Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 100




Đương khi Chu Phụ Tuyết ngắt thần thức, Minh Chúc đang ngồi xổm dưới gốc cây  đưa lưng về phía hắn, thì thầm riêng tư.

Chu Phụ Tuyết không rõ gì, từ từ đi lên trước thì thấy Minh Chúc thả vội thứ trong tay về phía rừng rậm, vang lên tiếng ma sát xì xì. Hắn tùy ý liếc nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy đuôi con rắn xanh chui vào bụi cỏ, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa. 

Minh Chúc ngoái đầu lại, cười nhẹ: "Ngươi bận xong chưa?"

Chu Phụ Tuyết cảm thấy đuôi rắn đó dường như có chút kỳ quái nhưng lại không nói ra được là quái chỗ nào chỉ đành cau mày: "Ừm."

Minh Chúc chắc cũng chơi chán rồi, phủi vụn cỏ trên tay áo mình rồi nói: "Vậy chúng ta đi về đi."

Dường như Na Liêm không ngờ Minh Chúc về sớm thế, lúc ra ngoài đúng lúc chạm mặt nhau, hắn còn trào phúng mỉa mai một phen.

Minh Chúc không tính toán với hắn, nói: "Ngươi đi đâu đó?"

Na Liêm: "Giết một người, lát là về, nhớ chừa cơm tối cho ta."

Minh Chúc: "Ồ, được, về sớm nha."

Chu Phụ Tuyết: "..."

Sao các người có thể đem chuyện giết người ra nói sơ sài thế hả?

Na Liêm dặn dò Minh Chúc xong, cười như không cười liếc nhìn Chu Phụ Tuyết một cái, không nói gì cả, quay người dẫn Nam Thanh Hà rời đi.

Chu Phụ Tuyết bị ánh nhìn lúc đó của hắn làm cho không hiểu gì.

Minh Chúc về tới căn phòng lửa than không dứt bèn cởi áo choàng ra ném cho Chu Phụ Tuyết, dáng vẻ quen thuộc vô cùng, vừa nhìn là biết quen sai người ta. 

Khóe môi Chu Phụ Tuyết giật giật, nhưng người bị nắm thóp cũng không tiện phát giận, hắn đành nhẫn nhịn nuốt tiếng, đón lấy tấm áo rồi quay người bỏ đi.

Minh Chúc vận đồ trắng mỏng manh càng hiện rõ vẻ ốm yếu, hắn đi đến cạnh bàn, nhìn Hề Sở ngồi ngay ngắn trên bàn với bát thuốc còn bốc hơi nóng bên cạnh, hắn lập tức nhướng mày, nói: "Ta không uống."

Hề Sở lập tức vươn móng vuốt chỉ vào bát thuốc kêu chít chít, suýt nữa nhảy xuống khỏi bàn. 

Minh Chúc thong thả đi qua, ngồi trên ghế, liếc nhìn nó một cái, nói: "Đừng làm bộ này với ta, nói rồi, không uống là không, nhưng thuốc này quý giá tới vậy, hay là ngươi uống thay ta đi."

Hề Sở tức muốn rớt nước mắt, vỗ móng lên bàn mấy cái: "Chít chít!"

Minh Chúc "chậc" một tiếng, nói thầm: "Phiền phức."

Nhưng cũng thành thật uống thuốc.

Chu Phụ Tuyết đã cầm áo choàng ra ngoài đứng hầu từ sớm, áo choàng trong lòng hắn hình như có thứ gì đấy bay lượn rơi xuống đất, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy được.

Chu Phụ Tuyết sửng sốt một chốc mới khụy gối nhặt thứ dưới đất lên, nhìn thử thì thấy chỉ là thứ cỏ bình thường không bắt mắt, có lẽ là đính vào tay áo mới mang theo về.

Chu Phụ Tuyết cũng không để ý, đứng hầu bên ngoài cả buổi bỗng đầu óc lóe lên điều gì đó, hắn căng cứng mặt lật trong ngoài áo choàng sang trọng kia xem, quả nhiên lại phát hiện ra nhành cỏ trong áo choàng.

