Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 61: Phiên ngoại 09




Chương 61: Phiên ngoại 09

Edit: April

Một góc trong sơn động Hoa Quả Sơn, lúc Lục Trầm tỉnh lại đã không thấy bóng dáng người bên gối, ngốc lăng hơn nửa ngày nhìn mấy cục đá gập ghềnh trên đỉnh sơn động, lúc này mới nhớ ra mình cùng ngài Đại Thánh đã trở về Hoa Quả Sơn.

Trong sơn động bố trí rất đơn giản, chỉ có bàn đá ghế đá và giường đá.

Lục Trầm lười biếng trở mình, giường không lạnh, cũng không cứng đến cộm người, ngày hôm qua ngài Đại Thánh đã trải rất nhiều tấm chăn bông lên trên, rất ấm áp và thoải mái.

Hai mắt Lục Trầm nhìn xung quanh, chắc lại đi ra ngoài giúp đỡ đám tiểu hầu tử, ngày hôm qua trở về tương đối trễ, ngài Đại Thánh vội vàng dọn dẹp sơn động, còn chưa có cơ hội cùng đám hầu tử hầu tôn ôn chuyện, có khả năng một lát sau cũng chưa về.

Lục Trầm mím môi không vui. Vậy mà không đợi mình tỉnh dậy rồi cùng đi, cậu cũng muốn nhìn đám hầu tử hầu tôn đó, còn tưởng được cùng đám khỉ con chơi đùa. Trái tim bùm bùm đập loạn xạ, Lục Trầm xoa xoa khuôn mặt, có chút lo lắng, cũng không biết đám khỉ con có thích cậu hay không.

Thoáng thấy mâm trái cây trên bàn cách đó không xa, Lục Trầm dùng sức vươn dài cả người với tay qua, bởi vì tay ngắn chân ngắn, mất cả buổi vẫn thiếu một chút.

Vào lúc Lục Trầm tính từ bỏ, mâm trái cây tự bay đến, đầu tiên là động hai cái, sau đó thong thả bay đến tầm tay của Lục Trầm.

Lục Trầm quơ tay, liền bắt được trái chuối vàng óng ánh mà cậu mơ ước.

"Ngài Đại Thánh?! Sao anh trở về nhanh vậy?" Lục Trầm kinh hỉ kêu lên.

"Giường cũng không dậy nổi, mà lại đòi ăn, đói bụng hả?" Trong ngực Tôn Ngộ Không ôm một cái kén bông, ngồi xuống mép giường gần cậu, vươn tay ra sờ trán cậu, giúp cậu vén mái tóc rối tung ra sau tai.

Lục Trầm tò mò mà lật xem đồ vật trong tay hắn: "Em không đói bụng, tự nhiên thấy trái chuối, nên muốn ăn thôi, anh đang ôm cái gì vậy."

Tôn Ngộ Không sợ cậu hấp tấp làm động đến cái kén trong ngực, hơi lùi về phía sau: "Một con khỉ nhỏ mới sinh, cha mẹ nó sinh bệnh, nên tôi mang về đây chăm sóc trong hai ngày tới." Nói xong liền bắt lấy tay cậu, "Lỗ mãng hấp tấp, buổi sáng không được ăn chuối, bụng sẽ bị lạnh, đợi lát nữa mang em xuống dưới chân núi ăn cơm sớm một chút."

Cái gì mà ăn cơm sớm, toàn bộ lực chú ý của Lục Trầm đều bị con khỉ con trong miệng ngài Đại Thánh cướp mất, gấp không chờ nổi muốn nhìn thử con khỉ con mới sinh này, tay vẫn luôn treo trên không muốn mở cái kén ra nhưng lại không dám, đáng thương vô cùng mà nhìn Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, cho em xem với, cho em xem đi." Cậu giơ tay lên thề, "Em bảo đảm sẽ không động đậy, cho em xem với."

Giống như cậu đang bị ủy khuất, đôi mắt to ướt át tràn ngập hơi nước, Tôn Ngộ Không buồn cười mà xoa đầu cậu: "Làm như không cho em xem là bắt nạt em vậy, khỉ con đã cứng cáp, ôm một cái cũng không sao." Tôn Ngộ Không đưa tay vén mở cái kén, lộ ra một con khỉ nhỏ có làn da nhăn nheo.

