Tần Thư Hào chỉ từng gặp Vương Hi một lần, chính là tiệc rượu hôm trước. Vương Hi lúc đó nói năng rành mạch, vừa mới xuất hiện đã khống chế được nhịp điệu của tiệc rượu, là nhân vật cả tiệc rượu thấy nóng mắt nhất.
Sau đó lại được đại thiếu gia cao cấp nhất thành phố Minh Hải – Hàn Thiếu Kiệt coi trọng, thiết lập mối quan hệ bạn bè đầu đường xó chợ, khiến hắn vô cùng đố kị.
Làm thế nào hắn cũng không thể liên kết Vương Hi với gã chồng vô dụng của Diệp Khinh Tuyết lại làm một được, hắn cơ bản không ngờ tới, một Vương Hi đối mặt là có thể giẫm hắn dưới gót giày, thực ra lại là chồng của Diệp Khinh Tuyết.
Lúc này nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết và Vương Hi lôi lôi kéo kéo, trong lòng Tần Thư Hào có chút kinh ngạc, đây không phải là tên tiểu tử trong tiệc rượu buổi tối hôm trước sao? Hắn và Diệp Khinh Tuyết có quan hệ gì?
Sao không nhìn thấy chồng của Diệp Khinh Tuyết.
Trần Tử Hiên quen Vương Hi, trước kia đã từng gặp Vương Hi vài lần, lúc này biết mình đã làm sai việc, cố ý làm nhục Vương Hi, hắn lạnh lùng nhìn Vương Hi, trong lòng thầm nghĩ tôi chính là coi thường anh, anh muốn xử tôi thế nào?
“Tôi cho rằng, không chỉ tôi nên ngồi ở hàng ghế đầu, cô cũng nên ngồi ở hàng ghế đầu.” Vương Hi trong lòng cười khẩy, trên mặt lại cố ý tỏ vẻ ngây thơ.
“Đừng có đùa, hàng ghế dầu là nơi các nhân vật quan trọng ngồi, chúng ta sao có thể ngồi được? Anh nghe thấy lời em và Trần Tử Hiên nói chuyện rồi sao? Xin lỗi, em không bảo vệ được anh. Em thừa nhận em xem thường anh, nhưng hôm nay là một hoạt động rất quan trọng, cho dù tâm trạng anh có tệ đến mấy, cũng xin anh nhẫn nại.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Chị Khinh Tuyết, có chuyện gì vậy?” Thẩm Giai Dao ngồi ở hàng bên cạnh, nhìn thấy hai người dây dưa mãi, cô ta đứng dậy hiếu kì hỏi.
“Tôi muốn ngồi ở hàng ghế đầu phòng họp, mà chị cô lại không cho tôi ngồi.” Vương Hi nói.
“Anh muốn ngồi hàng ghế đầu?” Thẩm Giai Dao ngạc nhiên.
“Đúng vậy!” Diệp Khinh Tuyết sốt ruột đến mức gương mặt thanh tú đã ửng đỏ.
“Anh rể em muốn ngồi ở hàng ghế đầu, không phải là lẽ đương nhiên sao?” Thẩm Giai Dao chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Em đừng có phá đám!” Khuôn mặt của Diệp Khinh Tuyết càng đỏ hơn.
“Ha ha!” Nghe thấy lời của Thẩm Giai Dao, Diệp Dục Hàn đột nhiên cười phá lên. Xung quanh còn có mấy đám con cháu không…. Của nhà họ Trần, cũng cười ồ lên.
“Đừng nói anh rể tôi muốn ngồi hàng ghế đầu, cho dù ngồi ở bàn chủ tịch thì đã làm sao? Đúng rồi, vị trí bên cạnh Hàn Thiếu Kiệt ở bàn chủ tịch, không phải là chuẩn bị cho anh rể tôi sao?”Thẩm Giai Dao nói.
Cô không nghĩ quá phức tạp, Vương Hi là bạn đầu trộ đuôi cướp với Hàn Thiếu Kiệt, vừa nãy hai người bọn họ còn đi gặp Hàn Thiếu Kiệt, các nhân vật lớn của thành phố họ cũng gặp rồi, mọi người đều rất tán thưởng bài phát biểu của Vương Hi, phiếu tên bên cạnh bàn Hàn Thiếu Kiệt ở bàn chủ tịch viết là thầy Vương, Vương Hi cũng họ Vương, chỗ ngồi đó chẳng phải là chuẩn bị cho anh ta sao?
Cô thầm nghĩ mắt Vương Hi không nhìn được, nhưng cho dù mắt người ta có mù, thì vẫn còn xảo quyệt lắm, chơi cho bọn mắt tinh quay vòng vòng, cho dù cô không muốn thừa nhận Vương Hi bây giờ đang làm rất tốt, nhưng cũng phải nói câu thật lòng.
“Thẩm Giai Dao, cô nói Vương Hi có tư cách ngồi ở hàng ghế đầu?” Diệp Dục Hàn không phục, hắn là người đầu tiên đứng lên.
“Anh ấy là người có thể ngồi ở bàn chủ tịch.” Thẩm Giai Dao nói.
Ôi mẹ ơi!
Nhìn bộ dạng ngây ngô đáng yêu của Thẩm Giai Dao, nhiều người suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
Những người biết nội tình nhà họ Diệp, ai mà không biết Vương Hi là tên vô dụng, cho dù nhà họ Diệp hôm nay có đuổi Vương Hi ra ngoài, thì nhà họ Diệp cũng chỉ dám giận mà không dám nói, Thẩm Giai Dao lại còn nói Vương Hi có từ cách ngồi hàng ghế đầu.
