Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Đại Thánh, Đừng Đánh Ta! - Chương 55: Phiên ngoại 04 (hạ)




Chương 55: Phiên ngoại 04 (hạ)

Edit: April

Lục Trầm tùy ý lật xem thực đơn: "Chúng ta có phải đến quá sớm không?"

Tôn tiên sinh: "Một ly Caramel Macchiato và một ly nước sôi, cảm ơn."

Lục Trầm túm lấy cánh tay Tôn tiên sinh: "Nào có ai trong quán cà phê lại đi uống nước sôi, anh không muốn uống gì sao?"

Tôn tiên sinh hôm nay không cần đi làm, ăn mặc tương đối thoải mái, cổ áo bị cậu kéo lộ gần nửa bên bả vai.

Tiểu ngu ngốc không mảy may nhìn chỗ khác, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn.

Tôn tiên sinh tự mình động thủ đem quần áo chỉnh lại cho tốt: "Không thích mùi vị đó, được rồi, chỉ cần như vậy thôi, cảm ơn."

Lục Trầm không thuận theo, lắc cánh tay của hắn: "Anh uống Cappuccino được không, tiệm này uống siêu ngon, thật sự đó, em không lừa anh đâu."

Tôn tiên sinh nhìn thấy hai mắt cậu không ngừng lập loè lóe sáng, lại trông thấy dáng vẻ cậu rụt vai giơ ra một ngón tay nũng nịu khẩn cầu, vốn muốn nói uống nhiều cà phê quá không tốt, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn ngược lại với câu định nói: "Một ly Caramel Macchiato, một ly Cappuccino, một ly nước sôi."

Lục Trầm: "QAQ" đã bị phát hiện, cả hai ly cậu đều muốn uống.

Em gái phục vụ không nhịn được nữa, khoảnh khắc xoay người lại phụt cười ra tiếng.

Lục Trầm bị cười nhạo rút vào trong vòng tay của Tôn tiên sinh, một nhát một nhát chọt vào cánh tay hắn: "Đều tại anh, nếu không phải do anh thì sao em lại bị chê cười."

Tôn tiên sinh vuốt dọc theo cổ cậu, giúp cậu chỉnh lý cổ áo: "Không có cười nhạo em, người ta làm trong ngành dịch vụ, luôn phải lịch sự mỉm cười phục vụ."

Lục Trầm trừng mắt nhìn: "Anh sao có thể mở to mắt mà nói dối như thế!"

Tôn tiên sinh nhún vai: "Ngày hôm qua trước khi đi ngủ cứ nhắc mãi về Caramel Macchiato, nói cái gì mà bơ tràn đầy, hôm nay như thế nào lại muốn uống Cappuccino."

Lục Trầm ngượng ngùng, rụt rụt bả vai: "Nào, nào có chứ, em cũng muốn uống Caramel Macchiato, chỉ là khi nhìn vào thực đơn, liền nhớ tới lần trước cũng ở đây uống Cappuccino, uống rất ngon, cho nên......."

Lời nói còn chưa nói xong, cậu lập tức đứng dậy, ngồi nghiêm chỉnh.

Tôn tiên sinh theo tầm mắt của cậu nhìn sang, chuông cửa đinh một tiếng, đi vào là một người mặc âu phục, là một người đàn ông trông dày dặn kinh nghiệm.

Y vừa đẩy cửa ra, ánh mắt lo lắng ở trong tiệm tìm kiếm một phen, cơ hồ lập tức liền phát hiện được bóng dáng của Lục Trầm, khóe miệng mới vừa cong lên mỉm cười, trong khoảng khắc tầm mắt liền chạm đến vị Tôn tiên sinh có ấn đường đang nhíu lại, nhưng rất nhanh liền buông lỏng.

"Xin chào, Lục tiên sinh."

Cách xưng hô chính thức như vậy làm Lục Trầm có chút không thích ứng, bàn tay đưa ra có chút run rẩy.
Loading...

Lục Trầm lúng ta lúng túng: "Xin chào, La tiên sinh, không nghĩ tới anh lại ăn mặc trang trọng như vậy."

Cậu rút tay về nắm chặt vạt áo của mình, có chút xấu hổ.

Trên mu bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Lục Trầm nghiêng mặt qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt khích lệ của Tôn tiên sinh, tuy nói vẫn còn có chút thấp thỏm, nhưng sự tự tin đã trở lại, hít sâu một hơi: "La tiên sinh, hôm nay tôi muốn mời anh đến đây xem lại bản thiết kế lần cuối."