Hai tay Lục Trầm chống trên giường, trừng to mắt nửa bò lại gần: "Ây da, quả thực là một con khỉ con, ngài Đại Thánh, anh xem trên người nó có lông này."

Tôn Ngộ Không: "......"

Tôn Ngộ Không đem cái mền tuột xuống giúp cậu kéo lên đến bả vai, dặn dò nói: "Trong núi lạnh, em mới vừa đến đây không bị lạnh chứ."

Lục Trầm đang rất phấn khích, căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, kích động mà bắt lấy cánh tay Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng đong đưa: "Nó vừa mới sinh sao, anh nhìn xem mặt nó đang nhăn nhó kìa, còn là màu hồng phấn nữa, ngài Đại Thánh, anh xem nó còn có lông nữa này."

Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ: "Khuôn mặt em không phải cũng màu hồng phấn sao, với lại nó là khỉ con, cũng không có tu luyện nên có lông là phải rồi, em coi chừng cảm lạnh, bản thân lại hay đạp chăn, em nhìn em xem, tay lạnh ngắt rồi."

Lục Trầm ngẩng mặt, đáy mắt mang theo ngượng ngùng cùng hờn dỗi và trách cứ, túm chăn quấn đến nửa cằm, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh mới là màu hồng phấn đó." (bạn Trầm của chúng ta toàn nghĩ đến chuyện 18+ không nha.)

Lén lút nhìn ngài Đại Thánh, cũng không biết hắn có nghe thấy không, vội vàng nói lảng sang chuyện khác đồng thời vươn một bàn tay muốn chạm vào khỉ con: "Lông trên mặt nó cũng không nhiều lắm nha, hai mắt nó nhắm thật chặt, anh xem tay nó cũng nắm chặt chưa kìa, ngài Đại Thánh, nó có phải ngủ rồi không, di ~ anh xem kìa, trên cái mũi sao có nhiều chấm trắng vậy." Lục Trầm ngẩng mặt, nắm lấy vai Tôn Ngộ Không kéo sát lại, giống như sợ đứa nhỏ nghe thấy, thậm chí còn cố tình hạ thấp giọng xuống: "Ngài Đại Thánh, hình như có hơi xấu."

Bất đắc dĩ nhìn Lục Trầm chưa trải sự đời, Tôn Ngộ Không cúi xuống nhìn lại khỉ con nhăn nheo, đôi mắt còn chưa mở hoàn toàn. Chỗ nào xấu, này chính xác là quá xấu.

Hắn bóp cái mũi của Lục Trầm, cúi đầu in một nụ hôn lên má của gương mặt xinh đẹp: "Khỉ con mới sinh đều như vậy, cũng giống mấy đứa trẻ sơ sinh thôi, lớn rồi thì sẽ khác."

Lục Trầm tò mò vươn ngón tay chạm vào cái kén: "Thật vậy sao?"

Tôn Ngộ Không hỏi: "Khỉ con sẽ ở chung với chúng ta trong mấy ngày."

Lục Trầm kinh hỉ: "Thật hả?"

Tôn Ngộ Không gật đầu: "Em không phải cảm thấy nó xấu sao?"

Lục Trầm dùng đôi mắt trừng hắn, ánh mắt lập tức hạ xuống trên người khỉ con xấu xí: "Không phải anh mới vừa bảo, mấy đứa trẻ sơ sinh cũng như vậy sao, hơn nữa cho dù xấu em cũng thích, về sau lớn lên nhất định rất đẹp trai." Cậu dư quang nhìn về ngài Đại Thánh, khóe môi co giật trên khuôn mặt, không biết ngài Đại Thánh lúc còn bé như thế nào.

Nhìn vào mắt liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, Tôn Ngộ Không ngồi trên giường cuộn lại đuôi áo đang rớt: "Từ khi hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, lúc sinh ra tôi đã hóa hình người."

Lục Trầm không khỏi có chút thất vọng, cậu không phải muốn biết ngài Đại Thánh lúc có lông liệu có gợi cảm hay không đâu, mím môi tiếp tục trêu đùa bé con.

Tôn Ngộ Không: "Muốn ôm nó thử không?"

Lục Trầm liên tục xua tay, hoảng loạn cự tuyệt: "Không, không, vẫn là thôi đi, em ngắm là được rồi, tay chân em vụng về sợ ôm không được."

