Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 42





Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Ầm ầm ——
Trong lúc chật vật, cụm linh lực sáng rực trong tay Nguyên Minh Tử lại một lần nữa áp sát Thẩm Túc Chi, linh lực màu trắng chói mắt như trút xuống, cuộn trào  lao tới người đứng trước nhà trúc.
Đất rung núi chuyển, Thẩm Túc Chi không kịp né tránh, theo bản năng lấy sức mạnh trong cơ thể đối chọi với Nguyên Minh Tử.
Bạch sắc va chạm hắc sắc, trong cổ họng hắn đột ngột dâng lên vị tanh ngọt, một giây sau, máu tươi không kịp khống chế mà tràn ra khỏi khóe miệng.
Thẩm Túc Chi quỳ một chân, chân còn lại co lên chống đỡ thân thể của mình.

Hắn khó khăn ngồi thẳng dậy, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã lệch khỏi vị trí.
Nguyên Minh Tử cũng bị chấn động đến mức lui về sau vài bước, trong lòng kinh ngạc, lại dâng cao cảnh giác.
“Ngươi rốt cục là ai? Lẻn vào Nhạc Hoa Tông có mục đích gì?!”
Hắn được sư đệ nuôi bên người nhiều năm, vậy mà lại là một Ma đầu lòng lang dạ thú!
“Khụ khụ.” Thẩm Túc Chi giơ tay trái lau đi vệt máu bên khóe miệng, tay phải nắm thật chặt Phá Vân kiếm, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, “Sư bá, không phải ngài đã sớm biết sao?”
Nguyên Minh Tử cắn răng, đau lòng nói: “Nhạc Hoa Tông chưa từng đối xử tệ với ngươi.”
“Đúng vậy, sư bá, Nhạc Hoa Tông đối với ta rất tốt.” Phá Vân kiếm cắm xuống đất, Thẩm Túc Chi nắm chuôi kiếm, chậm rãi đứng lên, tóc mai bên mái phất qua mặt, trong đôi mắt hoa đào hiện ra một tia giãy dụa, nhưng rất mau lại biến mất, trở thành khuôn mặt vô tình vô cảm, “Nhưng từ nhỏ ta đã là Ma tộc, thứ chảy trong máu không phải linh khí mà là ma khí.

Dù ta tu kiếm pháp, trong lúc nguy cấp cũng chỉ có ma khí mới che chở cho ta.”
“Thẩm Túc Chi, dáng vẻ ngươi như vậy, sao có thể xứng với sư tôn đã dạy dỗ ngươi nhiều năm?”
Nhắc tới Tống Yến, hô hấp Thẩm Túc Chi hơi ngưng lại, sau đó, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng Tống Yến biến mất ở trận pháp trước vách núi sau Nhạc Hoa Tông, cười lạnh một tiếng: “Y cũng xứng làm sư tôn của bản tọa?”
Ngọc phù ẩn dưới ống tay áo biến mất theo câu nói này, Thẩm Túc Chi không phản kháng nữa, tùy ý Nguyên Minh Tử thu lại bội kiếm cùng túi Càn Khôn, lại bị Khổn Tiên Tác trói chặt, không thể động đậy.
Thân là Ma tộc, Thẩm Túc Chi đã sớm dự liệu sẽ có một ngày như thế, tất nhiên đã chuẩn bị đường lui thật tốt, đảm bảo không thể gặp chuyện ở Tu chân giới, chỉ là hắn không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Nguyên Minh Tử dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần kỳ, dù thiên phú của hắn cao cũng không đấu lại Nguyên Minh Tử đã tu luyện mấy trăm năm, không bằng trực tiếp bỏ chạy, trở lại Ma giới, sau này còn có sức đánh một trận.

Chẳng qua, Thẩm Túc Chi lúc này thay đổi chủ ý.
Hắn không đi.
Người ra vẻ đạo mạo như Tống Yến, dựa vào cái gì mà có thể bình yên ở lại Nhạc Hoa Tông, hưởng thụ tán dương cùng ca tụng của mọi người?
Cũng không phải thứ gì tốt, bị người chửi rủa cũng được, xuống địa ngục cũng thế, bọn họ nên cùng nhau trải qua nhỉ.
Sư tôn.

Trong động phủ, Tống Yến bỗng mở mắt.
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Vì tác động của bên ngoài, lần rèn luyện này thất bại, cốt truyện phát sinh biến cố lớn, nhiệm vụ tiêu trừ giá trị thù hận sắp thất bại, thỉnh kí chủ chú ý! 】
Động phủ đột nhiên rung chuyển kịch liệt, đá vụn thi nhau rơi xuống.

