Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 71: Chu thiếu gia [3]




Chương 71: Chu thiếu gia [3]

Edit: April

"Có phải Chu tiên sinh đang ở đầu dây không?"

Hôm nay Chu thiếu gia ngủ quên trên giường, nên không đi làm chung với Sa tiên sinh. Lúc y ngủ dậy đã là hơn 10 giờ sáng, đang định sửa soạn một chút rồi đi thẳng đến công ty ăn cơm trưa luôn, vào lúc gương mặt xấu xí nhất lại nhận được điện thoại gọi tới.

"Chậc, sao lại là người khác gọi điện chứ." Chu thiếu gia nhìn số gọi đến trên điện thoại, có chút thất vọng, "Xin chào, là tôi, xin hỏi anh là......"

"Chu tiên sinh, chào ngài, chủ nhân của chiếc điện thoại này vừa bị đụng xe ở ngã tư đường, phiền ngài tới bệnh viện một chuyến?" Bên kia điện thoại rất ồn ào, nói lại nhanh, Chu thiếu gia chỉ mơ hồ nghe được đại khái, sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, ôm di động ngây người mà nói, "Anh nói cái gì? Bị đụng xe?"

Đến lúc phản ứng lại, chớp mắt liền nổi nóng: "Bị đụng xe quỷ gì, anh ấy sao bị đụng xe được!"

Loại chuyện này bác sĩ gặp nhiều rồi, sớm đã có cách giải trình, bình tĩnh mà trình bày: "Tiên sinh, chào ngài, bây giờ người bệnh đã được một người qua đường tốt bụng đưa đến bệnh viện, cũng đã thanh toán viện phí, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, cần có người nhà ở bên cạnh, ngài tốt nhất nên nhanh chóng tới bệnh viện một chuyến."

Chu thiếu gia tê liệt nửa người, đùa cái gì vậy, y ngơ ngẩn một lúc lâu vẫn không tin được Sa tiên sinh lại gặp tai nạn xe cộ. Dù không tin, nhưng trước mắt vẫn hiện ra hình ảnh Sa tiên sinh cả người đầy máu nằm bên dưới xe hơi cùng với cảnh tượng gương mặt nhợt nhạt nằm trên bàn giải phẫu, muốn xóa cũng xóa không được, cả người kịch liệt chấn động.

Hít sâu một hơi, cuối cùng run rẩy hỏi: "Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Nhân Ái." Bác sĩ miêu tả ngắn gọn vị trí của mình, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu, "Tình trạng bây giờ của bệnh nhân rất xấu, ngài nên nhanh chóng tới đây, đúng rồi, nhớ mang theo tiền để chi trả viện phí cùng thuốc men......"

Lúc sau bác sĩ nói gì, Chu thiếu gia đều không nghe thấy. Điện thoại cũng không cúp, y ôm điện thoại khớp hàm run lên, bỗng nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, Chu thiếu gia bình tĩnh lại: "Ngân hàng, card, card, card......"

Y đột nhiên xoay người, run rẩy lục lọi tủ đầu giường, y đã lâu lắm rồi không có đi ra ngoài, trong bóp tiền cũng chỉ có hai ba cái thẻ dùng để chi trả những khoảng tiền nhỏ, còn khoảng tiền lớn đều được đựng trong hộp nhỏ.

Y kéo hết cái tủ ra thậm chí còn nhìn dưới đáy tủ, không tìm thấy cái hộp đâu hết.

Nước mắt Chu thiếu gia chớp mắt liền rơi xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay, nóng bỏng cháy rát.

Y bỗng nhiên ngừng khóc, lau mặt trừng mắt nhìn tủ đầu giường hung tợn la lên: "Sẽ không, sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu."

"A a a a......."

Ngay sau đó lại đột nhiên la lên, muốn đem toàn bộ sự sợ hãi phát tiết hết ra, bàn tay cuối cùng cũng không còn run nữa.

Thần kinh của y căng chặt, môi dưới bị cắn đến chảy máu, đồ vật trong ngăn tủ bị vứt hết ra ngoài, nằm lung tung ở trên giường, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc hộp tình yêu màu hồng phấn.

Nước mắt vốn ngừng chảy lại ào ào rơi xuống, Chu thiếu gia ôm chiếc hộp vào trong ngực, bên tai tựa hồ còn vang lên tiếng cười ngu ngơ của Sa tiên sinh.

