Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị

Đại Thiếu Gia Nhà Họ Cam Rất Khó Trị - Chương 4





"Cầm đi."


Nhận lấy túi giấy Cam Nhĩ Thụy đưa Chu Chiếu Hi không hiểu hỏi” Đây là cái gì?”


Cô mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là một gì đó rất giống nhiệt kế, chỉ khác là nó khắc độ chính xác hơn.


"Nhiệt kế cơ bản, sau này mỗi sáng trước khi rời giường cô dùng cái này kiểm tra rồi ghi chép lại nhiệt độ cơ thể của mình lại."


"Tại sao phải đo nhiệt độ?" Vẻ mặt cô nghi ngờ hỏi. Quái lạ, thân cô rất tốt, lại không phát sốt, vì sao mỗi ngày phải đo nhiệt độ?


"Tôi muốn biết thời kỳ rụng trứng của cô, nếu không đến lúc đó làm cũng như không làm." Anh làm việc nhất định coi trọng hiệu suất, ngày hôm qua nhất thời sơ suất, sơ sót cái vấn đề này.


Chu Chiếu hi kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, "Ý của anh là không phải nói ngày hôm qua chùng ta làm không công chứ?"


Thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, đôi mắt đen của Cam Nhĩ Thụy thoáng cười, chậm rãi mở miệng.


"Ngày hôm qua tôi sơ sót chuyện này, nhưng quả nhiên cô cũng không biết rõ chuyện này, tôi khuyên cô nên tìm hiểu một số thông tin tốt hơn."


(Tìm hiểu của Lavender – Blue: Khi bạn rụng trứng, thay đổi nội tiết tố kích thích nhiệt độ cơ bản tăng nhẹ và kéo dài cho đến hết giai đoạn trứng rụng. Nếu bạn phát hiện thấy nhiệt độ cơ bản của cơ thể tăng lên từ 0,3 - 0,5 độ C so với trước khi rụng trứng thì thời kỳ đó chính là thời kỳ trứng rụng trong thời gian khoảng 5 ngày (trước khi nhiệt độ tăng 24 tiếng và sau khi nhiệt độ bắt đầu tăng đột biến khoảng 4 ngày), nếu bạn muốn thụ thai thì đây chính là thời điểm thích hợp để bạn thụ thai.)


Đi ra phòng làm việc của anh, trở lại chỗ ngồi, cô lập tức lợi dụng mạng tìm hiểu một chút tư liệu về nhiệt độ cơ bản, thế mới biết chỉ trong một tháng chì có ở thời kỳ rụng trứng trong vòng vài ngày đó làm chuyện ân ái, mới có thể thụ thai, mà lượng nhiệt độ cơ bản, chính là trợ giúp mình biết rõ thời gian nào là thời kỳ rụng trứng.


Nhìn chằm chằm thông tin hiển thị trên màn hình, cô gõ đầu mình một cái. Trời ạ, cô đây là đang ngu ngốc cái gì? Cái gì cũng không có rõ ràng lắm, ngày hôm qua lại chạy qua nhà anh, lên giường với anh!


Cô lại có thể ngây thơ nghĩ lên giường là có thể mang thai?


Trước kia không phải là không có người theo đuổi cô, nhưng trước đây cô đều bận rộn đi làm kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí cùng học phí, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện yêu đương vô ích, cho nên đối với chuyện nam nữ không hiểu rõ lắm.


Bây giờ cô mới biết, thì ra là muốn mang thai đợi đến thời kỳ rụng trứng thì quan hệ mới mới có thể mang thai, nếu như ở thời kỳ an toàn, thì t*ng trùng của anh hoàn toàn không thể tìm thấy trứng của mình, làm sao thụ thai được?


Thời gian này bận rộn công việc.. Chăm sóc mẹ và trấn an tâm tình của bà, cô cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới, ý nghĩa của việc giúp Cam Nhĩ Thụy sinh con đại biểu cho cái gì.


Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, một khi đứa trẻ ra đời, chuyện Cam Nhĩ Thụy là cha đứa bé là chuyện đương nhiên, nhưng mẹ của đứa bé. . . . . . Là cô, cô là mẹ của đứa bé!