Tống Yến tạo ra một kết giới bảo hộ cho mình cùng với lô đỉnh, bảo vệ nguyên liệu quý giá trong đó khỏi bị đập trúng.
Nửa ngày sau, động tĩnh dần dần nhỏ lại.
Ánh mắt Tống Yến đầu tiên nhìn vào trong lô đỉnh.
Lúc xuất hiện biến cố, gỗ Thường Thanh đã dung hợp xong xuôi, nhưng vẫn chưa liên hệ được với y, bốn hành trong ngũ hành cũng không thích ứng với nhau, tương đương với việc, tuy Phù Trần kiếm dung hợp bốn loại lực lượng, nhưng cũng không thể một lần bộc phát cả bốn, chỉ có thể giống như linh khí bình thường, mỗi lần một loại, mà có khi mộc hành còn không dùng được.
Phù Trần kiếm lẳng lặng nằm trong lò, thân kiếm vốn dĩ lấp lánh bạch quang lại trở nên xám xịt không giống trước kia, chỉ giống như một thanh kiếm được tùy tiện đúc ra trong lò rèn nào đó dưới chân núi.
… Chỉ là rèn luyện thất bại, tại sao một thanh bảo kiếm lại biến thành bộ dáng này?
Tống Yến run run rẩy rẩy lấy ra Phù Trần kiếm từ trong lò, trong lúc nhất thời đau lòng không thôi, Phù Trần kiếm trầm mặc nằm trong tay Tống Yến, không còn chút “hoạt bát” nào như trước.
Cảm thấy một chút liên hệ yếu ớt trong linh thức với Phù Trần kiếm, Tống Yến cũng trầm mặc.
Y phòng này phòng kia, chỉ sợ có người quấy rối làm mình rèn luyện thất bại, nỗ lực trước kia đều tan thành mây khói, không ngờ chuyện mà y sợ nhất vẫn xảy ra.
“Hệ thống, bên ngoài có chuyện gì?” Lúc trước y đã gia cố kết giới, theo lý thuyết sẽ không có người xông tới.

【 xì xì —— 】
【 Tính được tâm tình nam chính có dao động lớn, giá trị thù hận đối với ngài hiện tại là 45000, tăng lên khá nhiều, mời ngài chú ý nhiều hơn đến thay đổi cảm xúc của nam chính.


?
Y chỉ rèn kiếm, bế quan ba ngày mà thôi, sao giá trị thù hận lại đột nhiên tăng hẳn hai, ba nghìn?
Hệ thống tiếp tục thông báo, không biết có phải ảo giác của Tống Yến hay không, âm thanh máy móc của hệ thống hình như còn có chút thương hại.
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi.

Bẩm kí chủ, thân phận chí tôn Ma giới của nam chính đã bại lộ, Nguyên Minh Tử đánh nhau với nam chính ở Phù Trần Phong.

Nam chính trọng thương, hiện tại đã bị Nguyên Minh Tử nhốt vào thủy lao, mời ngài lập tức xuất quan.


?????????
Trong đầu Tống Yến chợt lóe lên một hàng dấu chấm hỏi, y chỉ bế quan mấy ngày, thân phận nam chính cứ thế mà bị lộ rồi?!
Thẩm Túc Chi bị tóm, sau này y làm sao mà tiêu trừ giá trị thù hận được?
Vừa nghĩ tới khả năng mình bị hóa thành tro bụi, Tống Yến vội vã nhét lô đỉnh cùng với Phù Trần kiếm rèn luyện thất bại vào trong kho hàng, hóa giải kết giới phòng hộ, tới chỗ Thẩm Túc Chi ở.
Theo y biết, trong phòng Thẩm Túc Chi có một truyền tống trận, nếu thân phận bại lộ ở Phù Trần Phong, chắc hẳn là do thứ này.
Đúng như dự đoán, gian nhà trên sườn núi đã biến thành một đống phế tích.


Cây cỏ xung quanh bị phá hủy hoàn toàn, trống rỗng một mảnh, chỉ có đống vụn nát chất chồng ngay giữa mảnh đất.
Sớm đã không còn lại gì.
Tống Yến cảm nhận dao động linh lực trong không khí, tìm được truyền tống trận giữa đống phế tích, xung quanh còn sót lại ma khí lởn vởn.
Chắc là Thẩm Túc Chi mới từ Ma giới trở về, trùng hợp đụng phải Nguyên Minh Tử.
Y quên mất kết giới Phù Trần Phong ngoại trừ Phù Hoa chân quân còn có Nguyên Minh Tử có thể bình yên vô sự tiến vào, chỉ là nếu y nhớ ra cũng sẽ không đổi thành kết giới khác.
Dù sao Nguyên Minh Tử tới tìm y cũng chỉ có thể là đã xảy ra chuyện lớn.
Nhớ tới chuyện Thẩm Túc Chi bại lộ thân phận, Tống Yến liền vội vàng cưỡi mây tới Lãm Nhạc Phong.

Phù Trần kiếm chưa rèn luyện xong, không tiện lấy ra.