La tiên sinh không tiếp lời, tầm mắt lâng lâng dừng trên người Tôn tiên sinh: "Vị này chính là......"

Mở đầu không phải nên nói về chuyện thiết kế sao, không theo kế hoạch của mình gì hết, Lục Trầm có chút bối rối: "Anh ấy hả, anh ấy là chồng của tôi."

Ánh mắt La tiên sinh hơi dao động: "Chồng?"

Tôn tiên sinh thân thiện hào phóng đưa tay ra: "Vâng, xin chào, La tiên sinh, vốn dĩ hôm nay chúng tôi muốn ra ngoài, tiểu Trầm liền nói có hẹn gặp anh để bàn về chuyện thiết kế, tôi liền nhân tiện đi theo, hy vọng anh bỏ qua cho."

La tiên sinh cười đến ý vị thâm trường: "Lục tiên sinh, lúc trước sao chưa từng nghe nói cậu đã kết hôn, đối tượng còn là một người đàn ông. Tuy nhiên thiết kế của chúng ta cần phải được bảo mật, cậu tùy tiện dẫn người đến như vậy thật là khó xử."

Lục Trầm luống cuống, khoát tay lia lịa: "Xin lỗi xin lỗi, bất quá xin La tiên sinh cứ yên tâm, tôi chưa cho anh ấy xem qua bản thiết kế của chúng ta, hơn nữa......" Cậu theo bản năng nhìn về phía Tôn tiên sinh, có chút ủy khuất, "Mấy người cũng đâu có nói không được tìm designer bị đồng tính chứ, anh nếu vẫn không hài lòng về bản thiết kế, tôi sẽ đem hạng mục này giao lại cho tiểu Lưu, anh lần trước cũng đã gặp qua cậu ấy."

La tiên sinh sửng sốt, thu hồi nụ cười trên khuôn mặt: "Lục tiên sinh đây là có ý gì?"

Lục Trầm thoáng cúi đầu, ngón tay cà trên mặt bàn, ngồi ngay ngắn lộ dáng vẻ học trò nhỏ bị oan ức: "Tôi không có ý gì hết, là các người có ý gì thì có, thời gian dài như vậy vẫn đùa giỡn với tôi, tôi vất vả tốn nhiều tâm tư làm cho tốt bản thiết kế nhưng lần nào anh cũng nhìn chưa tới mười phút, chỉ gửi cho tôi cái mail thật dài nói cái này không được, cái kia không được, tôi cảm thấy trình độ của mình không đủ, không đạt được yêu cầu của anh, anh vẫn là đổi designer đi."

La tiên sinh sốt ruột, nhưng vì từ trước tới nay đều được giáo dưỡng tốt nên y vẫn giữ vững được phong độ: "Lục tiên sinh, cậu biết đó, tôi không có cái ý kia, tôi chẳng qua chỉ muốn hẹn cậu ra ngoài......"

Lời còn chưa nói xong, Tôn tiên sinh liền chú ý đến em gái phục vụ đứng gần đó đang muốn đi qua nhưng hồi lâu vẫn chưa dám tới.

Ánh mắt Lục Trầm toàn bộ bị hấp dẫn bởi cà phê mới mang lên.

Vài giây sau, La tiên sinh chỉnh đốn lại tâm tư, nhìn về phía Tôn tiên sinh, rồi nhìn về ly Cappuccino để trước mặt, thanh âm khác thường: "Lần trước tới đây Lục tiên sinh đâu có nói thích uống Cappuccino, sao hôm nay khẩu vị lại thay đổi?"

Lục Trầm nghe không hiểu: "Tôi không có thay đổi, Cappuccino quả thật thật uống ngon."

Đang nói chuyện, Tôn tiên sinh đẩy ly Cappuccino đến trước mặt cậu, còn mình thì cầm ly nước sôi uống một hớp nhỏ: "La tiên sinh, tuy rằng tôi không hiểu gì về chuyện thiết kế, nhưng Tiểu Trầm trong khoảng thời gian này quả thật quá bận rộn, đúng lúc cách sắp xếp và ý tưởng của anh trong thiết kế cùng lĩnh vực sở trường của Lục Trầm không hợp nhau, tôi thấy anh vẫn là tìm người tài khác đi."

La tiên sinh bị nghẹn, dừng một chút, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, di động của Lục Trầm liền vang lên.

