"Anh còn nhớ rõ tôi sao? Anh không phải vẫn xem nhẹ cuộc sống của tôi sao? Tôi hôm nay liền nói cho anh." Lâm Việt một quyền đánh vào bụng hắn. Cậu hận, cậu hận Lâm Mộ Thiên đến chết!
Nếu không phải Lâm Mộ Thiên, nếu không phải Lâm Mộ Thiên, mẹ của cậu sẽ không chết thê thảm như vậy!"Tao không nghe! Không được nói! Tao không muốn nghe!" Lâm Mộ Thiên điên cuồng mà lắc đầu, nhấc chân muốn đá Lâm Việt ra, lại bị Lâm Việt nhanh tay nắm lấy gót chân, Lâm Việt thuận thế dùng sức tách ra đôi chân hắn, ngồi vào giữa hai chân.Hai chân của Lâm Mộ Thiên mở ra thật to, hắn cả người dưới trần trụi, lấy một tư thế sỉ nhục hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Việt."Tên của tôi là "Lâm Việt"! Ha hả...." Tiếng cười của Lâm Việttrong không trung không ngừng khuếch tán, cậu cởi áo, lộ ra dáng người hoàn mỹ, cúi người hôn lên bộ ngực rắn chắc của Lâm Mộ Thiên.Lâm Việt khóa lại thân thể run rẩy vì sợ hãi của Lâm Mộ Thiên. Càng cắn đôi môi trắng bệch của hắn, Lâm Việt vừa cắn môi hắn, vừa nỉ non: "Anh hai à, anh kỳ thật vẫn thực chờ mong bị tôi đè lên đúng không? Đúng không?" Cậu lần thứ hai triển lộ nụ cười ôn nhu, nhưng trong mắt lần này lại chứa đầy hận ý.Đúng vậy! Cậu sẽ dùng đủ phương pháp để hủy diệt tôn nghiêm của một gã đàn ông, để tra tấn Lâm Mộ Thiên!Lâm Việt, cái tên hắng từng nghĩ cả đời sẽ không ai nhắc lại, Lâm Việt là em cùng cha khác mẹ của hứn, năm đó đứa em năm tuổi kia đã bị cha gọi là "con hoang" mà đuổi khỏi nhà!Lâm Việt hiện tại lại hoàn hảo xuất hiện trước mặt hắn, nhưng lại cởi quần áo của hắn, đem hắn đặt ở trên giường!Lúc trước hắn nghe được thành viên của nhóm tên là "Lâm Việt", hắn còn có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại tên "Lâm Việt" này thực bình thường, cũng không đề phòng lắm.Không nghĩ tới người trước mắt này thực chính là đứa em trai kia. Lâm Việt là trở về tìm hắn báo thù sao?"Không phải! Không phải! Lâm Việt em đã biết anh là anh hai của em, em sẽ không thể đối với anh nhưu vậy." Hắn thống khổ nhìn Lâm Việt, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.Năm đó, sau khi Lâm Việt bị ủuổi ra khỏi nhà, hắn có phái người đi tìm Lâm Việt, nhưng là sau khi hắn đi nước ngoài, cũng chưa có tin tức của Lâm Việt."Ngươi không thể...." Lâm Mộ Thiên lắc đầu, thử muốn ngồi dậy, nhưng lại không được, luôn bị Lâm Việt gắt gao ngăn chận.Trong mắt Lâm Mộ Thiên tràn ngập khổ sở cùng tuyệt vọng! Hắn từng nghĩ đến tìh cảnh gặp lại em trai của mình, nhưng lại không tưởng tượng được lại giống như bây giờ, người làm anh như hắn, còn thể dêện đi gặp mặt người!Hắn thế nhưng cả người trần tụi bị chính em trai ruột của mình ôm lấy, còn muốn nghe đối phương ghé vào lỗ tai hắn "ôn nhu" vũ nhục tôn nghiêm của mình."Tôi có thể." Lâm Việt nở nụ cười, cái cậu muốn chính là kết quả như vậy, cậu muốn Lâm Mộ Thiên nam nhân này cũng tự mình nếm chút tư vị thống khổ.Hắn gắt gao cắn chặt môi dưới, hắn chưa bao giờ từng có thể nghiệm như vậy, cũng chưa từng có người khác niết qua cẳng chân, động tác của Lâm Việt, làm cho hắn run rẩy cả lên.Vì cái gì bọn họ anh em gặp lại, lại biến thành như thế này?Trong ánh mắt của Lâm Mộ Thiên tràn ngập nỗi thống khổ, hắn không đành lòng nhìn bản thân bị Lâm Việt đùa bỡn, cuối cùng, hắn chỉ có thể nhắm chặt lại hai mắt.Hắn đã đá, cũng đã giãy dụa, vô luôn phản kháng như thế nào, cuối cùng cũng bị áp chế.Hắn biết chính mình trốn không thoát, lần này thật là trốn không thoát....."Anh hai yêu mến à, tôi còn ưa gọi anh là "Lâm Mộ Thiên", anh hẳn sẽ không để ý chứ." Lúc Lâm Việt nói, hai tay đã buông thân thể hắn ra.Trong nháy mắt, Lâm Mộ Thiên mở hai mắt.Khóe miệng Lâm Việt lộ ra ý cười, rồi đột nhiên cúi đầu, không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, mà ngậm lấy đôi môi của hắn."Ư...." Lâm Mộ Thiên cả kinh mở to hai mắt, trừng mắt giận dữ nhìn sườn mặt tinh xảo kia của Lâm Việt.Lâm Việt nghiêng đầu, hôn môi của hắn."Buông...."Lúc này, Lâm Việt vừa lúc bắt được sơ hở khi hắn nói chuyện, đem lưỡi tiến vào, dùng đầu lưỡi không chút hoang mang đùa giỡn cái lưỡi trốn tránh của hắn, cũng chậm rãi khiêu khích, đồng thời, hai tay của Lâm Việt gắt gao ngăn chận tay chân lộn xộn của hắn.Cổ tay của Lâm Mộ Thiên đã muốn bị còng tay chà xát vào da, có tơ máu chảy ra....