Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 118




Không mất đến ba ngày, Văn Phong Lâu đã phát ra ngọc lệnh do các đại năng đức cao vọng trọng khắp Ngũ Châu cùng hợp lại, phơi bày chân tướng năm đó trước mặt người đời.

Nhất thời, khắp Ngũ Châu huyên náo, tấm tắc bảo lạ, có không tin, có nửa tin nửa ngờ, còn có đủ thuyết âm mưu nữa. Nhưng bất kể thế nào, ấn tượng ăn sâu gốc rễ trong lòng mọi người về yêu tu Quỷ Phương cũng lờ mờ buông lỏng.

Tu vi của Quy Ninh mất hết, được Thương Yên Phùng hộ tống về núi Nhật Chiếu. Vốn dĩ nhóm Chu Phụ Tuyết muốn ở lại Lược Nguyệt Lâu chung với Minh Chúc  nhưng bị hắn xua đi hết cả, chẳng cho ai ở lại. 

Trước khi đi Chu Phụ Tuyết còn bất an vô cùng, kéo Minh Chúc không nói năng gì, khuôn mặt đầy vẻ không vui.

Minh Chúc thấy hắn dỗi y như đứa trẻ, cười nói: "Làm sao vậy?"

Chu Phụ Tuyết rầu rĩ: "Ta muốn bầu bạn với huynh."

Minh Chúc nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: "Vết thương đệ bị Thương Yên Phùng đánh đã khá hơn chưa?"

Chu Phụ Tuyết: "..."

Minh Chúc cười lên, nói: "Rồi mà rồi mà, cũng không phải ta không về nữa, đợi ta với Na Liêm cùng về Quỷ Phương một chuyến, giải quyết xong mọi chuyện sẽ về Nhật Chiếu."

Hắn giơ tay, ngón tay còn quấn sợi tơ hồng: "Không phải có đồng tâm kết rồi sao, đệ còn sợ ta chạy mất à?"

Chu Phụ Tuyết vẫn cau mày, sau khi được Minh Chúc dỗ dành mới không cam tâm tình nguyện theo nhóm Thương Yên Phùng rời đi.

Đã đi xa lắm rồi mà Chu Phụ Tuyết vẫn ngoái đầu nhìn lại, mặt đầy vẻ tiếc nuối. Mấy người Thương Yên Phùng đứng kế nhìn thấy đều ê răng đau hết cả đầu, cảm thấy hai người bày bây giờ dính nhau quá, xa nhau một tí mà cứ như cắt ngó sen vương tơ lòng, nhìn ánh mắt đó của Chu Phụ Tuyết như thể chỉ hận không thể dính luôn vào người Minh Chúc, xé cũng không xé ra được.

Thương Yên Phùng nói năng kỳ dị: "Được rồi đừng nhìn nữa, lên Hành Diên nhanh đi."

Chu Phụ Tuyết vẫn cứ ngoái nhìn. 

Thương Yên Phùng hít sâu một hơi, nắm quyền thật chặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệ quay đầu lại nhìn một cái nữa thử coi?"

Chu Phụ Tuyết sờ vào chỗ còn ứ máu bầm trên bụng, eo, lạnh mặt lại rồi mới miễn cưỡng thu hồi tầm nhìn, sắc mặt tối tăm.

Thương Yên Phùng không dám tin, nói: "Đệ… không phải chứ, đệ uất ức cái gì? Tên tiểu tử đệ dĩ hạ phạm thượng dám có ý đó với đại sư huynh, huynh còn chưa tìm đệ tính sổ, bây giờ đệ ăn tới tay rồi, sao mà còn mặt mũi uất ức hả?"

Chu Phụ Tuyết không nói năng gì, dù sao cũng thấy bản thân mình chịu thiệt thòi.

Thương Yên Phùng tức tối chỉ có thể đấm ngực, suýt nữa ngất luôn. Lục Thanh Không vội chạy tới giảng hòa, vỗ lưng Ngũ sư huynh mình, nói: "Ê ê ê, đừng giận mà đừng giận, sau này còn ngày tức nữa mà, chẳng kém này một giờ nữa khắc đâu nha, Ngũ sư huynh bớt nóng."