Lục Trầm cúi đầu, đầu nghiêng về phía Tôn tiên sinh: "Là ông chủ Hà."

Tôn tiên sinh: "Nghe điện thoại trước đi."

Lục Trầm ngượng ngùng nhìn về phía La tiên sinh: "Thật xin lỗi, La tiên sinh, là ông chủ ở studio của tôi."

Ngày hôm qua cậu cùng ông chủ đã bàn bạc về vấn đề thay đổi designer cho La tiên sinh, ông chủ cũng biết trong nửa năm nay cậu rất lận đận, không nói nhiều hơn hai lời liền trực tiếp duyệt, thậm chí còn nói nếu sau này La tiên sinh còn quy mao [1] cậu, thì chính ông ta liền từ chối thẳng.

[1] - Quy mao (龟毛): trong thành ngữ "龟毛兔角", là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng. Vốn chỉ dấu hiệu chiến tranh. Về sau so sánh với thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực. Ngoài ra còn ám chỉ người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng,...

Được lãnh đạo chú ý cũng coi như được dân chuyên nghiệp khẳng định, tâm trạng đang xấu của Lục Trầm bị quét sạch, vội vã muốn cùng Tôn tiên sinh chia sẻ niềm vui, chỉ là, cậu còn chưa nhìn thấy ——

Cách đó không xa, bầu không khí quỷ dị giữa hai người đang giương cung bạt kiếm gần như lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của tiệm cà phê.

Lúc này Tôn tiên sinh cùng La tiên sinh đang âm thầm đánh giá nhau.

Khóe miệng Tôn tiên sinh căng lên một vòng cung hời hợt: "Muốn uống cái gì không? Đầu óc tiểu Trầm rất ngốc, tiếp đón không chu toàn mong anh thứ lỗi."

La tiên sinh ánh mắt lạnh nhạt: "Anh thật sự là chồng của cậu ấy?"

Tôn tiên sinh ngẩn người, hiếm khi mỉm cười với người bên ngoài: "Ừ." Lục Trầm mỗi lần giới thiệu hắn đều sẽ nói đây là chồng của tôi, cái từ chồng này thật ra ít khi dùng đến, tiểu ngu ngốc nhất định là mắc cỡ.

La tiên sinh không ưa vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của hắn: "Vậy sao, tôi thì trước kia chưa từng nghe cậu ấy nhắc qua, những người trong giới đều nghĩ cậu ấy còn độc thân."

"Những người trong giới?" Lông mày Tôn tiên sinh giật giật, đột nhiên cảm thấy nguy cơ trùng trùng.

La tiên sinh cười: "Đúng vậy, trong giới designer, mười người có một người thẳng đã là không tồi, huống chi cậu ấy còn là cái loại ngốc nghếch ngây ngô, cũng coi như được hoan nghênh."

"Xin lỗi, tuy rằng tôi không biết trong giới trong miệng anh là chỉ giới gì, nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết, Lục Trầm là người đã có gia đình, hy vọng các người vào thời điểm đang tự mình ảo tưởng thì không cần phải suy xét đến việc thượng em ấy, còn có......" Giọng nói Tôn tiên sinh vẫn bình thản như cũ, nhưng lại mang theo khí thế uy nghiêm, mí mắt rủ xuống, cho dù không nhìn về La tiên sinh, nhưng cũng áp chế đối phương không nhấc nổi mí mắt, "Tôi nói em ấy ngốc, đó là bởi vì chúng tôi khiêm tốn, nhưng lời này do La tiên sinh nói ra thì không tốt cho lắm."

"Huống chi, thiên phú thiết kế của Lục Trầm rõ như ban ngày, những giải thưởng em ấy đạt được còn chưa lấy ra, tôi hy vọng La tiên sinh, hoặc nói đến những người trong giới lần sau nếu muốn tìm Lục Trầm thiết kế, không nên để ý đến việc đùa giỡn em ấy. Tiểu Trầm thật lòng thật dạ yêu thích công việc thiết kế, về phần sản phẩm thiết kế có phải thật sự có vấn đề hay không, e rằng trong lòng các người tự hiểu rõ."

"Đương nhiên, tôi hiển nhiên hy vọng các người cách em ấy càng xa càng tốt, các người chẳng qua chỉ là khách hàng, tôi không muốn can thiệp vào công việc của em ấy, cho nên ở phương diện nào đó, hy vọng La tiên sinh cùng với...... Thỉnh các người tự trọng."

