Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 116




Không biết có phải do ảo giác của Chu Phụ Tuyết hay không, hắn cứ cảm thấy sư huynh nhà mình dường như chỉ trong chớp mắt đã biến khác.

Minh Chúc như gỡ ra được nút thắt, hắn hít sâu một hơi, từ từ đi về phía đống đổ nát kia, nhìn kỹ lại còn có thể nhìn ra người không biết còn sống hay chết kia nằm cạnh đấy, còn có mấy người bị linh lực của Minh Chúc hóa thành sợi dây thừng trói gọn lại chung với nhau.

Minh Chúc thong thả đi tới đứng trước mặt mấy người đang run lẩy bẩy, ánh mắt thất thần nhìn bọn họ, nói: "Ta không nhúng tay vào chuyện của Na Liêm nhưng cũng không bỏ qua cho những kẻ muốn mạng của mình. Ta không muốn giết người, tại sao các ngươi lại đến trêu chọc ta?"

Mấy người này không biết là đệ tử của vị đại năng nào ở Lược Nguyệt Lâu, mặt mũi non nớt mang theo vẻ không chịu thua của thiếu niên và sức sống bừng bừng mà Minh Chúc ghét nhất.

Rõ ràng sợ là phải chết nhưng một đứa còn hung hăng trừng trộ nhìn Minh Chúc, nói: "Yêu tu ham giết chóc, ai ai cũng có thể diệt!"

"Ham giết chóc?" Minh Chúc kẽ lặp lại lời, "Ham giết chóc…"

Hắn cúi người, đôi mắt rắn màu vàng rực nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút sợ hãi của thiếu niên ấy, cũng không vội ra tay chỉ nhẹ giọng: "Ta không nói không rằng giết người rồi hả?"

Thiếu niên ngây ra.

Minh Chúc lại hỏi: "Lẽ nào không nói gì đã ra tay không phải là các ngươi à?"

Thiếu niên cắn chặt răng: "Đó là do có các ngươi… hại sư phụ ta trước..."

Minh Chúc nói: "Vậy sư phụ ngươi có nói với ngươi bọn ta sao lại vô duyên vô cớ hại sư phụ ngươi không? Phàm là chuyện gì cũng phải theo đuổi nhân quả, nếu như sư phụ các ngươi không làm sai bọn ta sao phải hại họ?"

Lòng người thiếu niên khó biện bạch, mấy người bị Minh Chúc hỏi câu này đều có chút mù mờ, rất khó nhìn thẳng vào hắn, có thể thấy sự nghi ngờ dồn dập trong mắt đối phương.

"Nhân quả… nhân quả." Minh Chúc thầm thì. Hắn đứng lên, vậy mà không ra tay nữa, quay người đi thẳng về phía Lược Nguyệt Lâu.

Trong khoảnh khắc đó, quả thật Chu Phụ Tuyết không hiểu được Minh Chúc đang làm gì, chỉ đành bất đắc dĩ đi theo tránh cho hắn lại lên cơn.

Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, các vị đại năng ở Lược Nguyệt Lâu đều đã đưa ra phán quyết. Dẫu sao theo như bọn họ thấy, cho dù chịu phải thứ gì, ít ra mạng mình cũng còn đó. 

Na Liêm tới từ sớm, y ung dung ngồi trên giường mềm, đèn Trấn Linh được để trên bàn dài nhỏ bằng gỗ chính giữa sảnh đường. 

Mọi người nhao nhao đi tới, sắc mặt có chút khó coi.

Nhìn cảnh này, Na Liêm nhếch môi cười, nói: "Các vị chắc là có quyết định hết rồi nhỉ?"

Mọi người im lặng không lên tiếng, Na Liêm cũng không mắc cỡ, nhấc tay chỉ vào đèn Trấn Linh, hờ hững nói: "Ta cũng không nói thêm lời dư thừa nữa, người đồng ý với yêu cầu của ta thì chỉ cần đi tới trước đèn Trấn Linh, nó sẽ tự hoán đổi lệ khí và tử khí trên mình với linh lực của các ngươi, còn nếu không đồng ý cũng chẳng cưỡng cầu, chỉ hy vọng các ngươi để mạng lại đây."

