Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 39




Lâm Việt kềm chặt nam nhân đang thấp giọng cầu xin, không để ý đến phản đối của nam nhân, cùng đôi mắt van lớn, cứ ở trên thân nam nhân mà phát tiết dục vọng, từ trên chiếc giường rộng rãi đến sàn nhà, đem nam nhân nằm trên mặt đất lạnh như băng kéo lên, lên đến sô pha, cho đến khi nam nhân phát không ra được nửa thah âm nào.

Lâm Việt đạt đến một khoái cảm chưa từng được hưởng thụ qua bất kỳ một cơ thể đàn bà nào, con đường chặt chẽ của nam nhân khiến cho cậu thực thích, khoái cảm từng đợt từng đợt đánh sâu vào dục vọng nguyên thủy trong lòng cậu, kích thích đến mức căn bản không muốn dừng lại.

Đêm nay là một đêm điên cuồng, hỗn loạn....

Hai người cũng không biết đối phương rốt cuộc tiết ra cái gì, nam nhân hấp hối bị Lâm Việt biến thành khóc hô cầu xin tha thứ, Lâm Việt làm sao còn có thể để hắn phản kháng, áp chặt nam nhân đến khi nam nhân tại cao trào mà hôn mê bất tỉnh, Lâm Việt kiệt sức, dị thường thỏa mãn, ngã vào trên thân nam nhân ngủ thiếp đi.

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Mộ Thiên mở đôi mắt sưng đỏ, thứ đầu tiên đập vào mắt là Lâm Việt đang tựa vào trên người mình, trên mặt Lâm Việt lộ ra nụ cười quỷ dị, Lâm Mộ Thiên cảm giác được hạ thân có thứ gì đó cứng rắn để bên chân.

"Anh Hai, buổi tối anh thật sự là quá tuyệt vời." Lâm Việt liếm liếm miệng thật chậm, trong ánh mắt khó tránh khỏi có chút ác ý, trong lòng lại nhớ về một đêm mất hồn hôm qua.

"Cậu...." Lâm Mộ Thiên run rẩy đôi môi, trên mặt mất đi huyết sắc.

Hai chân bị nâng lên, ánh mắt nam nhân trở nên sợ hãi.

"Đừng, đừng như vậy nữa." Giọng nói khàn khàn của nam nhân cầu xin tha thứ, ký ức khủng bố đêm qua còn đọng lại trong đầu không sao xóa được.

"Lại chơi một lần, anh hôm qua không phải thực thích sao, anh thích đến ngất xỉu ấy chứ." Lâm Việt cười đến ôn nhu, ở trong mắt nam nhân lại có một loại ghê tởm.

Nam nhân biết trong nụ cười của Lâm Việt, còn mang theo một nụ cười nhạo không có hảo ý.

Nam nhân cắ môi, khuôn mặt trầm hẳn xuống.

"Còn đang suy nghĩ đến Vĩnh Trình à?"

"Không...."

"Nó không đến cứu anh đâu." Lâm Việt vuốt ve tấm lưng run rẩy của nam nhân, cười đến tràn ngập thắng lợi.

Lâm Mộ Thiên run rẩy càng lợi hại hơn.

"Bởi vì nó hiện tại mạng mình còn khó giữ, chẳng đến giúp anh nổi đâu..."

"Tôi không nghĩ đến..." Lâm Mộ Thiên bắt đầu có chút sợ hãi con người này, thân thể ức chế không được sự run rẩy.

Hắn hối hận bản thân hôm qua đưa kẻ này về, hắn cũng hối hận bản thân đi chậm, hắn hối hận bản thân lại lo lắng Lâm Việt uống nhiều sẽ gặp chuyện không may, hắn thật sự hối hận, trừ bỏ hối hận còn có sự sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Lâm Mộ Thiên tràn ngập u buồn nhìn động tác của Lâm Việt, hai chân hắn bị Lâm Việt chậm rãi tách ra, nỗi sợ trong lòng hắn, đã sớm xuất hiện, hắn biết Lâm Việt là cố ý, hắn vô lực lắc đầu, thân thể bủn rủn khiến cho hắn không thể dùng được một chút lực, hé miệng muốn cầu xin tha thứ, lại phat hiện giọng nói của mình khàn khàn đến cực điểm.

Trí nhớ đêm qua khiến hắn kinh hoảng, so với lần đầu còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, nỗi sợ trong lòng khiến cho thân thể run rẩy không khống chế được, ánh mắt cầu xin của hắn, ngược lại càng khiến Lâm Việt tăng thêm hứng thú muốn lăng nhục hắn.

Lâm Mộ Thiên suy yếu giãy dụa, Lâm Việt không dùng chút sức nào nắm hai tay hắn, mở ra đôi chân cứng còng mà run rẩy của hắn, lại bắt đầu một vòng thế công mới.....