Khách khí, nhưng lại cảm thấy uy hiếp thập phần.

Tôn tiên sinh nhấc mí mắt lên, sắc bén liếc về phía La tiên sinh, đối phương run rẩy, cả người nổi da gà, hốt hoảng dời ánh mắt không dám đối mặt với hắn.

Cái loại khí thế đế vương nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt kia là cái quỷ gì!

La tiên sinh nuốt một ngụm nước miếng, muốn uống chút gì đó cho đỡ sợ, lúc này mới nhớ tới sau khi đi vào mình vẫn chưa gọi đồ uống. Nhưng bây giờ —— bị ép một chữ đều không nói được, càng khỏi nói đến việc gọi phục vụ.

Tôn tiên sinh nhếch môi, tản đi một thân khí thế khủng bố: "Còn việc anh vừa nói không biết em ấy đã kết hôn, tôi nghĩ từ trước đến nay tiểu Trầm không thích nói chuyện với người lạ, càng không muốn đàm luận về việc nhà của mình, những người bạn của em ấy đều biết về sự tồn tại của tôi, còn các người." Tôn tiên sinh ngẩng mặt, khóe môi hơi cong, "Lần này cần phải cảm tạ đến La tiên sinh, anh trở về thì xin hãy nói với những người trong giới biết, Lục Trầm, em ấy đã có chủ."

Lục Trầm chấm dứt cuộc gọi, vốn đang vô cùng phấn khởi xoay người chuẩn bị đi trở về.

Thoáng nhìn nhân viên phục vụ với vẻ mặt sợ hãi đang nơm nớp lo sợ muốn nhấc chân nhưng nhấc không nổi, theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, thế mà lại là bàn của Tôn tiên sinh.

Không hiểu sao lại ớn lạnh, cậu xoa xoa đôi mắt tiếp tục nhìn, trên khuôn mặt của Tôn tiên sinh vẫn bình thản như cũ, không có gì hết.

Vừa rồi chắc là ảo giác.

Bằng không, vì cái gì mà Tôn tiên sinh lại nổi giận.

Phải biết tuy rằng hắn rất khó ở chung, nhưng vì muốn ở bên cạnh mình, đã sớm đáp ứng với Phật Tổ sẽ cố gắng thích ứng xã hội hiện đại.

Tuyệt đối sẽ không tùy tiện nổi giận, thậm chí thỉnh thoảng còn ...... Cười một cái.

Nói đến ngài Đại Thánh khi cười thật rất đẹp trai nha, là mình cũng chịu không nổi.

Lục Trầm lắc lắc cái đầu, đem hết tâm tư đen tối xua ra ngoài, vui vẻ chạy đến chỗ ngồi bên cạnh.

Chọt chọt bả vai của Tôn tiên sinh: "Em muốn vào."

Tôn tiên sinh ngả người ra sau.

Lục Trầm nhìn La tiên sinh, khom người nhỏ giọng nói: "Anh đứng lên đi, em phải đi từ phía sau qua."

Tôn tiên sinh nhướng mày nhìn cậu.

Lục Trầm bị hắn nhìn đến đỏ mặt, ngượng ngùng, đành phải im miệng ngoan ngoãn mà vịn cái bàn đi qua trước mặt hắn, cổ chân bị vấp đôi chân dài của Tôn tiên sinh, thiếu chút nữa ngã ngồi ở trong ngực hắn.

Lục Trầm: "QAQ!!!!!!"

Cậu lập tức đứng lên ngượng ngùng cười với La tiên sinh, vội vàng di chuyển về chỗ ngồi của mình.

Chẳng qua bên này còn chưa kịp ngồi xuống, La tiên sinh đã đứng lên, Lục Trầm bị doạ cũng nhanh chóng đứng lên.

La tiên sinh cười nhạt một tiếng, âm dương quái khí [2] mà nói: "Xem ra Lục tiên sinh không muốn cùng chúng tôi hợp tác nữa, nếu chúng tôi đã không đủ khả năng để trèo cao, vậy coi như là bỏ đi. "

[2] - Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nhìn La tiên sinh nổi giận đùng đùng đi mất bóng, Lục Trầm còn chưa kịp giải thích rõ một câu: "???"

Tôn tiên sinh túm lấy tay cậu kéo ngồi xuống: "Cà phê lạnh rồi, cũng đã uống hết nửa ly, uống xong rồi chúng ta đi cắt tóc, trưa nay đi ăn lẩu."