Tôn Ngộ Không trực tiếp nhét cái kén vào trong lòng cậu: "Gì mà ôm không được, ôm nhiều rồi quen, về sau ở Hoa Quả Sơn có nhiều khỉ con sinh ra lắm, thường xuyên sẽ có mấy đứa được đưa đến đây để chăm nom, sớm hay muộn cũng phải quen."

Con khỉ nhỏ nằm trên đùi nửa quỳ của cậu, Lục Trầm sợ tới mức tay chân không biết nên đặt chỗ nào, vội vàng túm chặt lấy tay áo của Tôn Ngộ Không, giọng nói kéo dài: "Ngài Đại Thánh, anh đừng như vậy, lỡ nó tỉnh thì làm sao bây giờ, em không dám động."

Tôn Ngộ Không nắm lấy tay cậu chỉ dẫn cách bế khỉ con sao cho an toàn, đôi tay bao bọc bên ngoài cánh tay cậu, giúp cậu cố định con khỉ nhỏ: "Tư thế cứ làm như vậy, rất đơn giản, không sao đâu, có tôi ở đây em sợ cái gì."

Hô hấp ấm áp phun trên mặt Lục Trầm, cậu hơi nâng mặt, lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, ngài Đại Thánh đem toàn bộ cậu cùng khỉ con ôm vào trong lòng ngực. Khuôn mặt bị cọ đến đỏ.

Cậu cúi đầu vội vàng tập trung sự chú ý vào khỉ con trên người: "Cái kia, ngài Đại Thánh, lát nữa nó tỉnh dậy thì ăn cái gì?"

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tôn Ngộ Không trả lời, Lục Trầm tò mò ngước lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt vô cùng ôn nhu đang nhìn cậu của ngài Đại Thánh, giống như lốc xoáy trên biển, một khi không cẩn thận sẽ bị cuốn vào.

Cảm giác như có lông chim cọ qua, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi, hai cánh tay Lục Trầm căng chặt, không tự giác nhắm mắt lại ngẩng mặt nhỏm người lên.

"Oe ~"

Tiếng khóc lảnh lót bỗng nhiên vang vọng toàn bộ Sơn động, Lục Trầm bị dọa nhảy dựng, hoảng loạn cúi đầu nhìn đứa trẻ đang trên tay mình, phát hiện không biết đối phương đã tỉnh khi nào, giờ phút này đang múa may bàn tay mập mạp tò mò mà đánh giá Lục Trầm.

Nghĩ đến cảnh thân mật tiếp xúc vừa rồi bị bé khỉ nhìn thấy, khuôn mặt Lục Trầm chớp mắt đỏ như mông khỉ, thiếu chút nữa đẩy ngài Đại Thánh ra, nhưng lại sợ bản thân không ôm nổi bé con, nên không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nói chuyện.

Tôn Ngộ Không bình thản, đem đứa nhỏ trong ngực cậu ôm ra: "Tỉnh rồi, vừa đúng lúc, đợi lát nữa tôi đem nó ra ngoài ăn chút gì đó, em trước hết mặc quần áo vào, chúng ta cũng xuống núi ăn cơm sớm một chút."

Lục Trầm chà xát gương mặt đang nóng lên, thấp đầu rầu rĩ mà ừ một tiếng.

Một ngón tay Tôn Ngộ Không chọt lên trán cậu, nâng mặt cậu lên ai ngờ bắt gặp ánh mắt né tránh, bỗng nhiên cười: "Thẹn thùng à?"

Nhiệt độ trên mặt Lục Trầm không có dấu hiệu hạ xuống mà ngược lại còn muốn bùng nổ, tay chân hoảng loạn đứng dậy muốn che cái miệng của Tôn Ngộ Không, nhưng bởi vì đứa nhỏ ở trong ngực nên cậu không dám cử động quá mạnh, đành phải hung hăng mà trừng mắt: "Anh nói bậy bạ gì đó, còn có khỉ con ở đây."

Tôn Ngộ Không cười khẽ ra tiếng, búng vào trán cậu: "Nó vẫn còn nhỏ, mắt còn chưa mở hết thì thấy cái gì, nhanh rời khỏi giường mặc quần áo vào."

"Hả?" Lục Trầm tò mò mà nhìn về phía khỉ con mắt to, năm ngón tay mở ra quơ quơ trước mặt khỉ nhỏ, vậy mà không nhìn rõ gì sao.