"Em nhìn nè, cái hợp này tối qua anh mới làm đó, tiền của nhà ta đều đặt hết ở đây, tất cả đều đưa hết cho em."

Vào lúc đó Chu thiếu gia đã nói gì, à, sau một lúc ngắm nó liền ghét bỏ nhìn sang chỗ khác: "Ở bên trên vẽ cái gì vậy, nhìn như cái mông, xấu quá."

Bàn tay thô ráp của Sa tiên sinh vuốt ve cái hình nhỏ màu hồng nhạt, thoạt nhìn cũng không có buồn: "Cái này hả, là trái tim, anh làm theo hướng dẫn trong sách, anh muốn trao cả trái tim mình cho em."

Chu thiếu gia vén tay áo lau nước mắt, hơn phân nửa tay áo đều ướt.

Y vẫn còn chưa nói rõ, y thật sự rất thích cái hộp nhỏ này, đặc biệt là trái tim màu hồng phấn, tròn tròn rất đẹp.

Chu thiếu gia hít sâu một hơi, ôm chặt cái hộp nhỏ, áo khoác còn chưa kịp mặc đã chạy thẳng ra khỏi cửa. Lạch cạch một tiếng, mới chợt nhớ ra trừ hộp nhỏ cùng điện thoại, y đã quên mang theo chìa khóa.

Chậc, không cần nữa.

Vào lúc y vừa nhấc chân lên chạy, dưới chân cảm thấy kì kì, cúi đầu nhìn xuống, trên chân vẫn là một đôi dép lê màu xanh dương nhạt, hai ngón cái cong cong giống như đang cười nhạo y, trông thật buồn cười.

Chu thiếu gia hung hăng giậm chân tại chỗ, ánh mắt hung ác. Đều tại Sa tiên sinh, ngày thường quá nuông chiều y, khiến mình khi gặp chuyện lại đâm ra hoảng loạn.

Rõ ràng trước kia không phải như vậy, rõ ràng...... Không, y không cần phải cố gắng làm gì cả, chỉ cần người đó không sao, sau này vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc mình như cũ.

Nhưng nếu anh ấy đã gặp chuyện không may, cho dù có lên trời xuống đất cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy.

Ngay lúc sau Chu thiếu gia nôn nóng bắt một chiếc xe taxi, thở hổn hển nói địa chỉ bệnh viện.

Tài xế là người tốt bụng, vừa dáng vẻ sợ hãi của y liền biết trong nhà có người gặp chuyện, không nói nhiều lời liền nhấn chân ga, xe phóng nhanh như tàu lượn siêu tốc.

Đôi tay Chu thiếu gia nắm chặt cái hộp nhỏ, giống như trôi dạt giữa biển rộng tìm được cọng rơm cứu mạng, không ngừng tự thôi miên chính mình, chỉ cần mang tiền tới, Sa tiên sinh nhất định sẽ không sao.

Tuy nói ra câu này ngay cả bản thân y cũng không tin, nhưng Chu thiếu gia bây giờ đang rất cần một tia an ủi.

Xe chạy rất nhanh, không ngừng lạng lách, không ngừng chặt hẻm nhỏ, Chu thiếu gia thấy hơi xấu hổ kêu tài xế chạy nhanh hơn nữa.

Suốt đường đi y không nói lời nào chỉ ngồi im, trong lòng rất sợ hãi.

Đầu óc chuyển động, Chu thiếu gia lấy điện thoại ra, tay run rẩy phải bấm rất nhiều lần, nhưng không mở khóa di động được, thiếu chút bùng nổ đập lun cái điện thoại, dọa tài xế phía trước sợ muốn chết.

Có lẽ di động vì muốn bảo vệ mình trước hành vi bạo lực nên đã mở khóa.

Chu thiếu gia oán hận bấm một dãy 8 số trên điện thoại.

Vào khoảnh khắc điện thoại được kết nối, thần kinh căng chặt lập tức được thả lỏng, y "Oa --" lên bật khóc.

"Tiểu Trầm......"

Lục Trầm đang ở nhà, vừa nhìn thấy tên hiển thị liền ngạc nhiên, gọi Tôn tiên sinh đang tổng vệ sinh nhà cửa: "Là Nhị sư huynh, sao cậu ấy lại gọi cho em, cũng lâu rồi không có tới tìm em đi chơi."

