còn có thể ngồi vững trên vị trí này ư? Cái mạng chó của ngươi còn không mà còn dám đứng đây tấu với trẫm muốn xử phạt? Hay là ngươi đã thông đồng bên ngoài mưu phản bán nước? "

" Thần, không dám, xin bệ hạ minh giám, là thần lỡ lời, xin bệ hạ bớt giận. "

" Xin bệ hạ bớt giận. "

Triều đường một đám quan văn toàn bộ đồng loạt quỳ xuống, những ánh mắt như muốn giết người từ phía quan võ luôn chằm chằm từ khi thừa tướng nói ra câu muốn trừng phạt tam quân.

Dạ Thần hắn vỗ bàn một cái, đem chiếc bàn trước mặt một cái đập vỡ, hắn đứng dậy phẩy tay áo nhìn đám người đang quỳ bên dưới.

" Lỡ lời, bớt giận? Các ngươi lỡ lời, chỉ lỡ một lời có biết nếu để tam quân nghe được bọn họ sẽ như thế nào không? Các ngươi có thấy từ lúc bản thân nói ra lời ấy thì quan võ đang nhìn các ngươi với thái độ gì sao? Các ngươi chỉ biết lợi cho mình còn muốn trẫm bớt giận, nếu không phải vì trẫm đang đứng trên này, các ngươi sớm đã bị đấm cho không ra dạng hình người rồi đừng nói đến việc còn bình an quỳ đó mà bảo trẫm bớt giận. "

" Bệ hạ bớt giận, đừng làm tổn thương long thể. "

Hoa Tư Việt từ bên ngoài, hắn nhấc y phục, bước chân quan cửa Thiên Vũ điện đi thẳng vào, cúi đầu chào hoàng đế, lại nhìn những người quỳ bên cạnh mà tấm tắc khen ngợi.

" Đây là sao vậy, các vị đứng lâu quá, tê chân nên được bệ hạ ban ơn ư? "

Dạ Thần nghe đến đây khoé môi không khỏi nhếch lên, tuy nói Hoa Tư Việt hắn xuất thân thương gia, nhưng lễ nghĩa đều chu toàn, tính cách cởi mở, cũng dịu dàng ấm áp, nhưng miệng hắn độc, nếu không thuận ai thì chắc chắn khiến kẻ đó không ngốc đầu lên được, chính Dạ Thần hắn còn từng bị mắng, nhịn không được mà rùng mình một cái.

" Tư Việt đến rồi, người đâu ban ghế ngồi. "

" Tạ thánh ân. "

Hoa Tư Việt ngoài là con trai của Thượng Thư Hoa Thúc Minh, còn là thương nhân hoàng gia, tiền của hoàng đế có khi còn là hắn cho, hắn được đặc cách khi vào cung nếu muốn ở lại tham dự sẽ được ban ghế ngồi bên cạnh hoàng đế nghe chuyện.