Đại Thần, Chúng Ta HE Thôi

Chương 22




Nháo động phòng xong nguyên một đám người mờ ám vây quanh cửa phòng hai người, ý đồ định “nháo động phòng” lần hai.

Cũng may Ngủ Ngon-sama quyết đoán đem hiệp hội tò mò chuyên gia nhìn ngó này nhốt luôn ở ngoài.

Có điều, cửa đóng rồi, Mộng Đẹp lại càng bối rối câu nệ.

Dù hai người không phải là chưa từng có trải nghiệm ở chung một phòng, nhưng mà ngủ chung một giường, vẫn là lần đầu tiên đó!

Lý Nghi thật sự sợ hãi chính mình nửa đêm thú tính bộc phát mà đá bay Ngủ Ngon đại thần.

Này…thôi được, nhìn lại tầm vóc hai người, chắc là đá cũng không bay được.

“Em căng thẳng thế sao?” Ngủ Ngon mỉm cười nhìn cậu, khẽ khàng hỏi.

Lý Nghi đỏ mặt lắc đầu, không chịu thừa nhận: “Không, không ạ”.

“Thế à?” Ngủ Ngon nhìn quanh căn phòng được bài trí nhẹ nhàng ấm áp vô cùng, cuối cùng nhìn về phía cậu, trong mắt chan chứa dịu dàng rung động tâm can, “Nhưng mà tôi lại căng thẳng.”

“Dạ?” Lý Nghi kinh ngạc nhìn anh, Ngủ Ngon đại thần nhất định là đang đùa? Chắc, chắc là vậy.

Thật sự là cậu không tìm ra lí do gì khiến một đại thần phải căng thẳng trước mặt fan não tàn cả.

Ngủ Ngon mỉm cười đối mặt với cậu thật lâu, đột nhiên vươn tay che khuất ánh nhìn của cậu: “Tôi đi tắm trước đã.”

“Dạ? À vâng…” Lý Nghi ngơ ngác để mặc tay anh che lấp đôi mắt của mình thật lâu, khi một lần nữa tiếp xúc với ánh sáng, Ngủ Ngon-sama cũng chỉ để lại cho cậu một bóng lưng mà thôi.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước ào ào, Lý Nghi vô thức nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, trong đầu bất giác xuất hiện tình hình tắm rửa X thân X thể của Ngủ Ngon-sama, từng giọt nước tinh tế rũ trên mái tóc, uốn lượn xuống hõm cổ, xương quai xanh, sau đó…

Dừng! Khoang mũi lại có cảm giác thật nóng bỏng, lần này mà lại chảy máu cam, thanh danh cả đời cậu cũng tiêu tan luôn mất.

Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Để chuyển dời lực chú ý, Lý Nghi muốn tìm chuyện gì đó để làm, cầm điều khiển bật TV lên, lướt qua một loạt kênh, cũng không thấy chương trình gì hay ho, tùy tiện chọn đại một tiết mục thi hoa khôi, cúi đầu nghịch di động.

Vừa vào QQ, tiếng tích tích liên hồi vang lên trong nhóm kịch, Lý Nghi đột nhiên có dự cảm không lành, đọc hội thoại, quả nhiên là thấy bọn Hoa Hồ Tiểu Thiển đang làm loạn.

Mỹ công – Hoa Hồ: phòng một giường lớn! ihihihihi…. Muốn lẻn vào lắm luôn! Chụp ảnh này nọ tất nhiên là không thể thiếu rồi!

CV – Cuộn Film: nếu như muốn hai người đó XX rồi OO, chân thành đề nghị thím im lặng chút đi, không khí quan trọng lắm đấy có biết không! Phải đối phó với mấy kẻ mê giai các thím, bọn họ làm sao làm chính sự được!

CV – Thiển Thiển: Cuộn Film tiểu thụ, thím đang ngầm bảo bọn tôi không được quấy rầy thím với Thác Thì-sama à? (*^__^*) Đừng lo, bọn tôi rất biết điều mà!

CV – Cuộn Film: _ừ, tôi cũng thấy, Ngủ Ngon Mộng Đẹp trong phòng một giường gì đó, không rình trộm thật đáng tiếc!