Chiếu Ảnh kiếm lại do Thẩm Túc Chi mua được tặng cho hắn, cũng là bội kiếm y sử dụng với thân phận khác, càng không tiện dùng lúc này.
Y gấp gáp, cảnh sắc trên đường cũng không rảnh thưởng thức, xông thẳng vào chính điện Lãm Nhạc Phong, tìm thấy Nguyên Minh Tử sắc mặt nghiêm trọng.
“Sư huynh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy gương mặt xưa nay thanh lãnh đạm mạc của y nhiễm một chút vội vàng, Nguyên Minh Tử thở dài, trong lòng sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ nên làm sao nói với Tống Yến chuyện Thẩm Túc Chi là Ma đầu.
Sư đệ giáo dưỡng Thẩm Túc Chi nhiều năm, tất nhiên đã sớm có tình cảm.

Nếu biết được Thẩm Túc Chi vẫn luôn có dị tâm với mình, y chắc hẳn sẽ rất mất mát.
Nhưng chuyện này lại có quan hệ tới toàn bộ Tu chân giới.
Nguyên Minh Tử buồn bực thở dài, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Sư đệ, ta có một chuyện phải nói ra với ngươi.”
“Sư huynh cứ nói.”
“Ngươi có còn nhớ, thời điểm người mang Túc Chi về, trong cơ thể hắn có ma khí?” Nguyên Minh Tử dừng một chút, “Thực ra, hắn chính là Ma tộc.”
Tống Yến sững sờ, giữa hai lông mày hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Huynh nói, Túc Chi… là Ma tu?”
Nguyên Minh Tử gật đầu, không đành lòng nhìn bộ dạng mất mát của sư đệ mình, nhưng lại không thể không giải thích: “Không chỉ là Ma tu bình thường, hắn rất có thể là thiếu chủ Ma giới trước kia, cũng là Ma tôn mới nhậm chức không lâu.”
Dường như là bị tin tức này dọa sợ, Tống Yến thật lâu cũng không lên tiếng, lâu đến mức khiến Nguyên Minh Tử tưởng sự đả kích này quá lớn, làm cho sư đệ của mình trong lúc nhất thời đánh mất năng lực nói chuyện.

Tống Yến cụp mắt, hàng mi run run che đi thần sắc trong đáy mắt, y nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hắn ở đâu?”
Nguyên Minh Tử giơ tay muốn sờ đầu Tống Yến như hai trăm năm trước, nhưng giơ đến một nửa lại cứng rắn buông xuống.

Hắn thở dài, nói: “Trong thủy lao Chấp Pháp Đường, muốn đi thì đi đi.”
“Đa tạ sư huynh.” Tống Yến cong cong khóe môi, tiếp tục hỏi, “Sư huynh tìm ta, là đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Minh Tử không hề trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại y: “Ta vừa tới Phù Trần Phong, ngươi mới bế quan?”
Tống Yến gật đầu: “Đúng vậy, ta bế quan để rèn Phù Trần kiếm.”
“Ngươi vội vàng như thế…”
“Sư huynh đoán không sai, rèn luyện thất bại.” Tống Yến không giấu hắn, Phù Trần kiếm xám xịt xuất hiện trong tay, một chút ánh sáng cũng không có, chẳng hề giống như dáng vẻ lúc trước.
Trên mặt Nguyên Minh Tử hiện ra vẻ ảo não: “Đều tại ta, không nên động thủ ở Phù Trần Phong.”
“Sư huynh đừng tự trách, không phải chuyện lớn gì, rèn luyện thất bại có thể rèn một lần nữa.

Sư huynh mau nói trước đã xảy ra chuyện gì.”
Nguyên Minh Tử nghiêm nghị: “Phía tây bắc Nhạc Hoa Tông có tòa thành nhỏ, vài ngày trước đến cầu viện, nói nơi này luôn có bách tính mất tích không rõ nguyên nhân, tông môn mặc kệ không hỏi.

Có người nghe nói danh tiếng của Nhạc Hoa Tông, vì thế mà tới đây, lúc đó ta cũng không quá để ý, chỉ cho là một chuyện đơn giản, liền phái vài đệ tử tới điều tra.”
“Ai ngờ không tới mấy ngày, những đệ tử này đồng loạt mất liên lạc, tông môn vẫn chưa thể truyền tin cho bọn họ, Uẩn Tàng xung phong nhận việc, ta liền phái hắn đi.”
Nguyên Minh Tử cau mày, tâm sự nặng nề: “Ta luôn cảm thấy việc này không đơn giản, cũng may Uẩn Tàng vẫn còn truyền tin về, nhưng hắn vẫn chưa tìm được những đệ tử mất tích kia.

Vì vậy ta mới tới Phù Trần Phong tìm ngươi thương nghị một chút, không ngờ lại trùng hợp bắt được Thẩm Túc Chi một thân ma khí không biết đang làm gì.

Ta đánh với hắn một trận, nhốt vào thủy lao, định hai ngày sau hỏi cung một lần, xem có thể tra ra được gì không.”
“Sư huynh chớ lo lắng, ta không có việc gì, chỉ là muốn tới thủy lao nhìn hắn một chút.”
“Ta giáo dưỡng hắn mấy chục năm, thực sự muốn hỏi một câu, công sức dạy dỗ bao lâu nay đã thành thứ gì.”.