Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 41: CHỒNG ƠI




" Em còn trừng anh ? Hay anh buông em ra nhé ? "

Mặc Liên lắc lắc đầu , tay chân ôm cứng lấy Dương Quang Trường , mím môi nhìn anh mấy giây mới mở được khuôn miệng ra : " Chồng .. chồng ơi . Cho em vào trong , em sợ .. "

Ai kia lại rụng rời tay chân , không còn chút sức lực chìm luôn xuống nước . Đột ngột quá , Mặc Liên uống mấy ngụm nước bì bõm tay chân vùng vẫy bất lực ở dưới nước .

Dương Quang Trường cong mắt vươn tay nắm lấy đôi má bánh bao của Mặc Liên kéo lại phía anh dán môi vào cô , làn môi ấm hà hết hơi ra cho cô ngậm lấy rồi quấn quít lấy chiếc lưỡi mềm mại ướt át ở bên trong .

Day dưa mãi ở dưới dòng nước mát , Mặc Liên chỉ có thể ôm chặt Dương Quang Trường để anh dẫn đường .

Khung cảnh tuyệt mĩ , tựa như người cá xinh đẹp được hoá phép trở thành người bằng nụ hôn của hoàng tử ..

Dương Quang Trường đeo kính râm nằm trên ghế tắm nắng , nói là vậy nhưng thật ra là đang ngắm vợ tắm ..

Mặc Liên ôm phao bì bõm đập nước , ngắm nhìn đôi má bầu bĩnh , đôi chân thon thả trắng trẻo , bờ mông căng tròn dính nước làm nó bóng bẩy hơn bao giờ hết ..

Vợ mình sao dễ thương quá vậy nè .

Muốn cắn thử quá !

Giờ trói ẻm lại ăn luôn được hong ta ?

Cười gì mà đẹp dữ hong biết ..

Mệt hong ta ? Hay đi xuống đút trái cây nhỉ ? Đút chuối ăn hong ?

Dương Quang Trường cầm điện thoại lên gọi người làm mang đồ ăn ra . Xong xuôi lại tiếp tục ngắm vợ ..

Thử dưới nước ra sao nhỉ ?

Chắc phải mang cái bể bơi này vào phòng mới được .

Thấy cưng quá , giống em bé ghê .

Mặc Liên sau khi chơi mệt thì liền đổi sang cái phao to trèo lên nằm nghỉ mệt ..

Mệt rồi hả ?

Nằm nghỉ cũng phải nằm dang chân ra mới dễ thở chứ bé ?

Giờ mà đi xuống chọc lần nữa chắc hong bị đuổi đâu ha ?

Thở gì mà thở dữ vậy hong biết ? Có chồng làm gì mà hong để chồng hô hấp nhân tạo giúp ?

Hạ Kim Nhu sau khi đã biết được Dương Quang Trường và Mặc Liên đi bơi , bà liền gọi Thanh Linh tới thay một bộ đồ bơi mỏng tanh , cướp mâm trái cây của người hầu rồi đẩy đà đi ra quyến rũ đại thiếu gia ..

Thanh Linh vừa thấy được bóng dáng Dương Quang Trường nằm trên ghế , ả ngó nghiên ngó dọc không thấy đống phiền phức liền hí hửng bước nhanh tới .

Đẹp trai quá đi aa . Thân hình như thế này mới đáng làm chồng em ..

Rồi lại thấy Mặc Liên nằm trên phao ngủ , ả hất cằm vứt khăn trùm xuống nền đẩy đà khuôn ngực đi tới Dương Quang Trường .

Cũng chỉ có bao nhiêu đó . Để tôi xem anh Trường có chống lại được cơ thể này của tôi hay không ..

Phu nhân Dương Gia chỉ có thể là của tôi , cô là cái thá gì chứ .

Dương Quang Trường như chăm chú quá vào Mặc Liên , khi Thanh Linh vừa đặt mâm đồ ăn xuống mới phát hiện ra có người .

Anh cũng chẳng để ý đó là ai , nhanh chóng đuổi đi để không thể thấy vợ anh mặc đồ bơi trông dễ thương như thế nào .

" Anh Trường . "

" ... "

" Cho em xin lỗi chuyện hôm trước . "

Dương Quang Trường dừng mắt , dời mắt lại nhìn thứ nóng bỏng đẩy đà chống tay lên ghế tắm nắng đang cố quyến rũ anh .

Khuôn mặt anh đang vui vẻ bỗng chốc hoá băng , nghi ngờ mâm trái cây cũng đã bị bẩn , Dương Quang Trường lạnh giọng : " Tôi nói cô vĩnh viễn cút khỏi đây rồi , cô điếc sao ? "

Thanh Linh đi vòng sang ngồi lên đùi Dương Quang Trường , đưa tay câu cổ anh , nũng nịu vuốt ve làn cơ ngực rắn chắc . " Em rất thích anh mà , chỉ là em ghen nên mới hành xử như vậy , anh bỏ qua cho aaa .. "



Dương Quang Trường một lần nữa bóp cổ Thanh Linh lên cao . " Cô có mặt mũi không vậy ? "

Đáp lại anh là những tiếng ú ớ trong vòm họng , không có hơi trả lời .