"Không phải không nhìn thấy, mà là đôi mắt chưa phát triển hoàn toàn, thứ nó thấy chắc chắn không giống thứ em thấy."

Lục Trầm đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Em, cái gì cũng không thấy." Cậu làm như không có việc gì mà tiếp tục trêu đùa khỉ con, nhiệt độ trên má phỏng chừng sau một lúc cũng không hạ nổi, ngay cả thính tai cũng nóng.

Lục Trầm liều mạng dời sự chú ý tập trung trên người khỉ con, nắm lấy đôi tay đùa giỡn hi hi ha ha khiến trái tim cậu đập mạnh kịch liệt.

Nhìn cậu có vẻ rất hứng thú, Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ, đành phải đem khỉ con nhỏ đặt lên trên giường: "Nhìn một chút nữa thôi, nhìn xong còn đi ăn cơm."

"Hì, ngài Đại Thánh, anh thật tốt."

Khỉ con cũng không giống như mới  sinh, nhìn về phía Lục Trầm cười đến xán lạn, thậm chí mở miệng nhỏ ê a nói chuyện cùng Lục Trầm.

Lục Trầm kích động mà ngẩng mặt lên, gọi Tôn Ngộ Không đến xem: "Ngài Đại Thánh, anh xem nó đang cười với em nè." Ngón tay cậu chạm nhẹ vào cằm nó, "Khỉ con bé bỏng, anh xem bàn tay của nó nè, còn chưa to bằng một đầu ngón tay của em nữa."

Tôn Ngộ Không mặt mày nghiêm túc ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Lục Trầm, thường xuyên tiếp lời cậu: "Đó là bởi vì đầu ngón tay của em quá mập."

"!"Lục Trầm khinh thường phản bác hắn: "Hông dám, do tay khỉ con quá nhỏ."

Khỉ nhỏ nắm chặt lấy ngón tay Lục Trầm, cạc cạc cạc cạc cười.

Lục Trầm kinh hỉ mà quay mặt đi, tỏ ra ý khoe khoang: "Ngài Đại Thánh, anh nhìn xem nó nắm chặt lấy ngón tay của em nè, a a a, bé ngoan, ngón tay mềm mại đang kéo, em không dám dùng sức."

Tôn Ngộ Không nhàn nhạt nhìn khỉ con một cái, rồi tập trung nhìn con khỉ lớn ở bên cạnh, thường xuyên giúp cậu vén lại mấy sợi tóc rũ xuống, làm lộ sườn mặt tinh xảo hơi góc cạnh.

Hơi nhíu mày: "Hai ngày nay sao lại càng gầy thế?"

Tối hôm qua đang làm liền phát hiện cái bụng nhỏ thật vất vả nuôi dưỡng đã không còn thịt, không nghĩ tới bây giờ đổi góc độ khác quan sát, hai bên mặt có vẻ hơi hốc hác.

Lục Trầm không để tâm, tất cả tâm tư đều đặt lên trên người khỉ con, một tay khác trêu chọc trước mặt nó, chọc cho đến khi tay khỉ con trên không bắt hụt còn miệng thì lại ê a: "Không biết."

Tôn Ngộ Không duỗi tay muốn ôm eo cậu: "Hai ngày nay có chỗ nào không khỏe?"

Lục Trầm hơi rụt người, cười tủm tỉm mà tránh thoát: "Ngài Đại Thánh, đừng nhúc nhích, kẻo đụng đến bé khỉ con." Đôi tay cậu gắt gao đem con khỉ nhỏ bảo vệ bên dưới, nghiêng đầu suy nghĩ, "Không có, không có không khỏe, có khi là do lúc mới đến ăn uống không hợp khẩu vị, ăn ít đi, qua hai ngày nữa là tốt thôi."

Lục Trầm bĩu môi, lúc cúi người xuống chuẩn bị hôn khỉ con, vai đột nhiên bị túm chặt.

Quay đầu lại liền đối diện với khuôn mặt vô cảm của Tôn Ngộ Không, bị dọa nhảy dựng: "Làm sao vậy, ngài Đại Thánh?"

Tôn Ngộ Không mặt lạnh: "Em làm gì vậy?"

