Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 124




"Ngũ sư huynh, cứu mạnggg." 

Thẩm Đệ An ôm đùi Thương Yên Phùng không tránh ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó toàn là vẻ van nài: "Năn nỉ Ngũ sư huynh mau mau xử lý hai tên yêu quái chọt mù mắt người đó đi."

Trên khuôn mặt của Thương Yên Phùng thuở thiếu niên đều là vẻ nghiêm túc còn lẫn chút trẻ thơ, hắn hít sâu vào đan điền, minh tưởng tu luyện, thoạt nhìn hoàn toàn trầm lại.

Thẩm Đệ An quấy cả buổi cũng không được đáp lại thì dứt khoát ôm đùi Thương Yên Phùng trèo lên người hắn, van nài tiếp: "Ngũ sư huynh Ngũ sư huynh, dạo này đại sư huynh nghe lời huynh nhất ó, huynh đi quản đi mà."

Nghe tới chuyện của Minh Chúc, Thương Yên Phùng đang thoải mái nhàn nhã lập tức mở mắt: "Đại sư huynh lại làm sao rồi?"

Thẩm Đệ An nói liền: "Huynh ấy với Thất sư huynh ngày nào cũng cùng ra cùng vô cùng lên lớp sáng, ngay cả kinh thư cũng là Thất sư huynh chép cho, cứ mà như thế đại sự huynh sẽ thành đồ bỏ thật. Không phải trước đó huynh còn nói phải để đại sư huynh mài giũa chút sao?"

Thương Yên Phùng luôn để tâm chuyện của Minh Chúc, nghe vậy còn tu luyện cái khỉ gì được nữa, chân còn đang treo một Thẩm Đệ An người đã chạy về phía Bất Tri Nhã. 

Mãi đến khi hai người tới Bất Tri Nhã, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng cười càn rỡ của Minh Chúc, trong đó còn lẫn tiếng mũi kiếm phá không.

Thương Yên Phùng chau mày, trước giờ Quy Ninh chân nhân không cho phép Minh Chúc luyện kiếm, đại sư huynh cũng lười tập tành, thường hễ cầm kiếm lên là kêu đau tay, hôm nay sao lại ngược lại vậy?

Hai người đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Minh Chúc thiếu niên nằm trên xích đu chỉ điểm giang sơn, mà tiếng kiếm phá không cé gió là do Thẩm Hồng Xuyên làm ra.

Sân viện Bất Tri Nhã hoàn toàn tĩnh mịch, Hương Chương rợp trời che hết khoảng không, Thẩm Hồng Xuyên mười bốn tuổi người vận áo đỏ, hắn hăm hở quét ngang kiếm phá không vạch vào khoảng trống làm lay động lăn tăn, kiếm phong như hất mấy phiến lá Hương Chương rơi xuống đất bay lên.

Kiếm quang vừa lóe lên, chớp mắt đã cắt gân của phiến lá thành hai mảnh, lá rơi xuống đất tới tấp. 

Thẩm Hồng Xuyên thu kiếm đứng vững, trên mặt hắn toàn là vẻ đắc ý.

Thương Yên Phùng nhíu mày thấp giọng đánh giá: "Có sắc không hương."

Đó giờ mấy đứa đệ tử không đứa nào ưa được đứa nào, Thẩm Hồng Xuyên nghe Thương Yên Phùng đánh giá thì cười hừ một cái không thèm để ý hắn, chính Thẩm Hồng Xuyên cũng chẳng ưa được đường kiếm tàn độc mang theo vẻ tiêu điều của Thương Yên Phùng, bình thường ra chiêu mà cứ như đánh kẻ thù giết cha mình không ấy. 

Thẩm Hồng Xuyên chạy nhanh tới trước mặt Minh Chúc nói: "Đại sư huynh, chiêu của ta thế nào?" 

Minh Chúc làm gì mà hiểu kiếm, cứ thấy Thẩm Hồng Xuyên là "a đẹp nha", thấy Thương Yên Phùng thì cảm giác "giỏi ghê á", thấy Lục Thanh Không  thì nghĩ "kém ghê chứ(1)", còn lại dốt đặc cán mai. Hắn chớp chớp mắt, nói theo lời Thương Yên Phùng nói ban nãy: "Có sắc không hương."

Thẩm Hồng Xuyên lập tức có chút ủ ê, hắn kéo tay áo Minh Chúc lắc lắc, không vui nói: "Sư huynh, huynh đừng nghe tên đó nói tầm bậy, cái gì mà có sắc không hương, giết được người là được rồi."

