Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 2




Nếu người nào dám ở Hạm Đạm Cung mà hô lớn gọi nhỏ như thế này, nhất định sẽ dính vào tử tội, làm liên lụy cả cửu tộc. Tứ tiểu thư quá được nuông chiều, thực không coi ai ra gì.

Ngay cả đứa nha hoàn mà cũng dám làm càn.

Trạm Liên nâng tay lên, nhìn móng tay xấu xí của mình, lật tay một cái, vân đạm phong khinh nói: “Ngươi ra ngoài chờ đi.”

Bây giờ thiếu phu nhân có chút kỳ quái, âm thanh tuy nhẹ nhàng, nhưng phân lượng rất lớn. Kim Châu ngạc nhiên há hốc mồm, không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Xuân Đào lập tức thay chủ tử vén màn lên, ngữ khí lo lắng hỏi: “Phu nhân, bộ dáng ngài bây giờ, làm sao có thể đi gặp cô gia cùng lão phu nhân?”

“Đi tìm một bộ xiêm y có cổ cao đến đây, gặp mặt một lần cũng tốt.” Trạm Liên bước xuống giường, thử động động cổ tay cùng bàn chân, khí lực cũng còn tốt, xem ra đã hồi phục được phân nửa. Chính mình như thế nào mà nhập vào thân thể của Toàn Nhã Liên, đại khái bây giờ còn nhiều nghi vấn chưa rõ, giờ tốt nhất giải quyết việc cấp bách trước mắt này trước đã.

Đợi lúc Trạm Liên và Xuân Đào chuẩn bị xong, đã hơn nửa canh giờ trôi qua, Kim Châu bên ngoài thúc giục mấy lần, thế nhưng Trạm Liên vẫn nhàn nhãn ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại y phục. Kỳ thật Trạm Liên cảm thấy không hài lòng với tay nghề trang điểm của Xuân Đào, và cả xiêm y cùng đồ trang sức của Toàn Nhã Liên, nàng nhướng nhướng lông mi quan sát hết cả một nén hương, nếu không phải Xuân Đào gấp đến độ muốn khóc, nàng thật không muốn đứng dậy.

Trạm Liên cố gắng miễn cưỡng đi ra, liền thấy một nha hoàn mập mạp vọt đến trước mặt nàng, còn la lối: “Phu nhân, ngài trì hoãn thời gian dài như vậy, lão phu nhân nhất định sẽ nổi giận, ngài tốt nhất bây giờ nên nghĩ cách xin tội như thế nào đi.”

Trạm Liên nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, không nói lời nào liền đi ra ngoài. Nàng đứng trên hành lan, quét mắt nhìn cái sân nhỏ hẹp một vòng, chỉ chỉ hai bà vú già đang quét lá đằng kia: “Ngươi, còn ngươi nữa, qua đây.”

Hai vú già nghe lời, đi đến trước mặt Trạm Liên.

“Đem nha đầu kia kéo xuống, đánh mười roi.”

Lời nói của Trạm Liên hời hợt, nhưng khi vào tai mấy người khác, lại tựa như tiếng sấm, ai ai cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, Kim Châu kinh ngạc, “Phu nhân, ngài muốn đánh ta? Nhưng ta chính là nha hoàn thiếp thân bên người của tiểu thư.”

“Phu nhân, cái này sợ rằng không thích hợp ạ.” Xuân Đào cũng nhỏ giọng nói.

Toàn bộ Mạnh phủ này, lão phu nhân cưng chiều Mạnh tiểu thư nhất, mà Kim Châu lại là nha hoàn bên cạnh nàng ta, nếu đánh nàng ta không phải cũng là đánh mặt tiểu thư hay sao? Hơn nữa nàng ta đến đây là để truyền lời của lão phu nhân, chẳng may nếu lão phu nhân và tiểu thư trách tội xuống…

“Có gì mà không thích hợp. ta quyết định, kéo xuống đánh.” Trạm Liên khoát khoát tay, giống như xua đuổi con ruồi.

Nô tài trong viện này đều do Toàn Nhã Liên đem từ nhà tới, mặc dù không thân cận với Toàn Nhã Liên, nhưng bọn hắn vẫn biết nhận thức được chủ tử là của nhà mình, vì vậy hai bà vú già liền đem Kim Châu kéo xuống.