Lục Trầm bị dọa, không dám cười cũng không dám khóc, chỉ có thể tận lực đùa với bàn tay nhỏ, trừng mắt nhìn khỉ con tay chân ngắn ngủn đang ê a không biết nói gì, theo bản năng đem khỉ con bảo vệ ở trong ngực, trong giọng nói mang theo sự oán trách: "Anh làm gì vậy, dọa nhóc con rồi." Cậu ngượng ngùng giải thích nói, "Nó rất đáng yêu, em chỉ muốn hôn nó mà thôi."

Tôn Ngộ Không nhìn con khỉ nhỏ đang được Lục Trầm ôm cười đến xán lạn, sắc mặt lập tức đen thêm: "Nó còn nhỏ như vậy, đừng hôn."

"Sao vậy?" Lục Trầm ngây ra một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến có lẽ Tôn Ngộ Không sợ truyền vi khuẩn qua đường nước bọt, dù sao cũng là con nhà người ta.

Chỉ là....... Lục Trầm ngắm nhìn khỉ con, không cam lòng. Cậu vô cùng đáng thương mà nhìn Tôn Ngộ Không, khẩn cầu, "Chỉ hôn lên mặt có được không, hôn một cái? Chỉ một cái, không sao đâu."

Ánh mắt Tôn Ngộ Không nhìn qua: "Không được." Nói xong cảm thấy người có chút cứng đờ, dừng một chút, bổ sung nói, "Trên mặt toàn là lông, có cái gì hay mà hôn?"

Lục Trầm mếu máo: "Cái gì vậy chứ, lông xù xù cực kỳ đáng yêu." Cậu trộm nhìn Tôn Ngộ Không, trong lòng chửi thầm, lông tơ màu hồng phấn, ngắn như vậy, cũng giống mấy đứa trẻ con người, cho nên mới muốn hôn, ngài Đại Thánh nếu có tuổi thơ, chắc hẳn cũng giống như vậy đi.

Tôn Ngộ Không quay lại liền thấy bộ dạng cười trộm của cậu, rồi nhìn xuống khỉ con trong ngực cậu, mới vừa rồi cảm thấy con khỉ này lớn lên bộ dạng sẽ khác, bây giờ lại phát hiện nó sao mà xấu xí quá vậy, nhìn thoáng qua khuôn mặt ham muốn hôn lên khỉ con của Lục Trầm, ánh mắt hơi hoảng loạn.

Cứng đờ một lúc ôm lại đây con khỉ nhỏ, nhăn mặt không thèm nhìn đến Lục Trầm có vẻ đang ủy khuất: "Đi rửa mặt đi, còn phải đưa thằng nhóc này đi ăn nữa."

Biểu tình ủ dột của Lục Trầm nhanh chóng thu lại, vui vẻ lập tức đáp ứng: "Được." Khỉ con đáng yêu như vậy, nhưng ăn cơm cũng không thể trì hoãn.

Sử dụng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, nhân tiện vội vàng rửa mặt, lúc sau Lục Trầm liền thở hổn hển đứng trước mặt Tôn Ngộ Không, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Tôn Ngộ Không nhếch môi cười, như cũ cúi đầu hôn cậu, ai biết được Lục Trầm nghiêm mặt tránh đi, trong giọng nói được kiềm chế được sự kích động hưng phấn: "Ngài Đại Thánh, em muốn ôm nó được chứ?"

Sắc mặt Tôn Ngộ Không trầm xuống trong nháy mắt, nhưng đối diện với đôi mắt nhỏ đầy sự mong chờ, không đành cự tuyệt, cũng không tình nguyện mà đem khỉ con trong lòng giao ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tương tác của một lớn một nhỏ, bất động thanh sắc hỏi: "Em hồi nãy không phải rất sợ sao?"

Lục Trầm vui vẻ hăng hái mỉm cười với khỉ con, thậm chí dám giơ tay trêu đùa với nó: "Không sợ nữa, có ngài Đại Thánh ở đây em còn sợ cái gì nữa?" Cậu chớp mắt đắc ý nhìn Tôn Ngộ Không mỉm cười, "Ngài Đại Thánh ngài Đại Thánh, nó cười với em nè, còn vẫy tay với em, anh nói xem có phải nó thích em không."

Tôn Ngộ Không nhìn con khỉ nhỏ nắm chặt quần áo của Lục Trầm, sắc mặt hoàn toàn đen, làm bộ muốn ôm trở về, giọng nói cũng trầm xuống: "Nó có vẻ đang đói bụng."