Minh Chúc bị dọa cho một phát, vội vàng khuyên: "Đừng có nghĩ mấy chuyện đáng sợ đó, giết người giết gì chứ, mới có mấy tuổi à."

Trời sinh Thẩm Hồng Xuyên hắn phản cốt, là nhân tài tu quỷ, ngày thường đều che giấu ngụy trang vẻ mặt không cho ai hay, lúc này nhất thời bất cẩn nói hớ thì vội vã quay lại vẻ mặt ngoan ngoãn: "Hồng Xuyên nói đùa mà."

Bấy giờ Minh Chúc mới thở phào, hắn lại bắt đầu lải nhà lải nhải mấy lời nhảm nhí kiểu thế gian tươi đẹp đừng nóng gắt vân vân mây mây, Thẩm Hồng Xuyên nghe mà ngáp liền liền nhưng cũng không dám làm rõ quá, sợ phá hỏng hứng thú của Minh Chúc. 

Thẩm Đệ An trốn phía sau Thương Yên Phùng, nó còn quá nhỏ, đưa tay ta là ôm tới eo Thương Yên Phùng, sợ sệt kêu: "Huynh coi kìa… Huynh coi đại sư huynh bị Thất sư huynh mê hoặc điên đảo thần hồn kìa…, chó người gì cũng không phân biệt được."

Thương Yên Phùng cúi đầu nhìn nó hỏi: "Đệ không thích Thất sư huynh hả?"

Thẩm Đệ An nhút nhát đáp lại: "Đệ, đệ cũng không biết, cứ cảm thấy trên người huynh ấy có loại khí tức không hay... hu hu! Huynh ấy dòm đệ kìa!"

Thẩm Đệ An liều mạng nép vào lòng Thương Yên Phùng,  nhắm mắt ngay. 

Thương Yên Phùng trừng Thẩm Hồng Xuyên, nói: "Đừng có dọa đệ ấy."

Thẩm Đệ An tới Nhật Chiếu còn chưa tới nửa năm, gan lại bé, bị nhìn một cái như vậy có thể bị dọa đến mức tối không ngủ được.

Thẩm Hồng Xuyên biết nghe lời hay thu hồi tầm mắt, hắn nhìn Minh Chúc, dịu dàng nói: "Sư huynh, hôm nay có tới Hàn Đàm không?" 

Minh Chúc lười lười xua tay: "Không đi đâu, sư phụ còn chưa xuất quan, huynh đợi sư phụ về rồi đi."

Thẩm Hồng Xuyên gật đầu, nhìn Minh Chúc sưởi nắng đến nhang nhác muốn ngủ liền giục hắn về phòng ngủ.

Minh Chúc chao đảo lắc lư về phòng rồi Thẩm Hồng Xuyên mới cởi bỏ lớp ngụy trang đứa trẻ ngoan, hắn cười như không cười nhìn Thương Yên Phùng, nói: "Rốt cuộc mấy người muốn làm gì."

Thương Yên Phùng chau này: "Từ nhỏ đại sư huynh đã bị sư phụ cưng đến hỏng rồi, không dễ gì sư phụ mới bế quan một khoảng thời gian để huynh ấy mài giũa, đệ đừng chiều huynh ấy mãi."

Thẩm Hồng Xuyên nở nụ cười ôn hòa, chỉ là nụ cười đó làm Thẩm Đệ An rợn tóc gáy. 

"Ta thích sư huynh thì tất nhiên phải cưng huynh ấy." Thẩm Hồng Xuyên hờ hững nói, "Ta thấy tính tình huynh ấy như giờ rất tốt, không cần mài giũa chi hết."

Thương Yên Phùng cau mày.

Thẩm Hồng Xuyên chẳng hơi đâu nói nhảm với bọn họ, có thời gian nói nhảm còn không bằng đi kiếm đại sư huynh làm nũng vòi sờ đầu. Hắn cười như không cười liếc Thẩm Đệ An sau lưng Thương Yên Phùng, vươn tay chỉ về phía nó, nhàn nhạt nói: "Ngươi, đừng dài tay quản chuyện.

Thẩm Đệ An: "Hả…"

Nó sống chết tóm chặt eo Thương Yên Phùng, gần như dùng cả tay chân trèo lên người hắn.