Tiếng hét của Kim Châu rất chói tai, Trạm Liên nhíu mày, đến khi đi ra ngoài sân mới không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Xuân Đào theo sau, mới vừa mở miệng lại nghe chủ tử hỏi nàng nên đi đường nào, nàng chỉ có thể run rẩy chỉ đường, trong đầu kêu rên không ngớt. Đã biết mặc dù chủ tử nhìn đã tốt hơn nhiều rồi, kỳ thực còn rất mơ hồ, ngay cả nơi ở của cô gia cũng không nhớ. Chỉ sợ vấn đề vừa nãy là do phu nhân nhất thời hồ đồ nên mới ra lệnh như thế. Nếu đụng chạm đến lão phu nhân cùng tiểu thư, vậy coi như gặp phiền phức lớn rồi.



Xuân Đào sợ gần chết, thầm nghĩ khuyên chủ tử nên ở trong phòng, đừng đi ra ngoài. Ai ngờ lão phu nhân lại phái người tới, nói thấy phu nhân trễ thế mà còn chưa đến, làm bà phải chờ đến nóng ruột.

Trạm Liên để nha đầu kia đi trước dẫn đường, Xuân Đào đi sau cùng, mồ hôi lạnh làm ướt cả lưng áo.

Mạnh mẫu tự thấy bản thân mình là người có phúc. Bà tuy bị cha dùng hai khúc vải bán cho một tú tài nghèo làm vợ, đồng thời cũng trở thành quả phụ khi còn trẻ, nhưng bà lại sinh được hai đứa con trai, ai cũng có bản lĩnh lớn bằng trời. Đứa con lớn nhất chỉ thi một lần đã đậu Trạng Nguyên, tiền đồ sáng lạng không nói, hoàng đế lão gia còn thưởng thức hắn, giữ hắn ở lại kinh thành làm quan. Hắn cũng không chịu thua kém, mua một tòa viện lớn, liền đem bà cùng nhị đệ lên Kinh, đồng thời nhờ con trai lớn giúp đỡ, đứa thứ hai cũng được vào làm quan trong Lục Phiến Môn. Nhà của bà có quan văn quan võ, bà như thế nào không có phúc khí chứ?

Nhưng từ khi đứa con lớn bệnh nặng, Mạnh mẫu cũng cám thấy phúc khí đã chấm dứt. Vốn dĩ đối với việc hoàng đế tự mình hạ chí tứ hôn xung hỉ cho lão đại mà bà cảm thấy vui vẻ, nhưng lại nghe nói, mặc dù con dâu xung hỉ là người trong gia tộc của hoàng hậu, nhưng lại bị hoàng đế chán ghét, Mạnh lão phu nhân liền sụp đổ, có pho tượng như ôn thần ở đó, dù con lớn có khỏe lại, ai lại dám đề bạt người có lão bà hay chị dâu trong nhà bị hoàng đế ghét kia chứ? Đừng nói đến con trai, ngay cả nữ nhi e rằng cũng khó kiếm được nhà chồng nào tốt.

Mạnh gia bọn họ, đang yên ổn tốt đẹp, tự nhiên bị một ngôi sao Tang Môn làm hỏng.

Tất cả các tức giận đều bị dồn nén trong ngực. Mạnh mẫu chỉ biết lấy con dâu ra làm sai sử cho hả giận, bà cũng mặc kệ nàng ta là đích nữ nhà nào, bà chỉ biết nữ nhi xuất giá giống như bát nước đổ ra ngoài, nhà mẹ đẻ cũng không can thiệp vào được. Huống chi bà cũng nghe nói nhà mẹ đẻ nàng cũng không muốn nhìn thấy nàng, Mạnh lão phu nhân càng thêm đày đọa nàng mà không kiêng nể gì hết.

Toàn Nhã Liên chỉ vừa mới gả đến được hơn một tháng, thế nhưng Mạnh mẫu đã đặt ra quy củ, sáng chiều phải đến vấn an, còn phải hầu hạ bà ăn, bưng trà rót nước, hầu hạ rửa chân, còn muốn nàng mớm thuốc cho trượng phụ đang nằm bất động trên giường. Chỉ cần Toàn Nhã Liên có thể thảnh thơi nửa khắc, Mạnh mẫu trong lòng liền không thoải mái.