"Sao?" Lục Trầm chớp mắt liền thấy mất mát, xong ngay lập tức lại sung huyết sống lại, tránh thoát cái tay của Tôn Ngộ Không đang muốn cướp lấy đứa trẻ, ngẩng mặt đáng thương vô cùng mà chớp chớp đôi mắt to, "Nhưng nó nhìn em cười mà, ngài Đại Thánh, cho em ôm thêm chút đi, em ôm nó chút nữa, được không, được không."

Có thể nói không sao, Tôn Ngộ Không nhếch môi xem cậu giống cún con vẫy đuôi xin xỏ, khuôn mặt vô cảm gật đầu.

Thấy sắc mặt không có gì khác thường, hai con mắt Lục Trầm tựa hồ phát sáng, điểm mũi chân bay nhanh tới hôn một cái vào cằm ngài Đại Thánh, rồi lập tức xoay người, trong miệng còn lải nhải: "Khỉ con, ngươi có phải đói bụng rồi không, ta cùng ngài Đại Thánh mang ngươi đi ăn nha, ngươi muốn ăn cái gì nè, muốn uống sữa sao?"

Tôn Ngộ Không lạnh như băng đứng phía sau cậu, vốn dĩ không tính nói chuyện, thấy cậu nhìn qua với ánh mắt cầu cứu, cho nên mềm lòng: "Đợi lát nữa dẫn nó ra ngoài, sẽ có con khỉ khác tới dẫn nó đi ăn."

"A, em có thể đút nó ăn không?" Ngón trỏ Lục Trầm bị con khỉ nhỏ gắt gao nắm chặt, thậm chí còn thường xuyên ngậm vào cái miệng nhỏ không có răng mà mút, lợi mềm khiến tay Lục Trầm ngứa ngáy, tim càng thêm ngứa.

A a a a, nhìn nó chu môi kìa, nhất định rất mềm mại.

Lục Trầm thật cẩn thận trộm nhìn Tôn Ngộ Không, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi có chút thất vọng -- thật sự không cơ hội hôn rồi.

Bất quá cho dù có cơ hội, cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao đây cũng là cổ đại, lỡ nhiễm mấy cái bệnh truyền nhiễm do vi khuẩn gì đó, cậu khóc chết mất.

Mấy đứa con nít vẫn là nên chú ý nhiều hơn.

Lục Trầm lắc ngón tay của mình, kéo cánh tay mập mạp của bé con đung đưa, đứa trẻ cười rộ lên hở mấy cái lợi hồng hồng, quả thực đáng yêu đến run rẩy.

Tôn Ngộ Không lạnh mặt hỏi: "Em có sữa sao?"

Lục Trầm: "!!!!!!" Theo bản năng nhìn ngực của mình, lấy tay che lại!

Sau khi ý thức được bản thân không thể thỏa mãn khỉ con, tinh thần Lục Trầm suy sụp. Thôi vậy, không cần che lại nữa, cậu thật sự không có.

Dọc đường đi, Lục Trầm ôm khỉ con không chịu buông tay, một hồi sợ nó lạnh, chỉnh lại cái kén, còn kĩ đến mức kéo cái kén che lên đến tận mũi, chính cậu cũng chưa từng chăm sóc bản thân cẩn thận chu đáo như vậy, một hồi lại sợ nó chán, không ngừng làm mặt quỷ chọc nó cười, còn thường xuyên nói hai câu hầu ngữ kẽo kẹt kẽo kẹt mà Tôn Ngộ Không nghe không hiểu, một lớn một nhỏ cười hi hi ha ha.

Tôn Ngộ Không đi theo phía sau, có vài tiểu hầu tử vô tình đi ngang qua tò mò chào hỏi.

Thật vất vả, Lục Trầm quay đầu lại.

"Ngài Đại Thánh, đã đi qua hai cái sơn động rồi, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa, khỉ con có vẻ rất đói bụng, trán đều nhăn lại rồi, thật đáng thương."

Tôn Ngộ Không rốt cuộc không nhịn được nữa, không nói chuyện, nắm tay Lục Trầm dắt đi, tay còn lại đoạt lấy con khỉ nhỏ trong lòng Lục Trầm, trực tiếp giao cho một khỉ mẹ đang phát ngốc bởi vì sự xuất của một con khỉ nhỏ trong tay, lạnh lùng nói: "Trong khoảng thời gian này đứa nhỏ nhờ ngươi chăm sóc, chờ cha mẹ nó khỏi hẳn thì ngươi đem nó trả về cho bọn họ."