Trong tiệm cà phê mùi thơm bay khắp nơi mà nói đến việc ăn lẩu hình như không hay lắm, nhưng nước miếng Lục Trầm đã nhanh chóng chảy xuống, cũng quên luôn hỏi La tiên sinh rốt cuộc bị làm sao, chỉ biết gật đầu như con gà mổ thóc: "Được nha được nha." Ánh mắt dừng trên ly cà phê không di chuyển, nắm lấy tay áo của Tôn tiên sinh quần áo tay áo tỏ vẻ đáng thương, "Để cho em uống đi, cũng không phải ngày nào cũng uống, chắc chắn sẽ không sao đâu?"

Tôn tiên sinh nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng trong ánh mắt càng ngày càng sáng của Lục Trầm bưng ly cà phê lên, mỗi ly uống hết một nửa, liếm môi vẻ mặt chê bai: "Quá ngọt."

Lục Trầm nhanh chóng nắm lấy cái tay không cầm gì của hắn: "!!!!! Nha nha nha nha, anh sao có thể như vậy!!"

Tôn tiên sinh véo miếng thịt nhô ra trên mặt của cậu, nói như thể hiển nhiên: "Thích vậy đấy, sao nào?"

Lục Trầm nhìn nửa ly cà phê, che trái tim lại: "Đau lòng quá."

Tôn tiên sinh không xem thường tuỳ tiện bóp hai cái: "Đau nhiều riết sẽ quen."

Lục Trầm ai oán liếc hắn một cái, xoay người chậm rãi thưởng thức phần cà phê không nhiều còn lại.

Cậu muốn cùng Tôn tiên sinh tuyệt giao năm phút đồng hồ.

Đáng tiếc chưa tới một phút, đầu Lục Trầm đã dựa vào vai của Tôn tiên sinh: "Em có phải rất vô dụng không, chỉ có một bản thiết kế cũng làm không tốt."

Tôn tiên sinh sờ râu ở khóe miệng mình: "Không phải do em."

Thanh âm Lục Trầm ỉu xìu: "Sao lại không phải, bọn họ làm sao cũng không hài lòng."

Tôn tiên sinh cầm lấy tay cậu: "Không liên quan tới em, do cái vị La tiên sinh kia thích bắt bẻ."

Lục Trầm đột nhiên ngẩng đầu: "Anh nói cái gì?"

Đầu ngón tay của Tôn tiên sinh mơn trớn cái trán của cậu, khóe mắt đuôi mày đều treo ý cười: "Tiểu ngu ngốc, không tin tôi sao, nếu bản lĩnh nhìn người cũng không có, thì còn làm ăn thế nào."

Tiểu ngu ngốc không tin nhấp một ngụm cà phê ngọt lịm: "Vì sao?"

Ánh mắt Tôn tiên sinh không đổi: "Chuyện này tôi cũng không biết, bất quá tôi đoán hẳn có thù oán với studio của em."

Lục Trầm nghiêng đầu: "A? Vậy liền tìm em bắt lỗi, em còn tưởng mình đắc tội với nhân gia nào chứ."

Tôn tiên sinh ôm lấy bờ vai của cậu: "Không có đâu, em rất tốt."

Lục Trầm nói nhỏ: "Không phải đâu, em rất ngốc."

Tôn tiên sinh cười ra tiếng.

Lục Trầm hoảng loạn ngẩng mặt, luống cuống tay chân che lấy miệng hắn: "Không được cười, không được cười, anh nếu còn cười......" Cậu dừng lại, căn bản không có gì để uy hiếp Tôn tiên sinh, chỉ có thể nhe răng trợn mắt, "Cẩn thận em cắn chết anh!"

Tôn tiên sinh hôn lên lòng bàn tay cậu, sự dịu dàng nơi đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra ngoài: "Em chỉ là tiểu ngu ngốc của riêng mình tôi, đầu óc cũng không ngốc. Sao lại ngốc nghếch như vậy."

Lục Trầm: "......" Giống như nghe hiểu, lại giống như không nghe hiểu, nhưng vì sao gương mặt lại nóng như vậy.

Ngài Đại Thánh, thật đáng ghét!

Trước mặt mọi người lại làm cậu đỏ mặt.

Lật đật cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm —— áp chế trái tim đang kịch liệt nhảy lên, xung quanh không ngừng nổi lên bong bóng màu hồng.