“Tôi đúng là có tư cách ngồi hàng ghế đầu.” Vương Hi cười khẩy một tiếng, liền rảo bước tới phía trước phòng họp.
“Vương Hi, hôm nay là ngày quan trọng của nhà họ Trần chúng tôi, cuộc họp hôm nay là do Trần Tử Hiên tôi phụ trách, anh đã vô dụng rồi, cần khiêm tốn thì tốt nhất nên khiêm tốn một chút, tôi không hi vọng cuộc họp hôm nay sẽ xảy ra chuyện không vui.” Trần Tử Hiên nhanh chóng đi về phía Vương Hi, lạnh lùng ngăn bước đi của Vương Hi.
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Vương Hi hỏi.
“Đúng đó.” Hai mắt Trần Tử Hiên nhìn thằng vào Vương Hi.
“Nếu như tôi cứ muốn ngồi hàng ghế đầu, thì anh làm gì được tôi?” Vương Hi hỏi.
“Nhà họ Trần chúng tôi là con nhà võ đã nhiều thế hệ, lão gia là hội trưởng hiệp hội võ thuật của thành phố, cao thủ Bát Cực quyền khắp cả miền Bắc, bản lĩnh của đám con cháu họ Trần chúng tôi đương nhiên cũng không tầm thường. Tuy nhiên chúng tôi đã mặc áo vest làm kinh doanh, chúng tôi đương nhiên muốn văn minh một chút. Tôi sẽ không ức hiếp thằng mù như anh, nhưng tôi sẽ để bảo vệ đuổi thằng điên như anh ra ngoài.” Trần Tử Hiên lạnh lùng nói.
“Nếu như đuổi tôi, anh sẽ phải hối hận.” Vương Hi nói.
“Hối hận?” Trần Tử Hiên đột nhiên cười phá lên, nhìn thấy rất nhiều người trong phòng họp dồn ánh mắt về phía bọn họ, hắn nghé tai nói nhỏ với Vương Hi: “Mắt của mày đã mù ba năm rồi, mày thật sự cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia thủ đô sao? Đừng nói mắt mày sẽ không bao giờ chữa khỏi được, cho dù chữa khỏi, bây giờ mày cũng không về lại thủ đô được nữa. Mày có biết không? Nhà họ Trần chúng tao có họ hàng đợt trước đi thủ đô một chuyến, gặp anh cả của mày ở câu lạc bộ tốt nhất thủ đô, anh ta hoàn toàn không thừa nhận nhà họ Vương có người họ hàng như mày.”
“Cho dù sau lưng mày vẫn có nhà họ Diệp chống lưng, nhưng năm nay nhà họ Trần chúng tao tích lũy được tài sản tới một trăm triệu, thiết lập mối quan hệ rộng ở thành phố Minh Hải, bây giờ đã trèo được lên gia tộc hạng hai ở Minh Hải, nhà họ Diệp chúng mày chỉ là gia tộc hạng ba, nếu như tao có đuổi mày ra ngoài, mày cảm thấy nhà họ Diệp sẽ xả giận thay cho mày, bọn họ có khả năng xả giận thay cho mày không?”
“Cậu thật là con chó đã lộ rõ bộ mặt thật.” Vương Hi không giận mà ngược lại còn cười, gạt Trần Tử Hiên ra, rảo bước về phía hàng ghế đầu.
Chỗ ngồi của anh thật ra ở bàn chủ tịch, Trần Tử Hiên đổi phiếu tên của anh, để Tần Thư Hào ngồi vào vị trí của anh, anh hoàn toàn có thể lên ngồi ở bàn chủ tịch.
Nhưng trong lòng anh ấm ức, hôm trước Tần Thư Hào mới gửi tin nhắn làm phiền vợ anh, anh làm sao có thể để Tần Thư Hòa ngồi ở bên cạnh vợ anh được?
Việc hôm nay là do Trần Tử Hiên gây ra, anh sẽ để cho Trần Tử Hiên phải trả giá.
“Đó là chỗ ngồi của Trần Tử Phong- gia chủ trẻ của nhà họ Trần, Vương Hi, cậu sao lại ngồi ở chỗ của Trần Tử Phong? Mau xuống đây!”
Hàng ghế đầu trong phòng vừa hay có một cái ghế trống, đó là ghế của anh cả nhà họ Trần, Vương Hi vừa mới nói chuyện với anh cả nhà họ Trần ở dưới lầu.
“Cảm giác ngồi ở hàng ghế đầu đúng là tuyệt, Vương Hi mình từ nhỏ đã là con ngoan trò giỏi, lúc học tiểu học ở thủ đô, toàn ngồi ở chỗ ngồi duy nhất bên cạnh bục giảng của thầy giáo, học sinh học giỏi nhất lớp cũng không có vị trí ngồi tốt hơn mình, ngồi gần bàn chủ tịch, nghe lãnh đạo phát biểu cũng rõ ràng hơn.” Vương Hi hào hứng ngồi vào vị trí của Trần Tử Hiên, nói.
“Rõ là điên rồi, cậu la lối cái gì thế? Đây là hoạt động gì? Là nơi cậu có tư cách giương oai? Mau xuống đây, không, mau cút về nhà cho tôi!” Diệp Sơn vội vã đứng lên, nhỏ giọng gọi Vương Hi.
“Mẹ kiếp, đúng là thèm đòn!” Trần Tử Hiên cũng bị Vương Hi chọc tức đến nỗi mặt mày đỏ au, bước vội đến chỗ Vương Hi, định đạp Vương Hi từ trên ghế xuống.
“Xảy ra chuyện gì thế? Sắp bắt đầu cuộc họp rồi, sao hội trường lại rối tung lên thế này?” Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên bước đến cùng lão gia nhà họ Trần, Trần Tử Phong, phó thị trưởng.