Thẩm Hồng Xuyên nói xong thì vui vẻ đi vào trong phòng.

Thương Yên Phùng bất đắc dĩ kéo Thẩm Đệ An nước mắt đương rơi lã chã xuống, ôm nó vào lòng, nói: "Đại sư huynh tự có giới hạn, huynh ấy không phải người sẽ chịu kẻ khác sắp đặt, không cần lo hão đâu."

Thẩm Đệ An bị hù một trận thì thành thật một thời gian dài, không dám lo chuyện bao đồng nữa. 

Về sau, Thẩm Hồng Xuyên cứ thế, thích làm gì thì làm, chuyện hắn ngấp nghé đại sư huynh chỉ cần kẻ có mắt đều nhìn ra được - trừ bỏ tên Minh Chúc đui mù.

Không biết Minh Chúc hắn thần kinh thô hay sao, hắn chẳng hề phát giác ra Thẩm Hồng Xuyên có điều quái dị, mỗi ngày đều vui vẻ ăn nhậu chơi bời, thuận tiện thì xông vào sơn môn, rặt dạng vô tâm vô tư.

Hai năm sau, Quy Ninh chân nhân xuất quan, Minh Chúc hớn hở chạy đến đón người, hắn nhìn thấy Quy Ninh thì liến thoắng "sư phụ sư phụ" rồi nhào qua.

Quy Ninh chân nhân ôm Minh Chúc, cau mày nhìn sắc mặt hắn hồi lâu rồi nói: "Mập rồi."

Minh Chúc tức đau cả phổi, phất tay áo bỏ đi.

Thẩm Hồng Xuyên đã là chàng thiếu niên thân đứng như ngọc, nhìn Minh Chúc thở hồng hộc bỏ đi hắn bỗng nói với Quy Ninh chân nhân: "Sư phụ, con có chuyện quan trọng phải thương nghị với người."

Quy Ninh chân nhân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn mới đưa tới đại điện Nhật Chiếu. 

Lát sau, Thẩm Hồng Xuyên bị chân nguyên của Quy Ninh chân nhân đánh ầm một tiếng, đánh văng vào bia đá giới quy, phun ra một búng máu. 

Cả người Quy Ninh chân nhân linh lực phát ra thật lớn, vẻ mặt khó coi đạp lên bậc cửa, đứng trên cao nhìn xuống, y lạnh giọng quát: "Ngươi đúng là to gan!"

Thẩm Hồng Xuyên lơ đễnh lau vệt máu bên môi, cười cười nói: "Đệ tử nghiêm túc."

Quy Ninh chân nhân vung một chưởng qua, nghiêm giọng nói: "Cút!"

Sắc mặt Thẩm Hồng Xuyên trắng bệch, máu tươi chảy ra từ ngực, rơi cả xuống đất nhưng vẫn nói: "Mong sư phụ toại nguyện…"

Quy Ninh chân nhân tức run cả người: "Nó… Nó là đại sư huynh của ngươi! Ngươi còn dám có mưu đồ như vậy, với nó… Ngươi!" 

Bên này ầm ĩ thật to, Thương Yên Phùng là người đầu tiên chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mặt bị dọa cho. Hắn thấy Quy Ninh chân nhân còn tính đánh qua chưởng nữa thì vội vã chắn trước mặt Thẩm Hồng Xuyên, quỳ gối xuống: "Sư phụ!"

Quy Ninh chân nhân còn chưa hết giận: "Không lẽ ngươi còn định xin cho tên khốn kiếp gan to hơn trời này sao?!"

Thương Yên Phùng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Quy Ninh chân nhân tức giận như vậy thì biết chắc chuyện này có liên quan tới Minh Chúc, hắn đâu thể nào giương mắt nhìn Thẩm Hồng Xuyên bị đánh chết: "Xin sư phụ bớt giận, Hồng Xuyên đệ ấy… chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, nhất thời bị mê hoặc, lớn chút nữa sẽ hiểu chuyện thôi, sư phụ…"

Thẩm Hồng Xuyên không nhìn tới dáng vẻ bảo vệ của Thương Yên Phùng, hắn thẳng lưng quỳ xuống, nói rành rọt: "Con thật lòng với đại sư huynh, chỉ cần sự phụ chấp thuận thì sẽ có ngày con có thể làm cho đại sư huynh tự nguyện hợp tịch cùng con."

Thương Yên Phùng nghiến răng quát: "Đệ im miệng đi! Chê sư phụ giận chưa đủ à?"