Vì chậm rãi giác ngộ ra cái này, cô khiếp sợ ngậm chặt miệng. A, cô là đứa ngu ngốc, bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, trời ạ! Làm sao cô có thể ngu ngốc đến như vậy chứ!



Cam Nhĩ Thụy chi một ngàn vạn muốn cô giúp anh sinh đứa bé, sau khi đứa bé sinh ra, dĩ nhiên là anh có tất cả, cô mẹ ruột của đứa bé kia thì nên làm cái gì bây giờ?


Còn nữa, nếu như mẹ biết chuyện cô chưa có chồng mà sinh con, nhất định sẽ tức điên mất? Chuyện này từ đầu tới cuối cô cũng không nói với bà, nếu mang thai, giai đoạn đầu còn có thể giấu được, nhưng sau này bụng to dần lên thì làm sao?


Cô là đầu heo, vậy mà căn bản chưa từng nghĩ qua những vấn đề này!


"Ngu ngốc đần độn, Chu Chiếu Hi, mày ngu hết biết, vậy mà bị tiền che mắt lý trí, làm ra loại chuyện hoang đường này, làm sao bây giờ? Nếu mẹ cô mà biết? Nhất định sẽ rất tức giận!"


Dương Mỹ Dục đứng dậy lấy tài liệu, thấy cô gõ mạnh lên trên đầu của mình, buồn bực đi qua hỏi:: "Chiếu Hi, cô làm sao vậy, đau đầu sao?"


"Không . . . . . ." Cô ngẩng đầu lên nhìn Dương Mỹ Dục, bộ dạng thì cứ như đang muốn nói lại thôi. Không được, chuyện này tạm thời vẫn không thể cho người thứ ba biết.


"Thời gian này cô chăm sóc cho mẹ mình nhất định là mệt muốn chết rồi, " Dương Mỹ Dục có chút đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô "Mẹ cô có tốt hơn chút nào không?"


"Ừ, vết thương đã hồi phục rất nhiều, tháng sau có thể lắp chân giả rồi, chỉ là tâm trạng của bà vẫn rất chán nản."


"Đây là điều khó tránh khỏi, một người bình thường, đột nhiên chợt bị mất một chân, không có cách nào đi lại bình thường, cho dù là ai cũng không có cách nào chấp nhận, cô hãy an ủi bác thật tốt, tôi nghĩ qua chuyện này sẽ ổn thôi. Đúng rồi, Chiếu Hi, tôi quên hỏi cô ...cô đi làm, có người chăm sóc bác gái không?" Cô biết Chiếu Hi cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cũng không có người thân khác.


"Tôi có thuê một người y tá chăm."


"Mẹ của cô thay chân giả và tiền thuê người tiền phí cộng lại tốn kém không ít? Nếu có cần, Chiếu Hi, tôi có gửi một ít ở ngân hàng có thể cho cô mượn." Dương Mỹ Dục hiểu tình hình kinh tế của cô cũng không quá tốt. Tiền lương của Chiếu Hi mặc dù cũng không thấp, nhưng cha cô để lại các khoản nợ không ít, mẹ cô lại bị bệnh tiểu đường nhiều năm, tiền cô kiếm được từng kỳ trả cho các khoản nợ ở bên ngoài, còn phải mang gánh nặng thuốc men cho mẹ, thật sự không còn gì cả rồi.


Chu Chiếu Hi cảm kích trong nháy mắt nhìn cô, "Không cần, cám ơn cô, trên tay tôi còn có chút tiền." Trước đó Cam Nhĩ Thụy có tạm chi cho cô năm trăm vạn cô còn có thể ứng phó với những khoản chi tiêu kia.


Vì chi phí sau này, xem ra cô chỉ có thể kiên trì giúp Cam Nhĩ Thụy sinh con, chờ sau khi mang thai, sẽ từ từ giải thích với mẹ.


Nghe chuông reo, Dương Mỹ Dục nhắc nhở cô."Chiếu Hi, có phải là điện thoại của cô reo hay không?"