Thương Yên Phùng: "..."

Vốn dĩ Thương Yên Phùng cũng không tức bao nhiêu nhưng bị thứ sư đệ ngu xuẩn này an ủi cho thì nóng tới nỗi Tam Muội chân hỏa muốn ào ra. 

Lục Thanh Không lấy Hành Diên ra, mọi người chen nhau lên, kế đó Hành Diên lắc lư đạp lên màn trời, chỉ chốc sau biến mất chỉ còn một chấm nhỏ.

Bấy giờ Minh Chúc mới thu hồi ánh mắt lại, hắn nhẹ nhàng khép lại áo choàng, rủ hàng mi trắng xuống, hỏi khẽ: "Bây giờ Dịch Phụ Cư ở đâu?" 

Na Liêm ở sau lưng hắn đáp: "Hắn đã điên rồi còn đi đâu được nữa, tất nhiên là vẫn ở núi Nhật Chiếu."

Đôi mắt Minh Chúc thất thần nhìn vào hư không, thầm thì: "Đệ ấy… đệ ấy điên rồi, vậy Phù Hoa phải làm sao?"

Hắn hoảng hốt nhớ lại năm đó trên Hành Diên, Minh Phù Hoa đối với Dịch Phụ Cư đã là rễ tình bén sâu. 

Na Liêm câm nín: "Ta nói chứ, Dịch Phụ Cư hại ngươi thành ra bộ dạng bây giờ ngươi còn lo cho hắn? Nhân loại các người bộ toàn thích lấy đức báo oán thế à?"

Minh Chúc nhớ lại khoảnh khắc bị chặt đứt cổ tay rơi xuống đáy Tế Nhật năm đó, cái người vẫn luôn ung dung vững vàng ấy lệ rơi đầy mặt, cánh tay cần kiếm run rẩy dữ dội, còn câu nói như xé toạc ấy…

"Thật xin lỗi..."

Minh Chúc nói khẽ: "Đệ ấy đúng."

Na Liêm có chút không rõ: "Cái gì?"

"Lúc đó đệ ấy làm như vậy là lựa chọn hoàn toàn chính xác." Minh Chúc thì thầm, "Nếu như đổi thành bất kỳ ai, cho dù lúc đó là sư phụ cũng sẽ nguyện vứt bỏ tất cả mọi người để cứu một người chắc chắn sẽ chết là ta, chỉ có Dịch Phụ Cư… bất kể là tình huống nào đệ ấy cũng là người bình tĩnh nhất, cũng là người sẽ đưa ra chọn lựa sáng suốt nhất." 

Na Liêm hoàn toàn không hiểu nhân loại ngu xuẩn, một ngày từ sáng tới tối đều đang già mồm lý lẽ cái gì, nhưng nhìn Minh Chúc dường như có chút hốt hoảng cũng không tiện nói ra lời gì làm tắt phong cảnh, hắn chỉ đành chuyển đổi đề tài, nói: "Đúng rồi, chuyện trước đó ngươi bảo ta tra, ta có manh mối rồi." 

Minh Chúc ngây ra một chốc mới chuyển mắt sang nhìn hắn. 

Na Liêm nói: "Tầm khoảng mười năm trước, lâu chủ Văn Phong Lâu có được tin tức của ông ta."

Đồng tử của Minh Chúc hơi động, đôi môi cũng nhẹ run lên. 

Vẻ mặt Na Liêm đầy phức tạp mà nhìn hắn, lát sau mới mở miệng: "Minh Chiêu, Trường An năm thứ 75, ở một phương bí cảnh…" 

Cả người Minh Chúc bỗng phát run. 

Na Liêm nhẹ giọng: "... vẫn lạc(1)."

"Thi cốt(2) chẳng còn."

Minh Chúc đờ người ra đấy, mặt không cảm xúc đứng đó một lúc mới bỗng dưng ngã chúi về phía trước, thân thể chẳng kịp phòng bị va vào người Na Liêm.

Hắn nắm chặt hai cánh tay của Na Liêm,  kế đó thân mình như không chống đỡ nổi nữa, trượt theo y phục trên tay Na Liêm, từ từ ngồi xuống. 