Đúng là Quy Ninh chân nhân tức chết rồi, hắn có một thùng lời răn dạy muốn nói ra nhưng nhất thời không biết phải nói sao chỉ đành lặp lại lời mình vẫn nói khi nãy: "Cút!"

Thẩm Hồng Xuyên: "Sư phụ!"

Quy Ninh chân nhân tức giận quát: "Ta không có thứ đồ đệ như ngươi! Bây giờ! Ngươi cút khỏi Nhật Chiếu cho ta!"

Thương Yên Phùng kinh hãi: "Sư phụ bớt giận, tội của Hồng Xuyên không đến mức này, nếu không chấp thuận thì không chấp thuận là được…"

Thẩm Hồng Xuyên mặt không đổi sắc, hắn nói: "Có thể, Hồng Xuyên có thể rời khỏi Nhật Chiếu, nhưng đại sư huynh cũng phải theo con cùng rời đi."

Thương Yên Phùng: "..."

A a a cái thứ xúi quẩy này có biết mình đang nói cái khỉ gì không hả?!

Quy Ninh chân nhân tức tới bật cười: "Đưa nó đi? Ngươi có bản lĩnh này chắc?"

Minh Chúc đang ở Bất Tri Nhã dùng tay đo đạc eo mình, suy nghĩ tới lui xem mình có béo thật không, giãy giụa mãi cũng chẳng có kết quả. Hắn đang định tìm người hỏi thử thì nơi xa xa bỗng truyền tới tiếng vang kinh thiên địa, thoạt nghe thì có vẻ truyền tới từ đại điện Nhật Chiếu. 

Minh Chúc bị dọa nhảy dựng lên, hắn vội vã chạy tới đại điện, đến nơi thấy bia giới quy ngoài điện Nhật Chiếu không biết bị ai chưởng cho nát bét thành đống đổ nát.

Minh Chúc: "Đòi mạng quá đòi mạng quá! Ai đang đánh nhau vậy?!"

Hắn đang định vọt tới thì Thương Yên Phùng đứng kế đã tóm lấy hắn, nói khẽ: "Đại sư huynh…"

Minh Chúc nhìn hắn bằng vẻ mịt mờ, nói: "Đây là… sao vậy?"

Mà trong đống đá đổ nát ấy, Thẩm Hồng Xuyên lúc này đây phát quan vỡ vụn, tóc dài tán loạn sau lưng, linh lực không biết đã biến thành ma tức làm người nghẹt thở từ khi nào, hắn như ác quỷ địa ngục đang lạnh lùng nhìn phía trước mặt mình.

Quy Ninh chân nhân người vận áo trắng bay phất phơ như tiên nhân, lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi khẽ động.

"Ngươi có năng lực đưa người đi sao?"

Hốc mắt Thẩm Hồng Xuyên gần như nứt toác, hắn cất giọng hỏi: "Ngài có thể bảo vệ người một giờ, có thể bảo vệ người một đời không?!"

Quy Ninh chân nhân không thay đổi vẻ mặt, đáp: "Ta có thể còn ngươi thì không."

Minh Chúc ngây người nhìn Thẩm Hồng Xuyên giờ đây đã nhập ma, nhất thời có chút không kịp phản ứng, hắn bước theo lên mấy bước, thầm thì: "Hồng Xuyên…"

Vẻ nanh ác của Thẩm Hồng Xuyên trong nháy mắt cứng còng lại, hắn ngoái đầu nhìn Minh Chúc người vận áo đỏ, lệ khí cả ngươi thu về từng chút một.

Hắn khẽ mấp máy môi: "Sư… Sư huynh…"

Quy Ninh chân nhân quay người lại, lạnh lẽo nói: "Đệ tử Nhật Chiếu Thẩm Hồng Xuyên, tâm chí không vững, tự đọa nhập ma, đại nghịch bất đạo, hôm nay trục xuất khỏi Nhật Chiếu, vĩnh viễn không được quay lại."

Thương Yên Phùng chầm chậm nhắm mắt lại.

Minh Chúc sững sờ, chậm một nhịp mới phản ứng lại ý những lời ấy, hắn thầm thì: "Sư phụ…"

Quy Ninh chân nhân không muốn nói thêm gì nữa, y phất tay áo bỏ đi.

Thẩm Hồng Xuyên ôm ngực, vết thương to đang chảy máu tươi, mặt hắn trắng bệch như sắp ngừng thở. 