Hắn nói nhẹ nhàng, tựa như chỉ là chuyện nhỏ không đáng. 

Chu Minh Trọng thấy người xung quanh không ai phản ứng lại thì âm thầm thở dài trong lòng, mặt không tỏ vẻ gì đi lên trước, định đi đầu làm gương.

Trong tim đèn Trấn Linh tản ra linh lực dạng sợi dây, nếu như quấn vào mạch môn người ta sẽ thì rút hết linh lực toàn thân người đó, Chu Minh Trọng cũng không sợ, mặt không đổi sắc đưa tay về phía dây leo đó.

Hơi thở của mọi người đều ngừng lại, tất cả đều đang nhìn ông ta.

Nhưng ngay khi linh lực trong đèn Trấn Linh sắp quấn lấy cổ tay Chu Minh Trọng, một cánh tay bỗng thò ra từ kế bên chụp lấy xúc tu của chiếc đèn. 

Biến cố này làm tất cả mọi người kinh hãi, Chu Minh Trọng cũng không phát giác ra người này đến gần từ bao giờ. Ông ta cau mày ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt rắn lạnh lẽo. 

Na Liêm không thay đổi sắc mặt, y nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn nói: "Bất Húy, ngươi quyết định ngăn cản ta thật sao?"

Không biết có phải đèn Trấn Linh hình thành linh trí hay không, cảm nhận được linh lực dồi dào trên người Minh Chúc vậy mà chẳng dám hút lấy, xúc tu run lẩy bẩy sợ muốn chết, không dám cử động bừa. 

Minh Chúc liếc nó một cái, "chậc" một tiếng, nói: "Phế vật."

Tu sĩ loài người thấy Na Liêm với Bất Húy giương cung bạt kiếm thì hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể để hai tên này chó cắn chó, nhưng nếu hai kẻ này đánh nhau thật thì đối với con người cũng chẳng có chỗ nào tốt cả. Ngay cả Chu Minh Trọng cũng đầy hứng chí nhìn Bất Húy cạnh mình, tựa như đối với hắn thấy thú vị vậy.

Tuy là Minh Chúc ngỗ nghịch với hắn như vậy như Na Liêm cũng không gọi hắn là Minh Chúc trước mặt bao nhiêu người, quả đúng như hắn nói, để cho Minh Chúc có tư cách làm điều mình muốn.

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn vào Na Liêm, hờ hững: "Ta muốn đến khuyên ngươi thu tay về."

Na Liêm cười ra tiếng, y dịu dàng nói: "Ngươi cho là ta còn thu lại được sao?"

Minh Chúc cười nhẹ, tay cầm đèn Trấn Linh của hắn hơi dùng sức, vậy mà cưỡng ép thu nạp tử khí trên đèn Trấn Linh vào trong kinh mạch.

Bấy giờ sắc mặt Na Liêm mới thay đổi: "Bất Húy!"

Minh Chúc nhàn nhạt nói: "Như các người thấy đó, thân thể này của ta vốn là kẻ chết, còn trải qua lôi kiếp nữa, tử khí của đèn Trấn Linh đối với ta mà nói chẳng là thá gì."

Na Liêm hơi cắn răng, nói khẽ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Minh Chúc quay sang chớp mắt với hắn rồi xoay người đối mặt với vẻ khó hiểu của đám tu sĩ con người, hờ hững nói: "Ta tin là trong lòng các vị cũng rất rõ ràng, cho dù mất đi tu vi, lấy thân thể đã chịu lôi kiếp, các người cũng có thể sống như vậy mấy trăm năm, nhưng nếu tử khí vào trong cơ thể, vậy thì sống được vài năm không còn chưa biết. Còn đối với ta, thứ tử khí đòi mạng các người phải chịu ta lại có thể dễ dàng hóa giải."

Người ở đây đều là nhân tinh(1) sống mấy trăm năm, biết mấy lời này không phải là vì hắn mềm lòng nói ra, chắc chắn vẫn còn câu phía sau.

Chu Minh Trọng nói: "Vậy ngươi yêu cầu điều gì?" 