Bây giờ Toàn Nhã Liên cáo ốm xin nghỉ ngơi, Mạnh mẫu thấy mặt nàng trắng bệch, nghĩ thời gian còn nhiều, liền cho phép nàng nghỉ nửa ngày. Ai ngờ nàng nghỉ ngơi một cái, liền quên luôn thời gian cho trượng phu uống thuốc, Mạnh mẫu giận mà không có chỗ phát tiết, đang tính kiếm nha hoàn, vừa vặn nữ nhi Thái Điệp qua đây, bà liền mượn nha hoàn của nàng, để cho nàng ta đi kêu đứa con dâu kia tới.

Chỉ là đã qua hơn một canh giờ, đã phái nha hoàn thứ hai đi rồi, mà con không thấy ngôi sao Tang Môn kia đến. Mạnh Thái Điệp ở bên nhìn thấy, hả hê thêm mắm thêm muối, làm Mạnh mẫu tức giận đến nổi dùng móng tay kéo kéo vòng phật châu.

Lúc này Trạm Liên mới chầm chậm xuất hiện, không cần người thông báo, nàng vừa bước vào liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Trạm Liên làm công chúa hơn mười năm, dáng vẻ cao nhã đoan trang của hoàng gia đã ngắm sâu vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất cao ngạo như đang nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, mặc dù thân hình mỏng manh, nhưng cũng không ai dám bước lên phía trước làm càn, một số nô tài còn cảm thấy sợ hãi, đầu gối đã muốn mềm nhũn.

Tròng mắt của Mạnh mẫu như muốn rớt ra, nhưng liếc qua Trạm Liên vừa mới bước vào cửa, trong lòng bà không biết sao lại cảm thấy kinh ngạc, thiếu chút nữa đã muốn đứng dậy chào đón.

“Nhã Liên xin thỉnh an lão phu nhân.” Trạm Liên hời hợt cúi người hành lễ. Mặc dù chưa thích nghi được, nhưng lão bà trước mặt bây giờ là bà bà của thân thể này, tạm thời nàng không còn cách nào, chỉ có thể chịu đựng quỳ xuống.

Thẳng đến khi tẩu tử lên tiếng, Mạnh Thái Điệp mới biết mình đang choáng váng mặt mày. Ngày hôm nay cách tẩu tử giơ tay nhấc chân, không phải là do nàng ta nằm mộng nên mới học được phong thái của tiểu thư nhà quan lớn này đấy chứ? Không phải, cử chỉ cùa nàng so với mấy tiểu thư ấy còn có khí chất hơn.

Nàng rõ ràng chỉ là một đứa con gái xui xẻo, không xứng đáng sở hữu phong phạm ấy! Mạnh tiểu thư đố kỵ, siết chặt khăn tay. Nàng ta trước kia không phải luôn luôn sợ hãi rụt rè nhưng con chuột đó sao!

Mạnh mẫu không lên tiếng, giống như không nghe thấy lời nàng nói.

Trạm Liên quỳ một hồi, tự động đứng lên, “Lão phu nhân đang tức giận sao? Nhã Liên xin nhận tội với ngài. Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ ta một lần này thôi.” Trạm Liên kiêu ngạo, làm bộ làm tịch cũng chỉ có thể làm một nửa. Nàng không muốn gọi nương, cũng không muốn gọi bà bà. Dưới cái nhìn của nàng, đây là nương cùng bà bà của người khác.



Chỉ là nàng chó ngáp phải ruồi, Mạnh mẫu đúng thực không cho Toàn Nhã Liên gọi bà là nương, cũng không thừa nhận nàng là thiếu phu nhân nhà này, lấy lý do là đợi nàng chân chính quen thuộc với quy củ của Mạnh gia, thành một phần tử của Mạnh phủ, nàng mới được coi là người của Mạnh gia nhà họ.

Mạnh mẫu thấy nàng thế nhưng dám tự mình đứng dậy, liền khiếp sợ, bà lập tức trừng mắt, giống như chuông đồng, lấy mười phần sức lực quát, “Nghiệt phụ! Còn không quỳ xuống!”