Tôn tiên sinh nhíu mày, hơi đề phòng Chu thiếu gia, nhưng xét thấy cả hai người đều đã có gia đình, miễn cưỡng phụ họa nói: "Em nếu nhớ hắn, qua một khoảng thời gian nữa chúng ta liền đi thăm."

Một khoảng thời gian nữa chính là không bao giờ.

Lục Trầm nhanh chóng nghe điện thoại, nhưng chưa kịp nói câu nào, đã nghe thấy tiếng khóc của đối phương.

Mới đầu Lục Trầm còn tưởng là mình nghe lầm, sửng sốt hai giây mới bình tĩnh lại, sốt ruột: "Mau nín đi, làm sao vậy?" Cậu mang dép lê kêu lẹp xẹp, chạy nhanh đến bên cạnh Tôn tiên sinh, khẩn trương chỉ vào điện thoại, làm khẩu hình miệng, "Đã xảy ra chuyện."

Chân mày Tôn tiên sinh càng nhíu chặt, ngừng tay mở loa điện thoại lên.

Chu thiếu gia sụt sùi khóc, vất vả lắm mới nói được một câu: "Anh, anh ấy bị tai nạn xe!"

Lục Trầm ngây người nôn nóng theo: "Ai bị tai nạn, cậu đừng gấp, cậu đang ở đâu, chúng tôi lập tức đến liền."

Chu thiếu gia đứt quãng nói tên bệnh viện, nhắc nhở Lục Trầm nhất định phải đi cùng với Tôn tiên sinh sau đó mới cúp máy.

Nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng tựa hồ đã bình tĩnh không ít, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Lục Trầm sốt ruột thu thập đồ vật: "Chắc là Sa đại ca đã xảy ra chuyện, chúng ta mau lên, là bệnh viện Nhân Ái!"

Tôn tiên sinh giữ chặt tay cậu, chân mày nhíu chặt đã thả lỏng: "Đừng có gấp, chắc là không sao đâu."

Lục Trầm sao có thể không nôn nóng, bên đầu kia điện thoại đã khóc đến muốn tắt thở, nhất định rất nghiêm trọng, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi tay của Tôn tiên sinh.

Tôn tiên sinh bất đắc dĩ, ôm eo cậu hôn nhẹ lên trán, trấn an cảm xúc đang dao động của cậu: "Em với hắn đều ngốc như nhau, Sa sư đệ sao lại bị đụng xe được, nhất định là nhầm lẫn, hắn vì không biết rõ, nên mới tự dọa mình."

Lục Trầm vẫn không yên tâm, xoay người ôm lấy hắn ngẩng mặt lên: "Thật sao?"

Hôn nhẹ lên trên đôi môi mềm của cậu, Tôn tiên sinh mỉm cười: "Đồ ngốc, không tin tôi sao?"

Lục Trầm liên tục lắc đầu: "Đương nhiên không phải, nhưng em thấy cậy ấy khóc thương tâm lắm."

Tôn tiên sinh dọn dẹp lại cái cái bàn: "Không sao đâu, nhưng khoan hãy nói cho hắn biết, để hắn lo lắng tiếp đi, còn chúng ta cũng đi đến bệnh viện xem thử."

Lục Trầm không còn gì để nói: "Sao anh hư quá vậy."

Tôn tiên sinh nhéo mũi cậu: "Học theo em đó."

Lục Trầm trợn trắng mắt: "Em không có!!"

*****

Vừa xuống xe, Chu thiếu gia như đạp Phong Hỏa Luân chạy thẳng vào bệnh viện, bởi vì khuôn mặt dữ tợn nên không ai dám lại gần, khúc chiết hỏi thăm không ít người qua đường lúc này mới miễn cưỡng tìm được vị trí phòng cấp cứu.

Lúc y chạy đến phòng cấp cứu trên hành lang trống không, chỉ có vài nữ y tá đeo khẩu trang trắng đi tới đi lui, chớp mắt liền ỉu xìu.

Chu thiếu gia sớm đã hỏi thăm, bệnh nhân vừa bị đụng xe hiện đang nằm trong phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch.

Y không ngồi, ôm hộp nhỏ ngẩng mặt nhìn đèn cấp cứu màu đỏ trên đỉnh đầu, trước mắt toàn là nước, mặt lạnh ngắt.