Na Liêm rũ mắt nhìn hắn, nói nhẹ nhàng: "Vốn dĩ vừa đến Lược Nguyệt Lâu ta đã tra ra rồi, nhưng lúc đấy không nói cho ngươi hay, sợ ngươi trong phút chốc không chịu nổi."

Minh Chúc đưa tay nắm chặt cổ tay áo của Na Liêm, cúi đầu run rẩy đôi vai, lâu sau mới phát ra tiếng nức nở khe khẽ. 

Thật ra khi trong 137 tấm thiệp mời ấy không có tên Minh Chiêu, Minh Chúc đã đoán ra đại khái kết cục của ông ta, năm đó Minh Chiêu chính tay đánh Na Liêm rơi xuống đáy Tế Nhật, dựa theo tính cách có thù phải báo của Na Liêm, sao hắn lại bỏ qua cho mình Minh Chiêu được kia chứ?

Dù là biết rồi nhưng Minh Chúc vẫn trốn tránh không dám đối diện, cho đến bây giờ mới bị Na Liêm tàn nhẫn xé ra, phơi bày hiện thực đẫm máu tươi trước mặt hắn, khiến hắn chỉ hít thở nhẹ cũng cảm thấy đau khổ không thôi.

"Tại… Tại sao…" Minh Chúc gắng sức đè lại tiếng nức nở, khó nhọc hỏi: "Tại sao lại vẫn lạc? Ông ta… Ông ta vào bí cảnh làm gì?"

Na Liêm nói: "Hẳn là vì tìm kiếm thần khí có thể làm người ta sống lại."

Làm người ta sống lại?

Minh Chúc hơi sửng sốt, theo đó ký ức bị mờ phủ kín bỗng hiện ra câu nói năm đó của Minh Chiêu. 

"Người ta muốn làm sống lại chưa bao giờ là Túc Yến."

Câu nói này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, nhưng năm đó Minh Chúc bị thù hận và giận dữ che mờ con tim, hoàn toàn không thấy được ý nghĩa của câu nói đó, giờ đây nghĩ đến…

Năm đó Minh Chiêu bôn ba khắp Ngũ Châu, có phải đã sớm nhìn thấy mệnh trời rằng mình sẽ bỏ mạng nơi đáy Tế Nhật, vọng tưởng cứu lấy người?

Mà lúc ấy giãi bày rõ hết mọi việc với Minh Chiêu rồi, thậm chí hắn còn chưa nói một câu xin lỗi, thậm chí chẳng thành thật gọi một tiếng cha. 

Minh Chúc buông thõng tay xuống, ôm đầu gối, ngồi co lại. Na Liêm nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn nhưng chẳng biết mở lời sao, nghĩ ngợi rồi vẫn là không nhịn được nói ra: "Cũng coi như báo ứng của ông ta, mà cho dù lúc đó không chết sau này cũng bị ta hành cho chết, ngươi nghĩ thoáng chút."

Minh Chúc: "..."

Có kiểu an ủi này nữa à? 

Tâm trạng vốn đang là tận cùng đau thương bị câu nói này của Na Liêm đánh bay hết một nữa, hắn giương đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm vào Na Liêm, ánh mắt quá phức tạp, có không dám tin, có kinh ngạc, sợ hãi, tức tối muốn đập hắn chết liền. 

Na Liêm hết sức vô tội nhìn hắn, Minh Chúc xoa giữa mày, cảm giác không cách nào giao lưu với Na Liêm được, hắn đứng lên, thu lại hết tình cảm phức tạp rồi mới hỏi: "Vậy… Hồng… Hồng Xuyên chôn ở đâu?"

Na Liêm nói: "Được người nhà họ Thẩm đưa về Hàng Lâu an táng rồi, làm xong việc này chúng ta thuận đường đến đó một chuyến." 

Minh Chúc gật đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm nhìn không quá rõ. 

Chuyện phát tán tin tức của Văn Phong Lâu đều do Nam Thanh Hà lo liệu, Na Liêm cũng không cần nhọc lòng nữa, y chỉ cảm giác hình như tên tiểu tử này có lòng dạ không đơn thuần với em trai nhà mình, vội vàng dẫn Hề Sở cách xa hắn một chút.