Trạm Liên chỉ coi như côn trùng lải nhải quanh tai, nàng lớn lên trong thâm cung, khi còn bé bị người ta vắng vẻ, lớn lên lại được khen tặng, nàng đã sớm quen thuộc với vô số bộ mặt của các chủ tử cùng bọn nô tài. Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền biết Mạnh lão phu nhân này là người lớn lên trong cảnh nghèo khó, không có va chạm tiếp xúc nhiều với các đại môn hộ, tự cao tự đại, không biết nhìn xa trông rộng. Trạm Liên không có thời gian tính toàn cũng loại ngu phụ này, nàng chỉ muốn nhìn xem chủ nhân nhà này là người như thế nào thôi.

“Lão phu nhân hà tất nổi giận, lão phu nhân không phải muốn ta đến cho Mạnh đại nhân uống thuốc sao? Rốt cuộc cho Mạnh đại nhân uống thuốc quan trọng, hay quở trách Nhã Liên quan trọng hơn?” Trạm Liên mặt không biến sắc, đồng thời ngoắc ngón tay gọi nô tỳ đang cầm chén thuốc tới, “Đây là thuốc sao? Nóng, ấm hay vẫn còn lạnh?”

Nha hoàn cầm chén thuốc khiếp sợ, nhìn thấy phu nhân thế nhưng không coi lão phu nhân vào trong mắt, theo bản năng đáp, “Hồi phu nhân, là ấm a.”

“Tốt, theo ta đi vào.” Trạm Liên gật đầu, quay bước vào phòng trong.

Mạnh mẫu bị cử chỉ đại nghịch bất đạo của con dâu làm cho tức giận, đến mức tay cầm hạt châu đều run rẩy. Bà còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy nàng đã thong thả bước vào nội thất.

Khi Trạm Liên vào trong phòng, bị mùi tanh hôi thối cùng hương dược nồng nặc làm cho cảm thấy không khỏe, nàng liền nhíu mày.

“Người nào ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ?” Âm thanh hữu khí vô lực từ sau tấm màn trúc truyền ra.

Trạm Liên vòng qua bên trái bình phong, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.

“A!” Trạm Liên vừa nhìn thấy, liền kinh ngạc vạn phần.

Nằm trên giường là một nam nhân mặc bộ áo lót, khuôn mặt có thể nhìn ra một chút tuấn tú, chỉ cần… không có mấy vết lở loét trên mặt cùng lông mi đã rơi hết một nửa kia, thì đây chính là một mỹ nam nhân.

Ánh mắt Trạm Liên tràn đầy vẻ chán ghét, không thèm che giấu. Nàng biết đây là bệnh gì, đây chính là căn bệnh bỉ ổi nhất của nam nhân, hoa liễu!

Thì ra Tam ca ca không phải đang phạt một người, mà là hai người!

Theo lý Minh Đức Đế sẽ không để cho Lục công chúa thấy loại bệnh bẩn thỉu này, thế nàng làm sao lại biết? Người đời không ngờ đến, tiên đế chính là vì căn bệnh hoa liễu này mà chết. Hậu cung hắn chứa đầy mỹ nhân đủ loại, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại muốn ra ngoài cung tầm hoa vấn liễu, cuối cùng dính vào loại bệnh bẩn thỉu này. Lúc đầu Trạm Liên không biết ngọn ngành, nháo với Minh Đức Đế nàng muốn đi nhìn phụ hoàng, Minh Đức Đế không có biện pháp, đành phải mang nàng đi một lần, nên nàng mới biết được chứng bệnh xấu xí này, cũng biết phụ hoàng mình có bao nhiêu hoang dâm vô độ.

Không nghĩ tới, bây giờ nàng lại gặp một cái đồ vô sỉ như thế này!

Trạm Liên tức giận, đồng thời đáy lòng lại âm thầm kêu khổ: Tam ca ca, huynh hận Toàn Nhã Liên như vậy, bảo muội làm sao có thể nói ra thân phận với huynh đây!

“Tiện phụ, ánh mắt đó của ngươi!” Mạnh Quang Đào nằm trên giường vốn rừng rực lửa giận, lại thấy ánh mắt Trạm Liên giống như đang nhìn vật bẩn, hắn liền không chút nghĩ ngợi, cầm chén trà kế bên ném về hướng nàng.