Cuộn Film đúng là cái đồ không có nghĩa khí, lúc mấu chốt lại bán đứng bạn bè!

Đáy lòng Lý Nghi yên lặng khinh bỉ cậu ta một lần, nhưng cũng không thể không thừa nhận, bản thân sau khi đọc đoạn hội thoại của bọn họ, đúng là càng lúc càng thấp thỏm không yên…

Được rồi, hóa ra đọc đống bình luận qua lại này ngoại trừ càng thêm căng thẳng ra thì chẳng có chút tác dụng nào.

CV – Lục Nhiên: Mộng Đẹp tiểu thụ đừng như thế! Rõ ràng online mà không nói tiếng nào!

Mỹ công – Hoa Hồ: Oa? Thật à! Mộng Đẹp tiểu thụ nhanh tới đây! Khai báo tình hình chiến đấu tình hình chiến đấu đi!

Cover – Hảo Kiếm: vậy mà vẫn có thời gian lên mạng, còn chưa bị đè làm XXOO sau đó lại XXOO à…

Biên kịch – Minh Thiên Nhĩ Hảo: thím ở trên quá không CJ (thuần khiết) rồi! Bây giờ vẫn đang trong thời gian chuẩn bị được không [bực bội] —— = =

Thấy bọn họ nhắc tới chính mình, Lý Nghi mới đột nhiên nhớ ra, chim cánh cụt (QQ)trên di động của cậu là ở trên bờ (available) , bởi vì cậu không thường xuyên lên, nên cũng không để ý lắm.

Có điều đã bị tóm, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng.

CV – Mộng Đẹp: …Các thím đừng YY thái quá có được không?

Mỹ công – Hoa Hồ: dựa vào biểu hiện hôm nay của Ngủ Ngon đại thần, chúng tôi chỉ là đang tiến hành phỏng đoán hợp lý mà thôi!

CV – Thiển Thiển: phỏng đoán hợp lý +1

Cover – Viễn Sơn Lạc Thủy: phỏng đoán hợp lý +N

CV – Cuộn Film: phỏng đoán hợp lý +10086

Mỹ công – Hoa Hồ: Cuộn Film-sama cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ≧▽≦y

CV – Mộng Đẹp: …

Biên đạo/CV – Túy Túy: Ngủ Ngon đang làm gì vậy?

CV – Mộng Đẹp: Đang tắm.

Mỹ công – Hoa Hồ: ôi chao, Mộng Đẹp tiểu thụ là đang chờ bị ăn sao!

CV – Mộng Đẹp: …Mặc kệ mấy người! Tôi thoát đây!

Gõ ra mấy chữ này, Lý Nghi chạy trối chết thoát khỏi chim cánh cụt, nhưng mà, câu nói kia của Hoa Hồ vẫn lưu lại trong đầu cậu không thể nào xóa bỏ được.

Chờ bị ăn…Chờ bị ăn…

Má nó cậu có thể dừng tư tưởng không lành mạnh suy nghĩ mấy chuyện này không!

Lý Nghi đứng ngồi không yên dạo đến dạo đi trong phòng, cũng không biết nghĩ ngợi lung tung bao lâu, rốt cuộc, cửa phòng tắm cạch một tiếng mở ra, Ngủ Ngon đang lau tóc, từ bên trong bước ra.

Bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm mà thôi.

Lý Nghi trộm liếc một cái, lại nhanh chóng đảo mắt sang hướng khác, vội vàng mở miệng: “Kia, anh tắm xong rồi à? Vậy em vào…”

“Ừ…được.” Ngủ Ngon gật gật đầu, mỉm cười nhìn cậu chân tay luống cuống mà lao vào phòng tắm.

Nhìn bộ dáng tươi cười của anh, Lý Nghi cảm giác ít tâm tư nhỏ bé này căn bản không thể che giấu được, vào trong phòng tắm rầm một tiếng đóng cửa lại.