Mặc Liên bì bõm nhanh chóng đạp chân vào bờ , từ dưới nước đi lên , cô nhanh chóng kéo tay Dương Quang Trường ra khỏi cổ Thanh Linh . " Thầy bỏ ra đi , đừng bóp nữa . "

Dương Quang Trường nhíu mài , chần chừ một chút cũng vứt mạnh xuống đất . Thanh Linh ôm cổ ho lấy hơi liên tục , đầu óc hơi choáng vươn tay về phía Mặc Liên cầu cứu .

Con nhóc này chắc là yếu lòng rồi , thân thiết với nó rồi lấy được lòng tin thì anh Trường cũng sẽ về tay mình thôi ..

Dương Quang Trường lấy khăn lau trùm lên cho Mặc Liên , cô vẫn đứng nhăn mài nhìn Thanh Linh bằng ánh mắt ghét bỏ , không có bất kì hành động nào .

Mắc gì bám dai dữ dạ bà nội ? Con gái con đứa mà đi bám trai là biết nhục lắm không ?

Đưa tay làm cái gì má ? Tui hong có làm từ thiện .

Mặc Liên ngẩng đầu nhìn Dương Quang Trường . " Hay thầy cứ cho chị ta ở chung đi cho vui . "

" Vợ ? "

Còn ai đó ngồi dưới nền thì sáng rỡ mắt , mừng thầm trong lòng , khoé miệng cũng không giấu được nụ cười .

" Chị nghĩ tôi sẽ nói vậy hả ? "

" ... "

" Người ta đã có vợ mà chị cứ bám tận nhà , chị muốn ăn vụng thì cũng phải có ý tứ một chút chứ ? "

" ... "

" Làm gì thì cũng phải né mặt chủ nhà ra chứ ? Chị có liêm sĩ không mà còn định làm thân với tôi nữa ? "

" ... "

" Bị bóp cổ đến chết đi sống lại rồi mà vẫn còn mặt dày tìm tới , mặt bị chai thành xi măng rồi hả ? "

" ... "

" Rồi còn ngồi đó ? Đáng thương lắm sao ? Lần sau thầy bóp cổ chị nữa thì tôi mặc kệ cho chị chết đấy . Chết rồi thì đỡ phiền phức . "

" ... "

" Em bé nhà ai mà dễ thương quá vậy nè ? Cho thơm thơm miếng nào . "

" ... "

Dương Quang Trường sau khi tống cổ Thanh Linh ra khỏi biệt viện một lần nữa thì liền ôm Mặc Liên đi về phòng thay quần áo .

Xong xuôi , Mặc Liên buồn ngủ nhưng nằm trong phòng quá ngột ngạt . Dương Quang Trường thấy vậy lại kéo cô đi ra vườn , tìm một nơi có bóng râm mát mẻ , sân cỏ sạch sẽ rồi gọi đồ ăn nhanh và trà sữa mà Mặc Liên thích .

Cô nằm im nhắm mắt lại lim dim ngủ , gió mùa xuân thổi mát mẻ làm cho người ta cảm thấy thoải mái .

Dương Quang Trường thì nằm chống tay bên cạnh nghịch má mũi của cô , chọc chọc rồi lại bẹo , rồi lại hôn rải rác khắp mặt , không đủ thì gặm luôn cái má tròn như bánh bao ấy .

" Em bé nhà ai mà cưng quá vậy nè . "

" ... "

Gặm gặm mút mút mà Mặc Liên vẫn nằm im thinh thích không nói cũng không động đậy , tưởng cô ngủ nên anh gặm luôn cái má bên kia .

" Ngon quá đi a . Bánh bao .. Chuột hamster , giống chuột hamster .. "

Lạy chúa , để con ngủ ..

" Vợ ai nằm đây vậy ta ? Vợ ai dễ thương quá vậy nè ? Vợ ai vậy ? "

A men , a di đà phật . Chúa phù hộ con , phật độ con ..

" Vợ anh chứ còn của ai nữa . "

" ... "



" Vợ anh dễ thương quá đi à . Cái má cưng quá trời , cái miệng cũng dễ thương nữa , cái mũi , con mắt , cái trán cũng dễ thương nữa . Cọng lông mặt cũng dễ thương .. "

Ơi là trời . Cha nội này bị khùng rồi ..

Từ phía xa xa , một shipper mang đồ ăn tới . Từng bước tiến gần tới , Dương Quang Trường vẫn chăm chú cưng nựng vợ nhỏ , cứ nghĩ là người làm trong nhà nên không quá để tâm ..