Chu Phụ Tuyết cầm nhành cỏ đó, vẻ mặt khó đoán.

Có mấy yêu tu tu vi cường hãn Na Liêm đưa tới từ rừng Bất Húy đứng gác ở ngoài phòng bảo vệ Minh Chúc, đa số đều biết Bất Húy đại nhân nhà mình có một tu sĩ con người theo hầu trước sau, mấy ngày nay cũng đã biết Chu Phụ Tuyết rồi.

Một yêu tu người vận áo màu lam bê thuốc đi tới, nhìn thấy nhành cỏ trong tay Chu Phụ Tuyết thì cười nhẹ, nói: "Chu công tử, trời đất rét căm thế này sao còn đứng hầu ở ngoài này?"

Bây giờ đã là đầu xuân, cũng không tính là rét, Chu Phụ Tuyết lắc đầu, y đưa nhành cỏ trong tay ra: "Đây là cái gì?"

Yêu tu đó cười, đáp: "Trong mắt tu sĩ nhân loại các vị đây chắc chỉ là nhành cỏ dại, tên là cỏ Xuân, không thể ra hoa, không thể làm thuốc, chẳng dùng vào việc gì nhưng với yêu tu mà nói thì đây là kì vật, có thể che giấu yêu đan yêu tức của bọn ta, bọn ta thường gọi là cỏ Chướng Mục."

Chu Phụ Tuyết nói thầm: "Che giấu… yêu tức…"

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng Minh Chúc không để ý nuốt cỏ Chướng Mục, con rắn xanh có chiếc đuôi bị thương ào ạt ùa lên trong đầu Chu Phụ Tuyết. Hắn nhận ra một chuyện kỳ lạ lại đáng sợ khiến cả người gần như hít thở không thông.

Mặc dù rắn xanh trong tay Bất Húy hôm nay trốn cực nhanh nhưng Chu Phụ Tuyết vẫn liếc thấy trên chót đuôi nó có vết thương chói mắt vô cùng, lúc đó hắn không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, vết thương đó vậy mà giống hệt vết trên thân mình con rắn xanh Minh Chúc cứu lúc ở Trường Dạ sơn trang.

Còn có câu ban đầu kia của Minh Chúc: "Đi đi."

Không phải "đi ngay" mà là "đi đi".

Đột nhiên Chu Phụ Tuyết rét run.

Khoảng thời gian ấy Bất Húy thân thiết kỳ quái đủ loại với nhóm của hắn, dường như đã tìm ra đáp án từ sự phỏng đoán này.

Lúc này trong phòng vang lên tiếng của Minh Chúc: "Chu Phụ Tuyết, đánh người bên ngoài đi cho ta, không được để kẻ đó vào."

Yêu tu nghe xong thì lộ ra nụ cười không biết phải làm sao mới được, nói: "Bất Húy đại nhân, Na Liêm đại nhân dặn dò bọn ta người nhất định phải uống thuốc này."

Minh Chúc đáp: "Ta không thèm, ngươi cút đi."

Chu Phụ Tuyết cứng đờ tại chỗ rất lâu mới khó nhọc nói: "Đưa thuốc cho ta."

Yêu tu lập tức như được đại xá, đưa thuốc cho hắn rồi nhanh chóng chạy mất.

Hai chân Chu Phụ Tuyết có chút nhũn, trong mắt nồng đậm sự khó tin, hắn bê thuốc ngây ra trong một chốc, đến khi hơi nóng của thuốc tản đi một ít mới đẩy cửa đi vào.

Bấy giờ Minh Chúc đã thu linh lực về một cách triệt để, uể oải nửa nằm trên giường mềm cạnh cửa sổ, tóc dài đến mắt cá chân nửa rơi trên giường nửa xõa ra đất. 