Ngón tay không tự giác bấu chặt viền hộp, lòng bàn tay bị góc cạnh của hộp cộm đến sinh đau, Chu thiếu gia được nuông chiều từ bé không hề có cảm giác.

Vào lúc y không khống chế được hai chân mềm nhũn muốn ngồi bệt xuống đất, đột nhiên sau lưng truyền đến nhiệt độ ấm áp, cùng với mùi hormone nam tính quen thuộc.

Chu thiếu gia dụi hai mắt, hơi nước mông lung khiến y nhìn không rõ, y nghĩ mình bây giờ chắc đang xuất hiện ảo giác, hoàn toàn không dám tin.

Y tinh thần hoảng loạn nhìn phòng cấp cứu trước mặt, cửa vẫn còn đóng, bác sĩ cũng chưa ra. Y run sợ, người đang đứng phía trước là ai, chẳng lẽ Sa tiên sinh đã chết rồi biến thành quỷ.

Ngay lúc đó, Sa tiên sinh kinh ngạc mà hô lên: "Sao em lại ở đây?"

Hắn gõ vào đầu: "Có phải trợ lý gọi điện cho em không, anh vừa rồi mới gặp phải người bị tai nạn, tình huống quá khẩn cấp, còn chưa kịp nói em đã chạy đến bệnh viện, em......"

Hắn nói cái gì, Chu thiếu gia đều không nghe thấy, đột nhiên quay người lại đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Sa tiên sinh, cắn chặt răng không nói gì hết, chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi lật người hắn qua lại.

Sa tiên sinh không hiểu gì hết, theo động tác của Chu thiếu gia xoay một vòng: "Em sao vậy, không khỏe sao, hay là......" Sa tiên sinh cũng sốt ruột, sống chết không chịu xoay nữa, hoảng loạn nắm lấy vai Chu thiếu gia, "Sao trán em lại nhăn như vậy, mặt lại trắng bệt, có phải không khỏe, chỗ nào không khỏe, em nói anh nghe, anh đưa em tới chỗ bác sĩ."

"Sao lại mang dép lê? Làm sao vậy, em sao thế, sao không nói lời nào?" Sa tiên sinh luống cuống.

Hàm của Chu thiếu gia run cầm cập, một câu cũng không nói.

Sa tiên sinh đi qua đi lại, không dám lớn tiếng nói chuyện với y, sợ dọa y sợ. Cuối cùng đành ôm trọn lấy lưng y, miệng gọi tên Chu thiếu gia, trực tiếp đem người bế lên: "Em đừng sợ, anh ôm em đi tìm bác sĩ, không sao đâu, tin anh."

Chu thiếu gia đột nhiên giãy giụa, khóc khàn cả giọng, hai tay ra sức đánh lên lưng hắn, thậm chí còn cắn chặt lên vai của Sa tiên sinh, hai chân đá lung tung khiến Sa tiên sinh phải buông y xuống, hai tay đem người khống chế lại.

May mắn thay xung quanh không có bác sĩ hay y tá, nếu không sẽ bị đuổi thẳng ra ngoài.

Vốn muốn hỏi y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Chu thiếu gia nước mắt đầm đìa lập tức dọa hắn đến luống cuống tay chân, hoảng loạn dùng ống tay áo lau nước mắt cho y: "Em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ, anh, anh, anh......."

Sa tiên sinh sốt ruột, miệng lắp bắp, hận bản thân không thể chui vào bụng mẹ để tái sinh một lần nữa, sinh ra thành một thiên tài ngoại giao, để hỏi được rốt cuộc Chu thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?

Chu thiếu gia vùi đầu vào trong ngực hắn, ôm eo hắn, nước mắt nước mũi cọ lên trên ngực hắn ướt một mảnh lớn.

Sa tiên sinh cũng không hỏi nữa, chỉ ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Không sao đâu không sao đâu, có anh đây, anh vẫn luôn ở đây."

Chu thiếu gia nghẹn ngào ngẩng mặt, lộ ra khuôn mặt loang lổ nước mắt: "Anh thật sự vẫn luôn ở đây sao?"

Chắc chắn rồi, cho dù em có đuổi anh cũng sẽ không đi. Sa tiên sinh kiên định gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn, vẫn luôn ở đây. Em không cho anh ở, anh liền đứng ở trước cửa, chỉ cần em mở cửa là có thể nhìn thấy anh."