Lạch cạch .

Tiếng động lạ làm Mặc Liên giật mình mở toang mắt .

Pằng .

Cô trong tức khắc ôm lấy Dương Quang Trường lăn mấy vòng qua một bên , ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông thổi nòng súng đang bốc khói .

Dương Quang Trường vội ôm Mặc Liên đứng dậy , kéo cô ra phía sau lưng anh .

Tên shipper đó một lần nữa chĩa nòng súng về phía Dương Quang Trường , ngữ khí như cười đùa đắc thắng : " Gặp lại nhau rồi .. "

Dương Quang Trường im lặng không nói gì . Mặc Liên cũng không biết anh hiện tại là như thế nào , đành tự mình lên tiếng : " Gặp thì gặp , chĩa súng vào người ta làm cái gì ? "

Hắn cong cong mắt bước thẳng tới , có vẻ rất thích thú . Mặc Liên giương mắt lên nhìn Dương Quang Trường , vẻ mặt anh không có biểu cảm , nhưng đoán rằng chắc là anh rất sợ .

Mặc Liên nhíu mài nhìn nòng súng đang chĩa về mình , nhìn người đàn ông trước mắt . Dáng vẻ không hề giống những người buôn trãi ở ngoài nắng nóng để đi giao hàng , hắn ngũ quan không hề thua kém Dương Quang Trường , ánh mắt trong trẻo hơi ngây ngô như chưa từng trãi đời , khoé môi cứ cong lên vẻ đắc ý .

" Đây là cô vợ mới cưới đây sao ? Trông yếu đuố..i .. ơ ? "

Vừa tính toán xong kích thước và tốc độ , Mặc Liên đã đá thẳng vào tay hắn làm khẩu súng bay cao lên rồi cô nhanh chóng chụp lấy . Trong tức khắc liền kề sát cằm dưới làm hắn bật không ra tiếng mà giơ tay đầu hàng .

" Đem có mỗi một khẩu súng mà muốn giết người ? "

Mặc Liên không hề biết được mình chỉ thấy được một bên khuôn mặt điềm tĩnh kia , còn phía bên kia thì khoé miệng Dương Quang Trường cong vút mỉa mai tên giả làm shipper đó .

Hắn run run mím chặt môi ngó nhìn Dương Quang Trường ra ánh mắt cầu cứu . Quang Trường liền bước tới nắm lấy tay Mặc Liên lay lay . " Vợ ơi . "

Người đàn ông đó hít thở bình ổn lại , chậm rãi buông tay xuống .

" Anh sợ lắm , em giết nó đi . "

Hắn - Dương Quang Trung một lần nữa run rẩy , tay giật lại giơ lên cao . Tay phải hắn một lần nữa bỏ xuống , chậm rãi kéo nòng súng ra khỏi cằm mình . " Chị .. chị dâu . Có .. có gì từ từ nói chuyện . "

" ... "

Mặc Liên kiên quyết đặt nòng súng lại vị trí cũ , tra hỏi : " Tôi nghe hai từ chị dâu nhiều rồi , anh muốn chết ở đây hay là muốn tôi cắt lưỡi lột da , lấy nội tạng nấu ăn cho chó ? "

Dương Quang Trường tiếp lời : " Còn phần thịt thì mang đi nướng , xương thì làm súp nha vợ ! "

Dương Quang Trung run run , đau khổ khóc không ra tiếng .

Tui có đi nhầm tới bộ tộc ăn thịt người đâu trời ?

" Anh ơi . Em sai rồi , anh bảo chị dâu lấy súng ra đi mà . Em không dám nữa .. "

Dương Quang Trường cười đắc ý , lại vờ tủi thân : " Vợ ơi . Anh sợ lắm . Em đừng có bị nó lừa . Nó muốn giết anh đó .. "

Má nó . Đó có phải anh mình không vậy ? Không lẽ đi lộn nhà thật rồi ?

" Chị dâu ơi chị dâu , em sai rồi . Chị đừng có đụng dô cái đầu còi , em nhìn em sợ muốn rớt tim rồi đây nè . "

Mặc Liên hơi nhướng mài , nhìn vào cái còi ở ngón chỏ .

Pằng .

" Áaaaa .. "

Mặc Liên thổi thổi nòng súng , quay sang nhìn Dương Quang Trường , giọng điệu hơi tiếc nuối : " Em thầy nhát quá nhỉ ? "

Dương Quang Trường gật gật đầu nhìn tên em họ của mình đang nằm dưới đất . " Lúc nãy còn nói em yếu đuối . Bây giờ lại nằm đó .. "

Dương Quang Trung thoi thóp , lật đật ngồi dậy nhìn hai con người trước mắt , khóc trong lòng một chút : " Đời mà , đâu ai biết được chữ ngờ .. "

" ... "