"A, đúng." Lấy điện thoại di động ra, lườm số phía trên một cái, cô lại chán ghét nhăn mày, tính không nhận điện thoại.


"Làm sao không nhận?"


Cô nhíu mày lắc tay, "Tôi không muốn nhận cuộc điện thoại này."


Thấy nét mặt cô chán ghét, Dương Mỹ Dục thử hỏi: "Có phải . . . . . Người kia gọi tới?" Trước kia cô luôn tin thế giới không phải không có cha mẹ, như sau khi cô nghe hành động của cha ruột Chiếu Hi, không khỏi cảm thấy những lời này còn phải xem lại.


Ông ta không chỉ lấy đi toàn bộ tài sản trong nhà, càng ác liệt hơn chính là còn để lại một đống các khoản nợ cho hai mẹ con cô gánh, thậm chí ông bà ngoại của Chiếu Hi cũng bởi vì tức giận chuyện này mà đổ bệnh, không bao lâu sau thì hai người lần lượt qua đời.


Nhưng người đàn ông già gian ác đó, sau này lại có thể còn mặt mũi quay trở lại yêu cầu Chiếu Hi mỗi tháng cung cấp cho ông ta ba vạn đồng tiền phí sinh hoạt, cõi đời này thậm chí có thể có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy chứ!


"Ừ, gần đây ông ta vẫn gọi tới, uy hiếp tôi nếu không đồng ý yêu cầu của ông ta, sẽ kiện tôi, phiền chết được."


"Ông ta thật là quá đáng, mẹ cô có biết chuyện này không vậy?"


"Vẫn không biết, tôi không muốn nói cho bà biết, tránh chọc giận bà."


"Nhưng nếu như ông ta thật sự đi kiện cô thì phải làm gì?"


"Vậy thì đi kiện đi, tôi mới không sợ, tôi không tin đến lúc đó sau khi nghe tôi nói rõ, quan tòa sẽ xử ông ta thắng."


"Hiện tại ông ta có thua, nhưng với pháp luật ông ta là cha của cô, cho dù quan tòa thông cảm, khả năng vẫn là phán quyết theo pháp."


Chu Chiếu Hi bất đắc dĩ thở dài, "Đến lúc đó rồi hãy nói."


Hiện tại chuyện của mẹ và Cam Nhĩ Thụy đã làm cô quá phiền lòng rồi, trước mắt chuyện còn chưa có xảy ra không nên phiền não.


*********


Hai giờ chiều, Chu Chiếu Hi ôm một xấp tài liệu đi vào phòng họp.


Chủ tịch Cam Nhĩ Thụy, Tổng giám đốc Giang Dật Bình cùng với quản lý phòng khai thác gì đó toàn bộ bọn họ đều đã ngồi ở bên trong, có hai vị anh em khác họ Trần, nét mặt hai người giống nhau, đều bụng bia to tướng, tóc mỏng lưa thưa trên đầu.


Sau khi quan sát bọn họ một chút, cô vội vàng mang tài liệu trên tau chia cho mấy người khác, sau đó là Cam Nhĩ Thụy và anh em họ Trần rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.


"Trần tiên sinh, các vị xem trước một chút những tài liệu trên bàn." Giang Dật Bình nói với anh em họ Trần.


Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng họp chỉ có tiếng lật mở tài liệu, sau một lát, Giang Dật Bình lại lên tiếng lần nữa.


"Xem xong những tài liệu này, tin tưởng hại vị Trần tiên sinh mới có thể phát hiện, giá chúng tôi đưa ra cho các vị là giá ưu đãi nhất rồi, tôi nghĩ, sẽ không có công ty xây dựng nào khác có thể có điều kiện khai thác tốt hơn chúng tôi."


"Tài liệu là các vị chuẩn bị, thành thật mà nói chúng tôi rất khó biết là thật hay giả." Một vị họ Trần không cho là đúng lên tiếng.


