“Vì sau cậu luôn muốn đối với tôi như vậy, tôi nghĩ tới cậu…… Tôi nghĩ tới cậu đã sửa đổi ……” Mỗi lần Lâm Mộ Thiên đều sẽ hỏi hắn giống như trước đây, giọng y vẫn run run, trong lòng sợ hãi cùng thống khổ vì bị giam cầm, đan xen thành sự thật bất đắc dĩ khiến y cảm thấy thật bất lực.
“Phía sau của anh chặt.”“……”“Phía sau của anh so với người khác chặt hơn, hiểu chưa?” (=.,=)“……”“Anh đây là biểu tình gì, thân thể của anh có thể thỏa mãn tôi, bên ngoài những người đó làm chưa tới hai lần đã kêu đau, đau cái rắm á đau.” Nhiên Nghị một bên ở trên người y vận động, một bên phủ nhận lời của đối phương, miệng lại độc lại ác uy hiếp cùng cảnh cáo: “Còn nữa, tôi có thể nói rõ ràng với anh, chỉ cần Thanh Dương một ngày không triệt hạ mệnh lệnh của hắn, anh cũng đừng hòng từ chỗ ở của tôi đi ra ngoài.”Sau khi về nước, Nhiên Nghị vẫn nhốt y trong biệt thự ở đỉnh núi. Nơi này cách nội thành rất xa, vì Nhiên Nghị là người của chính phủ cho nên dù là nhà riêng của hắn, bên ngoài cũng có lính mang súng canh giữ. Điều này làm cho Lâm Mộ Thiên có chắp cánh cũng không thể bay.Hơn nữa bình thường khi Nhiên Nghị làm tình sẽ không kiêng nể gì, ở trong thân thể của Lâm Mộ Thiên thử qua rất nhiều tư thế khác nhau. Mỗi lần “ làm ”, Nhiên Nghị đều sẽ gọi y là “ đại thúc ”, mỗi lần như vậy hắn cảm giác được địa phương chật hẹp kia của đối phương sẽ thít chặt một chút. Phát hiện này làm cho Nhiên Nghị rất vui vẻ, tâm tình cũng sẽ chuyển biến tốt hơn nhiều, đương nhiên lúc “ làm ” thì động tác cũng nhẹ đi rất nhiều.Tuy Nhiên Nghị thường xuyên đều muốn “làm”, nhưng mỗi lần cũng chưa làm y bị thương. Đến cuối cùng, không biết là do ảo giác hay là thế nào, thậm chí y nghĩ đến Nhiên Nghị có chút bận tâm đến thân thể y……Đây là tình huống gì?“Đại thúc à, có thích tôi đâm anh như vậy hay không?” luật động của Nhiên Nghị rất nhanh rất gấp, mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất, thân thể nóng bỏng của hai người dán vào nhau, hơi thở nóng rực dị thường đến hít thở không thông.“Đừng……”Đừng làm nữa, nóng quá, nóng quá……Giọng Lâm Mộ Thiên run rẩy biến thành thấp khóc, tiếng nức nở nhợt nhạt mỏng manh kia lại gợi lên dục vọng của đối phương. Trong tiếng khóc nhẹ xen lẫn tiếng thở dốc rất nhỏ, làm cong lòng người.Nghe thanh âm này sao mà quyến rũ như thế, động tác của Nhiên Nghị cũng càng trở nên dồn dập, giường lớn phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”. Hai tay của hắn chống dưới nách Lâm Mộ Thiên, nửa ôm thân thể Lâm Mộ Thiên rồi đong đưa eo trên diện rộng.Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy thân thể vừa nhiệt lại vừa nóng, bụng dưới như sắp thiêu đốt. Hô hấp của y hỗn loạn, trong mũi tràn đầy hơi thở thuộc về Nhiên Nghị, mồ hôi Nhiên Nghị nhỏ giọt ở trên người y, nóng bỏng. Đầu y đầy mồ hôi “nhận” đối phương tiến vào, bị từng đợt sóng triều kia đánh sâu vào, nam nhân ba mươi mấy tuổi bị người nhỏ tuổi hơn so với mình đối đãi như vậy, y thiếu chút nữa đã khóc rống lên.Mỗi lần đều phải “làm” đến cuối cùng, điều này khiến cho Lâm Mộ Thiên có chút ăn không tiêu. Động tác Nhiên Nghị rất mạnh, thế tới lại rất hung mãnh khiến cho y liên tục thở dốc, cho dù liều mạng cự tuyệt, cuối cùng vẫn sẽ bị ăn luôn.“Chừng nào thì cậu mới bằng lòng thả tôi đi, đã một tháng rồi, tôi còn có rất nhiều công việc cần giải quyết……” Lâm Mộ Thiên tìm không thấy lý do, y chỉ có thể nói như vậy, hơn nữa y rất chuyên tâm với công việc. Từ khi y mất tích đến bây giờ, cả đoàn phim đều đang đợi y, tổn thất rất lớn.Mỗi khi Lâm Mộ Thiên mở miệng yêu cầu thả mình, Nhiên Nghị đều sẽ cúi đầu, cắn môi y, sau đó gắt gao ngăn chặn không để cho y nói chuyện. Cứ như vậy, Lâm Mộ Thiên lại mất đi cơ hội nói chuyện.