Lục Trầm ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn còn duy trì tư thế ôm khỉ con, vẻ mặt mờ mịt, nghe thấy câu nói đó đột nhiên phản ứng lại, nắm chặt lấy Tôn Ngộ Không đang muốn kéo cậu đi vội vàng ngăn hắn lại: "Ngài Đại Thánh, không phải anh nói đứa nhỏ để ở chỗ chúng ta một thời gian sao, sao giờ anh lại để nó lại đây, em còn chưa chơi với nó đủ đâu."

Lại thuấn di, Lục Trầm nhìn dưới chân là thác nước cao vạn trượng, sợ tới mức chui đầu vào trong ngực Tôn Ngộ Không, giọng nói run rẩy: "Ngài Đại Thánh."

Cậu biết ngài Đại Thánh đang giận, nhưng lại không biết hắn giận cái gì, nghe bên tai âm thanh nước chảy ầm ầm mạnh mẽ, chân Lục Trầm có chút nhũn, giọng nói chôn trong ngực không phát ra nổi: "Ngài Đại Thánh, em...... Em, hơi sợ." Phải nói là rất sợ hãi.

Tôn Ngộ Không ôm vai của cậu, đỡ cậu ngồi xuống.

Lục Trầm ôm chặt lấy một cánh tay hắn không buông, gương mặt cọ trên vai của hắn hai mắt nhắm chặt không dám mở, nhỏ giọng ủy khuất kêu lên: "Ngài Đại Thánh?"

Tôn Ngộ Không nhìn nước trên thác chảy xuống bắn tung toé tạo thành bọt, bên tai nghe thấy tiếng ầm ầm ầm vang vọng, sau một lúc trầm mặc hỏi: "Em thích trẻ con sao?"

Lục Trầm sửng sốt, thật cẩn thận mở to mắt, đối diện với sườn mặt như đang suy tư của Tôn Ngộ Không: "Hả?"

Tôn Ngộ Không quay mặt đi, nhéo thịt trên khuôn mặt của cậu, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Em muốn có một đứa con sao?"

Lục Trầm nhớ lại mấy chuyện hồi nãy, nắm lấy cổ tay của hắn: "Em không muốn."

Tôn Ngộ Không nghi hoặc: "Tại sao, không phải em rất thích trẻ con sao?"

Lục Trầm oa ở trong ngực hắn, rốt cuộc cũng dám mở to mắt nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt: "Thích trẻ con cùng muốn có con là hai chuyện khác nhau." Cậu đếm số trên đầu ngón tay, "Anh xem, nếu chúng ta chỉ chăm con dùm người ta có mấy ngày, thì sẽ thấy lạc thú hơn nhiều, nhưng nếu phải chăm chính con của mình, vậy mỗi ngày đều buộc phải nói chuyện với nó, sẽ mệt chết đó." Cho nên anh ngàn vạn lần đừng có tự nhiên xuất hiện ý tưởng kì lạ, như tìm đan dược quái lạ cho em ăn, em thật sự không nghĩ đến việc sinh con đâu, em cũng không chăm con tốt được đâu.

Lục Trầm vẻ mặt đau khổ, thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt Tôn Ngộ Không, sợ hắn sẽ nói ra cái gì đó làm kinh động thiên địa quỷ thần.

Trong lòng nơm nớp lo sợ, ngàn vạn lần đừng nói anh rất thích trẻ con nên muốn em sinh con nha, em sinh không được.

Lục Trầm thoáng cúi đầu, tính toán nếu ngài Đại Thánh thật sự đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, thì có bao nhiêu phần trăm bản thân mình từ chối thành công.

Lục Trầm: "......" Xong đời, khả năng từ chối tính bằng không.

May mắn thay, Tôn Ngộ Không chỉ nhàn nhạt nhìn cậu một cái: "À."

Lục Trầm thử mở miệng thăm dò: "Ngài Đại Thánh thích trẻ con hả?"

Tôn Ngộ Không quay đầu lại nhìn, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tất cả khỉ con ở đây đều là con của tôi."

Thấy khuôn mặt từ phụ (cha thương con) mỉm cười, Lục Trầm cũng quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của hắn, có thể thấy mấy tiểu hầu tử đang ta đẩy ngươi xô tranh nhau leo lên cây đại thụ, ngắt lấy chuối, không khỏi bật cười: "Ừ."