Khóe mắt Minh Chúc liếc thấy bát thuốc còn tỏa hơi nóng trên tay Chu Phụ Tuyết thì lập tức lộ ra vẻ mặt khó nhìn thằng, quay đầu sang bên thể hiện rõ ràng sự cự tuyệt.

Chu Phụ Tuyết nhìn vẻ mặt hắn rất khó phân biệt, hít sâu một hơi mới từ từ bước tới trước, hắn để thuốc lên bàn rồi đứng bên cạnh, cũng không chủ động đi khỏi.

Minh Chúc đợi cả buổi cũng chẳng đợi được hắn rời đi, cảm thấy có hơi kỳ lạ. 

Cũng do sau buổi tối đầu tiên Minh Chúc dùng đá truyền tin dày vò Chu Phụ Tuyết quá lố, nỗi lần thấy hắn Chu Phụ Tuyết đều bày ra vẻ chỉ hận không thể cách ra thật xa, chưa bao giờ chủ động đợi trước mặt hẳn cả.

Minh Chúc nghi ngờ nửa ngày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc nào của Chu Phụ Tuyết, trên khuôn mắt hắn mang theo chút cẩn thận thăm dò, nói: "Ngươi, ngươi còn ở đây làm gì?"

Chính Chu Phụ Tuyết còn không nói được mình đứng ì ra ở đây làm gì nhưng chân lại chẳng nhích đi theo bản năng, chỉ đành cứng đờ tại chỗ, chẳng chớp mắt nhìn Minh Chúc. 

Minh Chúc có hơi kinh hãi, chống khủy tay đứng dậy, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta biết rồi, chắc chắn là Na Liêm lại đem Thương Yên Phùng ra uy hiếp ngươi chứ gì? Ta uống còn không được à?"

Hắn nói xong thì bê bát thuốc lên, cau mày uống cả. 

Vẻ mặt Chu Phụ Tuyết càng thêm phức tạp, hắn đã hiểu vì sao rõ ràng người Na Liêm uy hiếp là mình nhưng người kia lại sốt ruột đến vậy.

Minh Chúc uống xong rồi thì đưa tay bụm miệng lại, tránh cho mình ói ra mất, ngay cả khuôn mặt bệnh tật cũng tái nhợt thêm mấy phần.

Chẳng mấy chốc, bát thuốc đã phát huy công hiệu, Minh Chúc cảm thấy mơ màng, rõ ràng còn chưa đến giờ Ngọ hắn lại buồn ngủ muốn chết, lát sau đã coi như chỗ không người mà dựa giường mềm ngủ đi.

Cho dù chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ cũng sẽ không thể nào chẳng chút cố kỵ mà ngủ say trước mặt người lạ, Chu Phụ Tuyết đứng trên cao nhìn xuống khuôn mặt bình thường chẳng có gì đặc sắc của Minh Chúc, khắc sau mới run tay nhẹ nhè dò thử, vuốt ve bên góc nghiêng của khuôn mặt ấy mấy lượt. 

Không ngoài dự đoán, hắn chạm phải chỗ hơi gồ lên.

Minh Chúc vẫn ngủ say như cũ, chẳng hề hay biết lớp ngụy trang của mình đã bị xé thủng rồi.

Chu Phụ Tuyết nhìn mãi dung nhan say ngủ của hắn, bàn tay vẫn luôn run rẩy đè lên lớp "da" mỏng manh kia, chỉ cần hắn động nhẹ thôi thì có thể nhìn thấy diện mạo thật sự bên dưới tấm mặt nạ ấy nhưng đến phút sau cùng hắn lại rụt về.  

Nhất thời Chu Phụ Tuyết không nói đúng được là mình nhát gan hay đang sợ hãi, rõ ràng chỉ là việc nhấc tay hắn lại không cách nào xuống tay được.

Tay Chu Phụ Tuyết càng lúc càng run, hắn nhìn cánh tay đang không ngừng run rẩy kia như nhìn quái vật, nhanh chóng rút tay về khỏi mặt nạ.