Minh Chúc nhẹ giọng đáp: "Ta muốn yêu tu Quỷ Phương sẽ không phải chịu sự khinh miệt hiểu lầm ở Ngũ Châu này nữa, có thể quang minh chính đại sống ở nhân gian. Cùng là sinh linh ở Ngũ Châu, tại sao chúng ta phải thấp hơn người khác một bậc, để cho kẻ khác mặc sức giẫm đạp bôi nhọ?"

Na Liêm biến sắc, y vội bước lên trước mấy bước kéo tay Minh Chúc, nói khẽ: "Bất Húy, câm miệng!"

Minh Chúc nhàn nhạt đáp: "Ta không can thiệp vào chuyện của ngươi, đây là chuyện giữa ta và bọn họ."

Na Liêm đè thấp âm thanh lại, nói: "Rốt cuộc ngươi có biết mấy năm qua chiếc đèn này hút bao nhiêu hồn phách con người rồi hay không, có biết bên trong có bao nhiêu oán khí chưa tan không, ngươi hút hết rồi làm sao chịu nổi? Quỷ Phương có được người khác dung nạp hay không ta không để ý, dù sao ta cũng chỉ là tới báo thù, sau khi báo thù xong ta sẽ dẫn tộc nhân mình về Quỷ Phương đóng cửa không ra ngoài."

Minh Chúc yên lặng nhìn hắn, mãi tới khi hắn nói xong mới mở miệng: "Dựa vào cái gì?"

Na Liêm ngây ra: "Cái… cái gì?"

"Dựa vào đâu mà Quỷ Phương phải lánh đời? Thế gian này làm gì có ai cao quý hơn ai, vì sao kẻ nhượng bộ lại là ngươi?" Minh Chúc nói, "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng lỡ như đèn Trấn Linh không tu sửa được địa mạch Quỷ Phương thì sao đây, lẽ nào ngươi định dẫn tộc nhân quay lại đáy Tế Nhật tiếp tục trải qua những tháng ngày sống không bằng chết sao?" 

Na Liêm nghẹn lời.

Minh Chúc hất văng tay hắn ta, quay sang nói với người vây xem: "Ta chỉ có một yêu cầu, năm đó các người rập mưu hãm hại yêu tu Quỷ Phương là dị loài, chuyện không ác không làm ra sao, bây giờ cứ thế làm rõ cho họ, vốn là năm đó các ngươi gieo nhân. Ngoài ra…"

Minh Chúc cười như không cười quét mắt nhìn khắp, nói: "Rốt cuộc yêu tu Quỷ Phương có phải kẻ đại gian đại ác giết người vô tội bừa bãi hay không, tin là các vị sống ngần ấy năm biết rõ.

Chu Minh Trọng cau mày.

Minh Chúc nói: "Lời ta nói đến đây là hết, các vị, chọn đi."

Có nói thế nào Na Liêm cũng không nghĩ tới Minh Chúc đến đây không phải để ngăn cản hắn mà ngược lại còn dùng chính mình để lại đường lui cho Quỷ Phương, những người có mặt ở đây đều có thể tính là kẻ đức cao vọng trọng của cả Ngũ Châu này, nếu bọn họ thật sự đồng ý yêu cầu, so với chuyện chỉ giết bọn họ còn có lợi hơn nhiều.

Mấy ngày trước, dáng vẻ Minh Chúc cãi cọ với mình chỉ vì một Yến Tuyết Ngọc nhỏ bé vẫn còn hiện rõ trước mắt, nếu Na Liêm nói không mất mát thì là giả, nhưng hai người quen biết dưới đáy Tế Nhật ngần ấy năm, hắn nhớ đến phần tình xưa này mà không ra tay với Minh Chúc. Ai mà biết bây giờ sự tình phát triển theo hướng hắn chưa từng nghĩ tới, nhất thời Na Liêm cũng không biết có nên ngăn lại hay không.

Minh Chúc rũ mắt, chẳng để ý dùng ngón tay trắng trẻo mảnh dẻ quấn xúc tu của đèn Trấn Linh để chơi đùa, chẳng buồn ngẩng đầu, hờ hững nói: "Na Liêm báo thù trước nay không kéo theo kẻ vô tội, nhưng trong lòng các vị nên tự biết bản thân mình có vô tội hay không. Mấy trăm năm trước, yêu tu Quỷ Phương với con người cũng từng qua lại vui vẻ, là các người chẳng nói chẳng rằng vì ham m/uốn của mình mà bức hại Quỷ Phương, Na Liêm không vì báo thù mà trả nó lên cả Ngũ Châu này đã coi như nhân nghĩa lắm rồi, các ngươi còn muốn gì nữa?" 