Tôn Ngộ Không quay mặt đi hỏi: "Thích bọn nó sao?"

Nhanh chóng quên chuyện khỉ nhỏ khi nãy, Lục Trầm gật đầu như gà mổ thóc, ngây ngốc mà cười: "Rất thích, bọn nó thật sự rất đáng yêu, cũng rất nhiệt tình."

Ngày hôm qua vừa trở về, thấy được mấy tiểu hầu tử đến đưa chăn đệm cho ngài Đại Thánh, lấy ló sau mấy tảng đá trước cửa sơn động muốn vào mà không dám vào trông thật đáng yêu.

Lục Trầm tiến lại gần dựa lên vai hắn, an an tĩnh tĩnh: "Em cứ sợ bọn nó không thích em."

Tôn Ngộ Không sờ đầu cậu, lộ khuôn mặt đã hòa hoãn đang tươi cười: "Sẽ không đâu, bọn nó khẳng định sẽ thích em." Đều là những người đầu óc đơn giản, đều là vật nhỏ đáng yêu nhất thế gian, tự nhiên có thể chơi được với nhau.

Lục Trầm chụp được tay hắn mếu máo: "Hông dám đâu, em giành ngài Đại Thánh từ tay bọn nó, bọn nó hẳn là rất ghét em." Khuôn mặt của tiểu ngu ngốc lập tức suy sụp, "Không muốn, em không muốn bọn nó ghét em."

Tôn Ngộ Không hỏi: "Vì sao?"

Lục Trầm cẩn thận nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, bảo đảm bản thân không làm gì khiến bọn nó ghét: "Thì còn sao nữa, bọn nó là người nhà của ngài Đại Thánh, em tất nhiên không muốn bọn nó ghét em, người nhà của ngài Đại Thánh chính là người nhà của em." Lục Trầm duỗi tay ôm Tôn Ngộ Không, đầu dựa vào trên vai hắn, "Thậm chí còn muốn tham lam hơn, muốn bọn nó cũng thích em như thích ngài Đại Thánh, đương nhiên, em cũng sẽ thích bọn nó như thích ngài Đại Thánh vậy."

Mấy câu trước nghe còn được, mấy câu sau càng nghe càng thấy không thích hợp, sắc mặt Tôn Ngộ Không tối sầm, cúi đầu nhìn cậu: "Cái gì mà thích bọn nó cũng giống như thích tôi?"

Trong ngọn núi này vẫn có không ít con khỉ có thể biến hóa thành người, tiểu ngu ngốc này......

Lục Trầm hơi dừng lại, bừng tỉnh đại ngộ, oán trách mà vỗ nhẹ vào hắn: "Ngài Đại Thánh, anh bây giờ lại suy nghĩ miên man cái gì vậy."

Tôn Ngộ Không nhìn cậu.

Lục Trầm ngượng ngùng mà cúi đầu, thanh âm hơi ngập ngừng: "Không giống với ngài Đại Thánh, bọn họ là thích, em đối với...... ngài Đại Thánh là yêu."

Khóe môi Tôn Ngộ Không nhếch lên, túm chặt cánh tay của Lục Trầm cánh tay kéo tới: "Đi thôi, trước đi ăn cơm."

Đứng lên đột ngột khiến đầu hơi choáng váng, đặc biệt khi nhìn phía dưới là vực sâu vạn trượng, Lục Trầm vội vàng tới gần Tôn Ngộ Không, nắm chặt vạt áo của hắn, nhỏ giọng khẩn cầu nói: "Ngài Đại Thánh, chúng ta dùng thuấn di đi, em rất sợ, em, em có chứng, sợ độ cao."

Cằm bị đột nhiên nắm, Lục Trầm nghi hoặc ngẩng mặt, đột nhiên đối diện với khuôn mặt phóng to của Tôn Ngộ Không, theo bản năng tính lui về phía sau một bước, trên eo bị cánh tay như sắt thép quấn lấy, chặt chẽ đem bản thân cậu cố định ở trong lòng Tôn Ngộ Không.

"Đại, ngài Đại Thánh......" Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã gắt gao bị chặn lại.

Lục Trầm chậm rãi nhắm mắt, đem bản thân chôn trong ngực người trước mặt, vô hạn thân mật.

Dù cho có cao – bây giờ cũng không còn thấy cao nữa.