"Mình đang sợ cái gì đây?" Hắn thầm thì, "Nếu người này đúng là sư huynh…"

Nếu người này đúng là sư huynh…

Cũng vì sự phỏng đoán này đến quá bất ngờ, dù cho trước kia Bất Húy có nhiều hành động quái dị Chu Phụ Tuyết cũng chưa bao giờ nghĩ đến mặt này, mà giờ đây…

Chỉ mới là giả thiết mà thôi đã khiến người hắn phát lạnh, hắn nhớ lại lúc Bất Húy với Na Liêm chuyện trò có nói dưới đáy Tế Nhật chịu hết cái khổ, nghĩ tới yêu tu Bất Húy tính tình bạc bẽo, yên ắng lại hững hờ, nhút nhát lại tàn nhẫn, nghĩ đến cảnh tượng Bất Húy chỉ chịu chút vết xước đã khóc lóc đòi chết…

Chu Phụ Tuyết đột nhiên rét run, hắn không cách nào tưởng được yêu tu trước mắt chịu vạn khổ sở, không phải người chẳng phải quỷ ấy sẽ là đại sư huynh cả ngày mỉm cười bày trò mua vui, tươi sáng như ánh nến của hắn.

Nếu Bất Húy thật sự là Minh Chúc…

Chu Phụ Tuyết bỗng cảm thấy hốc mắt nóng lên, bỗng áp trán vào mu bàn tay, bỗng muộn màng nhận ra đã rơi giọt lệ lên đấy rồi.   

Người đại sư huynh hắn thương tiếc đặt nơi đầu quả tim ấy năm mươi năm này rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ cực.  

Rốt cuộc làm sao huynh ấy có thể sống sót, tại sao lại trở thành yêu tu, mà còn trở thành loài rắn huynh ấy sợ nhất…

Lúc ấy, khi huynh huynh ấy biến thành thứ mình sợ nhất sẽ có bao nhiêu kinh hãi đây?

Liệu có ai ở cạnh bên an ủi huynh ấy, liệu có ai… cho dù chỉ là ôm lấy huynh ấy? 

Huynh ấy trở lại thế gian sao phải che giấu thân phận chẳng chịu gặp mình, là sợ mọi người sẽ sợ hãi cách xa huynh ấy ư?

Có quá nhiều vấn đề lấp đầy trái tim chua chát của hắn, mỗi thứ đều làm hắn đau xót đến cả hít thở cũng run lên.

Không biết qua bao lâu, Chu Phụ Tuyết hít sâu đưa tay để lên mặt Minh Chúc, hơi dùng sức. 

Chỉ thấy mặt nạ nạt dính sát da, khuôn mặt bình thường chẳng có gì đặc biệt ấy chẳng mấy chốc biến hóa, vặn vẹo thành mặt nạ đầu lâu, Chu Phụ Tuyết để chiếc mặt nạ sang một bên thật ngay ngắn.

Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị nhưng khi khuôn mặt tuyệt đẹp của Minh Chúc chạm vào tầm mắt mình vẫn làm Chu Phụ Tuyết hít thở không thông.

Khuôn mặt của Minh Chúc vẫn hệt như năm mươi năm trước, tuấn mỹ không ai sánh bằng, chỉ là hàng mi như phiến lông hết thảy biến thành thuần sắc trắng, khuôn mặt cũng trắng bệch đến sợ, ngay cả môi cũng mang vẻ trắng nhợt bệnh tật. 

Chỉ có vệt đỏ cuộn giữa trán nhìn như vật sống, như con rắn dạo chơi bò loạn trên khuôn mặt, chẳng mấy chốc đã làm tổ nơi đáy mắt, quấn lại hệt như vệt nước mắt. 

Đợi đến khi Chu Phụ Tuyết tỉnh táo lại mới ngỡ ngàng nhận ra trên mặt mình đã toàn là nước mắt.