Minh Chúc hoang mang vọt đến đỡ hắn lên, nhìn thấy ma đồng và máu tươi trên người hắn thì gần như ngừng thở. 

"Hồng Xuyên…" Minh Chúc lúng túng hỏi, "Tại sao vậy? Ban nãy còn tốt lắm mà, rốt cuộc vì sao đệ nhập ma? Sư phụ người…"

Thẩm Hồng Xuyên lắc đầu, hắn như thể có chút tham lam mà nhìn Minh Chúc, lát sau mới khàn giọng: "Là ta không tốt…"

Minh Chúc mê mang nhìn hắn.  

Hơi thở của Thẩm Hồng Xuyên run lên, hắn đưa tay về phía Minh Chúc, nói khẽ: "Sư huynh… huynh có thể…" 

Một giọt máu từ đầu ngón tay hắn chầm chậm rơi xuống.

"... huynh có thể ôm ta một cái không?"

Minh Chúc sửng sốt. 

Đôi mắt Thẩm Hồng Xuyên có chút ảm đạm. Hắn van nài: "Chỉ một chút…"

Minh Chúc sững sờ hồi lâu mới cúi người ôm hắn, giọng run lên: "Rốt cuộc đệ đang làm gì vậy Hồng Xuyên ơi…"

Thẩm Hồng Xuyên làm tổ trong lòng Minh Chúc, hắn ngửi thấy mùi sen xanh mới từ từ nhắm mắt lại. 

"Ta chỉ là…"

… cần huynh mà thôi.

Chỉ là lời này mãi chẳng nói ra. 

Mãi đến sau khi Thẩm Hồng Xuyên chết, Minh Chúc hắn cũng chẳng biết được năm ấy vì sao Thẩm Hồng Xuyên nhập ma, còn lời chưa nói hết đó rốt cuộc là gì.

Bên tai là tiếng khóc không thể kiềm nén của Minh Chúc, Thẩm Hồng Xuyên cảm giác được sinh cơ đang từng chút trôi tuột khỏi đan điền, thân người ngày một lạnh căm, đến cả âm thanh xung quanh cũng càng ngày càng nghe không thấu.

Tay Thẩm Hồng Xuyên rơi trong lòng bàn tay của Minh Chúc. 

Mình… Mình là gì chứ? Thẩm Hồng Xuyên mịt mờ nghĩ. 

Người như Minh Chúc ấy à, cho dù chẳng còn hắn cũng sẽ có bao người điên đảo thần hồn vì huynh ây, người sẽ có một đời không lo nghĩ, sống trong sự cưng chiều của bao kẻ. 

Sẽ không chịu khổ, sẽ không tuyệt vọng, sẽ không bi thương.

Mình… chẳng qua chỉ là người khách thua cuộc đi ngang qua mà thôi. 

Thua, bởi thiên đạo và bánh xe vận mệnh. 

Thẩm Hồng Xuyên không thể tự kiềm chế mà nghĩ, nếu như năm đó hắn đem hết thảy tình cảm chẳng để ai thấy nói ra với Minh Chúc, vậy bây giờ có phải sẽ khác đi hay không? 

Hoặc giả muộn hơn một chút, là hai năm trước nơi thành Duyệt Ngọc nói với huynh ấy chuyện này vậy thì bản thân mình sẽ có cơ hội chăng?

Dù cho chết cũng cũng sẽ chết mà chẳng chút tiếc hận. 

Ánh sáng trước mắt từng chút co cụm thành một chấm, âm thanh cũng ngày một nhẹ hơn. 

Sau cùng, rơi vào im lặng.

Trong điện Trường Sinh nơi Nhật Chiếu, trản đèn Trường Sinh có ngọc bài đánh dấu ba chữ Thẩm Hồng Xuyên chớp lóe mấy cái, kế đó thì dần dần tắt đi rồi từ từ rơi xuống mặt đất lạnh căm.

Chẳng bao lâu sau, từ trên không lại lần nữa rơi xuống một trản đèn Trường Sinh, ánh sáng yếu ớt rơi trên thạch đài ở chính giữa. 

Hai chữ Minh Chúc được ánh sáng xung quanh soi lên.

Rồi chẳng mấy chốc ảm đạm tối tăm. 

- --

(1) Gốc là Hảo thái - 好菜: Rất kém, tiêu chuẩn, trình độ rất thấp.