Tính tình Na Liêm xưa nay là qua cầu phải rút ván, dao sắc chặt đay rối nhanh chóng xử lý hết chuyện liên quan Lược Nguyệt Lâu, còn cho Nam Thanh Hà một đống trân bảo quý giá của Ngũ Châu, coi như là vì khoảng thời gian này đã vất vả bôn ba thay mình.

Nhưng lúc Nam Thanh Hà nhận được đống kỳ trân dị bảo người khác mong cũng không có được lại chẳng có tí cảm động nào, chỉ dịu dàng nhìn con hồ ly nhỏ làm ổ trong lòng Na Liêm đang nhòm ngó lung tung, nói khẽ: "Hề Sở hắn cũng đi với ngươi sao? Bây giờ Quỷ Phương còn chưa dựng lại, thân thể hắn yếu ớt đến vậy, đi theo vất vả có phải là…"

Na Liêm lập tức cảnh giác: "Em tra của ta ta tự biết chăm lo, không khiến ngươi nhọc lòng, ngươi không cần phí sức."

Nam Thanh Hà có chút ảm đạm, ánh mắt vẫn luôn chằm chằm nhìn lên người Hề Sở. 

Hề Sở tò mò nhìn người trước mặt, không biết nghĩ đến cái gì, hai chiếc vuốt nhỏ vịn lên cánh tay của Na Liêm, quay sang kêu nhẹ một tiếng với Nam Thanh Hà. Âm thanh của Hề Sở vừa mềm vừa mịn, êm ái vô cùng, bấy giờ Nam Thanh Hà mới gượng nở nụ cười, nói: "Vậy ngươi phải chăm sóc hắn thật tốt…"

Na Liêm nhìn bộ dạng rễ tình bén sâu của hắn mà thấy ê răng, vội vã nói linh tinh mấy câu từ biệt rồi nhanh chóng vọt đi.

Hề Sở ngửa đầu nhìn Na Liêm như thể lâm đại địch, nhỏ giọng kêu một tiếng. 

Na Liêm không làm căng, nghiêm túc dặn: "Về sau đừng nói chuyện với mấy người kỳ quái nữa có nghe chưa?"

Hề Sở nghiêng đầu: "Hở?"

Na Liêm quở: "Có nghe hay chưa?!"

Hề Sở đưa đệm thịt ra, ấn lên mu bàn tay của Na Liêm, lúc này hắn mới yên tâm, ôm em trai mình hôn mấy cái."

"Đứa trẻ ngoan."

Minh Chúc đã dọn xong đồ đạc cả rồi, đứng trước cửa Lược Nguyệt Lâu đợi hắn, nhìn hắn ôm Hề Sở, vẻ mặt bệnh h.oạn(3) thì khóe môi co rút, nói: "Chúng ta tới Quỷ Phương kiểu gì?"

Na Liêm nói: "Lúc trước ta có bảo người ở thành Thủ An cướp mấy chiếc Hành Diên, ngoài thành còn chiếc để không đó, chúng ta ngồi chiếc đó đi."

Minh Chúc "ừm" một tiếng, lắc lư theo hắn đi ra ngoài thành, từ xa đã thấy Hành Diên dừng chỗ đồng hoang. Hình như Minh Chúc nghĩ tới cái gì, bỗng dưng kêu: "Chờ chút, ban nãy ngươi nói tất cả mọi người đi trước một bước rồi, vậy Hành Diên này ai lái?"

Na Liêm dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nói: "Đương nhiên là ta."

Minh Chúc không hề do dự quay người bỏ đi 

Na Liêm vội kéo tay áo hắn, nói: "Ê ê ê, ngươi đi cái gì mà đi?"

Minh Chúc mặt không cảm xúc: "Ta sợ ngã chết thôi."

Na Liêm: "..."

Đứa nhỏ này, nói năng kiểu gì đấy?

- --

(1) Vẫn lạc: Rơi xuống, qua đời

(2) Thi cốt: Thi thể, xương cốt

(3) Gốc Si hán tướng - 痴汉相: Si hán - lưu manh, cuồng sắ.c tình; Tướng: diện mạo, gương mặt, dáng vẻ. Si hán tướng hình dung gương mặt quỷ sắ.c tình