Chu thiếu gia chôn mặt ở trong ngực hắn, nước mắt vẫn ào ào rơi, ủy khuất mếu máo nói: "Anh nếu xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao đây."

Sa tiên sinh tuy rằng không biết bản thân sao lại gặp chuyện, nhưng đầu óc hắn đột nhiên minh mẫn, bắt được mấy chữ mấu chốt, thanh âm run rẩy cúi đầu nhìn cái đầu xù trong ngực: "Sao cơ, có ý gì, nếu anh gặp chuyện không hay em sẽ đau lòng sao?"

Trên eo bị đau.

Chu thiếu gia hung hăng bấu vào eo hắn: "Nói bậy, anh không sao hết."

Sa tiên sinh hàm hậu mà gãi đầu, cách một hồi lại hỏi: "Em hy vọng anh bình an?" Vì hắn khẩn trương nên giọng nói càng gấp, vất vả lắm mới hỏi thêm được một câu, "Em thích anh sao?"

Chu thiếu gia ngẩn người, không nói chuyện.

Sa tiên sinh tuy khổ sở trong lòng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt vẫn như cũ cười hì hì, cũng không cần biết được đáp án.

Chu thiếu gia thoát ra khỏi ngực hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, bỗng nhiên nhón chân nhẹ nhàng hôn lên trên môi hắn, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Sa tiên sinh, Chu thiếu gia một lần nữa nhào vào trong lòng hắn, nghĩ mà thấy sợ, nói: "Không thích anh sao lại ở cùng anh chứ?"

Sa tiên sinh sửng sốt, trong giây lát bình tĩnh lại, kích động đến độ không dám chạm vào Chu thiếu gia, sợ y bỗng nhiên ngẩng mặt lên bảo với hắn là nói chơi thôi, giống như cái cây mọc rễ đứng im tại chỗ, mặc cho y ôm.

Khóe môi cong lên phát ngốc cười hì hì.

Hi hi.

Vui quá đi.

Tuy rằng không biết tại sao lại như vậy.

Sa tiên sinh ôm chưa đã ghiền, đã bị Chu thiếu gia đẩy ra, khuôn mặt lộ vẻ không vui.

Sa tiên sinh sợ tới mức cả người chấn động, lắp bắp: "Sao, sao vậy?"

Chu thiếu gia cẩn thận bảo vệ cái hộp nhỏ trong lòng, oán trách nói: "Anh đè lên tiền của tôi."

Sa tiên sinh sửng sốt, nhìn đến cái hộp tiền do mình làm: "Em cầm nó theo làm gì?"

Chu thiếu gia trừng mắt, liếc hắn xem thường: "Kệ tôi, đây là tiền của tôi, tôi thích cầm theo không được hả?"

Được được được, tất cả đều dâng hết cho em, Sa tiên sinh vội vàng vỗ vai y trấn an: "Được được được, em thích là được."

Chu thiếu gia cất kĩ tiền, duỗi tay: "Muốn ôm nữa."

Cả ngày hôm nay Sa tiên sinh giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trôi lơ lửng bồng bềnh, cứ như đang đặt chân trên thiên đàng. Giọng nói hốt hoảng duỗi tay ôm người vào trong ngực: " Được được được, ôm thêm một cái nữa."

Tốt nhất là ôm như vậy suốt đời.

*****

Tôn tiên sinh đứng cách đó không xa: "Bây giờ đã yên tâm chưa."

Lục Trầm có chút xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng kéo lấy tay của Tôn tiên sinh: "Rồi, chúng ta bây giờ, cũng nên về thôi." Cậu lén lút nhìn về phía hai người đang ôm nhau thắm thiết, thẹn thùng, đỏ mặt.

Tôn tiên sinh nhào nặn khuôn mặt của cậu, rồi ôm vai cậu: "Đúng lúc vừa đến đây, tôi biết gần đây có một quán ăn, bán cơm gia đình ăn rất ngon, đi thử xem."

Lục Trầm kinh hỉ: "Được!"

Hai người tay nắm tay chậm rãi rời đi.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi vào hai người, ánh sáng vàng nhàn nhạt bao bọc. Không nóng, nhưng rất ấm áp.