"Nếu như các vị có thắc mắc gì, chúng tôi có thể lập tức kết nối mạng inter net cho các vị kiểm chứng, công ty xây dựng Đạo Dương chúng tôi danh tiếng xưa nay trong giơi kiến trúc rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra số liệu giả lừa gạt hai vị."


"Thế này ngài Bắc không biết dùng máy vi tính! Tóm lại, chỉ muốn các vị nâng thêm hai phần trăm nữa, là có thể được đóng dấu như thế nào?" Trần Bách Nhân nhai trầu hô giá.


"Trần tiên sinh, chúng tôi đã đưa ra giá ưu đãi nhất rồi, nếu không thế này đi, để tỏ lòng thành ý, chúng tôi tăng thêm tám trăm vạn."


"Tám trăm vạn? Các vị là đang cho ăn xin sao, ít nhất cũng phải năm trăm ngàn." Trần Trung Nhân bất mãn lên tiếng.


Hai bên mở rộng mua bán so tài mặc cả một hồi, mỗi bên đều liều chết muốn tìm kiếm điều kiện có lợi cho mình, mỗi bên liều mình mãnh liệt mặc cả.


Vốn là Cam Nhĩ Thụy không phải tự mình tham gia hội nghị lần này, nhưng mua cái dự án này đã kéo dài một thời gian, xây dựng Đạo Dương đối với khoản xây dựng tuyên bố chắc nịch, cho nên anh mới phải tham gia, mục đích cuối cùng là là mặc cả giá cuối cùng của dự án mua đất, tránh cho kéo dài nữa, nảy sinh chuyện xấu.


Cam Nhĩ Thụy lưu ý hai bên nói chuyện, ánh mắt lơ đãng liếc về phía Chu Chiếu Hi, liếc thấy vẻ mặt cô cau mày chán ghét, giống như đang chịu đựng chuyện gì chán ghét.


Phát hiện mắt cô rũ xuống, tay trái dùng sức vạch ra cái gì, anh duỗi thẳng cổ, nghiêng con mắt nhìn lại, thấy có một con bàn tay với trên bắp đùi cô, cô đưa tay đẩy ra, cái tay kia lại hiện lên trên chân cô.


"Xin anh tự trọng." Chu Chiếu Hi đè thấp giọng nói cảnh cáo.


Trần Trung Nhân vô lại cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy mà, tiểu thư cô diện mạo rất xinh đẹp, chờ một chút tôi dẫn cô đi ăn cơm, mua một viên kim cương rất lớn nữa đưa cho cô." Nhìn hình như không dám ăn sạch cô, anh ta càng mò không chút kiêng kị.


Trong nháy mắt đôi mắt đen của Cam Nhĩ Thụy dấy lên lửa giận, đang muốn lên tiếng nghiêm khắc khiển trách, chợt nhìn thấy ly cà phê nóng còn tỏa khói trên bàn, anh đè nén tức giận, không thay đổi sắc mặt bưng ly cà phê lên, ,


"A, cái XX, bỏng chết người, anh giở trò quái quỷ gì đó hả!" Trần Trung Nhân bị đau đẩy ghế ra đứng lên, đôi tay liên tục không ngừng lau đi lau lại chỗ cà phê nóng trên đũng quần. Anh ta X, nóng đến mệnh căn của anh ta rồi!


"Xin lỗi, tay của tôi không cẩn thận trượt xuống." Cam Nhĩ Thụy thong thả ung dung mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nghe không có chút áy náy nào.


Giang Dật Bình liếc anh một cái, vội vàng nói: "Bên cạnh có toilet, Trần tiên sinh có thể tới đó lau rửa một chút."


Sau khi anh ta ra khỏi phòng họp, Cam Nhĩ Thụy cũng đứng lên, "Dật Bình, nếu như hai vị Trần tiên sinh đối với bảng giá chúng ta đưa ra cũng không hài lòng, cũng không cần quá miễn cưỡng bọn họ."


Giang Dật Bình sửng sốt một chút, "Ý của chủ tịch là. . . . . ."


"Nói không chừng bọn họ có thể tìm được người mua tốt hơn, chúng ta không cần làm người khác khó chịu."