Minh Chúc nói xong, sau lưng từ từ biến thành bóng trắng khổng lồ, một hư ảnh yêu tướng dạng bạch xà hiện ra sau lưng hắn, nhe nanh múa vuốt co duỗi thân người, mắt rắn tính tà nhìn chằm chằm bọn họ, yêu tức gần như khiến người ta thở không nổi. Minh Chúc dửng dưng: "Tính tình ta không tốt, cũng chẳng thừa kiên nhẫn, vẫn mong các vị quyết định sớm."

Lát sau, vẫn là Chu Minh Trọng mở lời trước: "Ta không có ý kiến."

Lần này tới đây ông ta ôm quyết tâm nhất định phải chết để giải quyết việc này, cho nên dù có yêu cầu gì ông ta cũng không hề có ý kiến nào cả.

Minh Chúc nghe thấy thì nhếch môi cười.

Chắc có Chu Minh Trọng mở màn, mấy tu sĩ khác cũng dồn dập tỏ ý, chỉ chốc sau, những người có mặt ở đây đồng ý cả. 

Minh Chúc vô thanh vô thức thở phào một hơi, yêu tướng sau lưng vẫn chưa tan đi, hắn hời hợt nói: "Nếu các vị đồng ý rồi thì ta cũng tin thôi, nhưng nếu ngày sau các vị làm không được, kẻ chết cũng không phải chỉ có hơn trăm người ít ỏi các vị."

Đây cũng xem như lời uy hiếp trắng trợn của Minh Chúc, nhìn sắc mặt tái xanh của mấy kẻ thù xưa, lần đầu tiên Na Liêm cảm thấy có chút vui. 

Na Liêm bởi do mấy trăm năm trước trọng thương mà tu vi dừng dừng bước tiến, nếu như đám tu sĩ này liều mạng như năm ấy không cần bản mặt già tấn công hắn, phần thắng cũng không phải không có, bọn họ chỉ thuần túy kiêng dè Bất Húy không biết nông sâu kia mà thôi, mà hắn lại dám nói thẳng ra lời như vậy thì là đã đứng về phía Na Liêm rồi.

Người có mặt ở đây ai cũng hiểu rõ nhưng không dám nói gì thêm, như vầy cũng coi như kết cục tốt nhất rồi. 

Minh Chúc thấy vậy thì không nói thêm, lôi xúc tu của tim đèn trên đèn Trấn Linh đưa vào mạch môn, thu nạp hết thảy tử khí trên chiếc đèn vào kinh mạch của mình. 

Đưa linh lực ngoại lai vào trong cơ thể không phải chuyện gì dễ chịu, huống hồ còn là tử khí tổn hại người, may mà thân thể này của Minh Chúc tương đối mạnh, dù đau kêu thành tiếng hắn vẫn cố nhịn lại. 

Minh Chúc đứng tại đó một chốc, mãi đến khi yêu tướng sau lưng có hơi uể oải rủ mắt rút về trong thân thể hắn mới lấy tay về hít thật sâu, trên khuôn mặt trắng bệch còn quấn vít chút hơi thở xám màu, thoạt nhìn hệt như kẻ đã chết.

Na Liêm nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, cũng không ngăn lại. 

Tử khí trong đèn Trấn Linh bị Minh Chúc hút sạch cả, trản đèn vốn ảm đạm như được lau sạch lớp bụi, lần nữa hiện lên chấm sáng lưu ly, óng ánh chói mắt.

Minh Chúc mệt mỏi quét mắt nhìn, nói: "Chuyện còn lại ngươi xử lý đi."

Na Liêm ngập ngừng: "Ngươi…"

Cả người Minh Chúc khó chịu, bây giờ không muốn phí lời với Na Liêm nữa bèn tùy ý phất tay, xoay người rời khỏi sảnh đường.

- --

(1) Nhân tinh - 人精: Người có nhiều kinh nghiệm sống, khôn khéo, tinh ranh