Bên trong phòng tắm, Lý Nghi tắm rửa muốn chậm bao nhiêu có bấy nhiêu, rõ ràng lúc bình thường đều là dùng tốc độ chiến đấu để giải quyết vệ sinh thân thể, hôm nay lại muốn chà xát bản thân trở thành trứng tôm.

Tốt nhất là…chờ cậu tắm xong Ngủ Ngon-sama đã đi ngủ luôn rồi.

Kiên quyết ôm lấy niềm tin đó, Lý Nghi lề mề trong phòng tắm gần một tiếng, da sắp trắng bủng lên rồi, mới rì rì quấn khăn, từ bên trong bước ra.

Nhưng lại không ngờ tới, Ngủ Ngon đúng là đã đi nằm, lại vẫn loay hoay ôm điện thoại, thấy cậu đi ra, liền bỏ di động sang một bên: “Tắm rửa lâu như vậy, em nếu không ra, tôi cũng muốn đi vào rồi.”

Tuy biết rõ ý tứ mấy lời này của Ngủ Ngon rõ ràng là sợ cậu gặp chuyện trong phòng tắm, nhưng mà trong đầu cậu vẫn không khỏi hiện lên hình ảnh không thuần khiết của hai người bọn họ trong phòng tắm sương khói mịt mờ.

Trời ơi rốt cuộc cậu bị làm sao vậy…

“Hôm nay đùa giỡn hơi nhiều, trên người lắm mồ hôi.” Lý Nghi lúng ta lúng túng mà kiếm cớ.

Ngủ Ngon gật gật đầu, đột nhiên vén chăn xuống giường, Lý Nghi phát hiện anh chỉ mặc mỗi đồ lót, đột nhiên không biết nên hướng mắt đi phía nào.

Ngủ Ngon trông thấy phản ứng của cậu, cười cười vẻ có lỗi: “Không muốn đem nhiều đồ đạc, nên không mang đồ ngủ, em không ngại chứ?”

“Không ngại, không ngại…haha…” Lý Nghi cười đến nỗi mặt sắp cừng đờ rồi.

“Vậy thì tốt rồi.” Ngủ Ngon đi đến trước bàn, cắm máy sấy, quay lại vẫy vẫy tay, “Tới đây sấy tóc đi.”

Lý Nghi ngoan ngoãn đi tới, Ngủ Ngon mượn ưu thế cao lớn thuận tay sấy tóc cho cậu.

Lập tức cơ bắp toàn thân Lý Nghi đều cứng ngắc, bắt đầu nói: “Việc này, để em tự làm đi…”

“Em vừa nói gì?” giọng nói của Ngủ Ngon bị âm thanh ù ù của máy sấy làm cho vụn vặt không rõ ràng.

“Em nói…không có gì.” Thôi được, nói không chừng, cả đời này cậu chỉ còn một lần cơ hội để cho Ngủ Ngon-sama sấy tóc giúp mình mà thôi.

Có điều, tay Ngủ Ngon cũng thật nhẹ nhàng, như có như không sấy vào phía trong tóc, còn bất chợt xoa đầu cậu hai cái.

Cậu quay lưng về phía Ngủ Ngon, cảm giác giống như mình đang ở trong lồng ngực của anh ấy.

Nếu cứ tiếp tục như thế thì thật hay…Thật hi vọng đống tóc này mãi mãi đừng có sấy xong…

Lý Nghi miên man suy nghĩ, không biết đã qua bao lâu, cậu có cảm giác tóc đã sấy đến khô khô ráo ráo một chút nước cũng không còn, Ngủ Ngon cuối cùng tắt máy sấy, để qua một bên.

Thế nhưng hai người lại không ai nhúc nhích.

Lý Nghi cúi đầu, không nói một lời đứng tại trước mặt Ngủ Ngon, chỉ cần cậu lui về phía sau một bước, là có thể chạm đến ngực Ngủ Ngon.

Đương nhiên, cậu không lùi, cũng không dám lùi.

Nhưng mà Ngủ Ngon lại tiến lên nửa bước, đưa tay xoay người cậu lại.

Sau đó…nhẹ nhàng đặt trên môi cậu một nụ hôn.

“Mộng Đẹp, em có thể thật sự cùng anh kết giao không?”