Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 18: Đại diện của thành phố Minh Hải




“Bây giờ, xin mời người tổ chức hiệp hội thương gia lần này, chủ tịch hiệp hội các nhà doanh nghiệp thành phố Minh Hải, Trần Dũng tiên sinh đáng kính nói chuyện với mọi người.”

Thành phố Minh Hải có rất nhiều thể loại hiệp hội, có tiền nhất chắc hẳn là hiệp hội các nhà doanh nghiệp. Lần này tham gia hiệp hội thương gia hoặc là chủ công ty, hoặc là cấp cao tập đoàn lớn của thành phố Minh Hải, mọi người đều gặp quen mặt rồi. Trò hề như kiểu Vương Hi trước đây thỉnh thoảng cũng gặp qua, không có gì là lạ, mọi người rất nhanh quên chuyện xảy ra trước đó.

Theo lão gia nhà họ Trần nói chuyện một buổi, phó thị trưởng, chủ nhiệm khai thác xây dựng, giáo sư nghiên cứu kinh tế cùng bắt đầu phát biểu, Hàn Lâm Nhi cầm bút trên bàn lên bắt đầu nghiêm túc viết gì đó, Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt ngồi ở bàn chủ tịch mặt không biểu cảm, Trần Tử Phong vẫn đứng ở bên cạnh chỗ của mình.

Nhìn Vương Hi trên bàn chủ tịch, Trần Lan, đám người Diệp Sơn, Diệp Dục Hàn, Diệp Khinh Tuyết ở phía dưới trong lòng cảm thấy nghiêng ngà một trận.

Vương Hi thế mà lại có tư cách ngồi ở bàn chủ tịch.

Anh ta thế mà có thể làm nhân vật quan trọng của hiệp hội thương gia ngày hôm nay, chỉ đạo tất cả các nhà doanh nghiệp của cả thành phố Minh Hải.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Thuyền nát còn có ba cân đinh, cho dù vài nhân vật nhỏ bọn họ đều coi thường Vương Hi, nhưng những nhân vật lớn của thành phố Minh Hải vẫn tôn trọng Vương Hi như trước, anh vẫn chiếm địa vị quan trọng trong lòng các nhân vật lớn ở thành phố Minh Hải.

“Cho dù mắt Vương Hi mù rồi, vẫn mạnh hơn mấy người bình thường chúng ta.” Diệp Sơn ngồi phía dưới khẽ than thở.

Đại khái ông ta đã hiểu quá trình của trò đùa vừa nãy.

Trong lòng ông ta chắc hẳn Vương Hi dựa vào thân phận của thủ đô trước đây, thấy hiệp hội thương gia không tôn trọng mình, cố ý náo loạn ở hiệp hội thương gia. Vừa nãy hai anh em Trần Tử Phong và Trần Tử Hiên thầm thì với nhau, chắc hẳn là đang thảo luận về thân phận của Vương Hi, cuối cùng nghĩ đến Vương Hi vẫn có một chút năng lực, liền để Vương Hi ngồi lên bàn chủ tịch.

Chắc hẳn là như vậy.

“Xem ra sự kiên trì của mình không sai, biết làm loạn vẫn mạnh mẽ hơn không biết làm loạn. Trước đây Vương Hi cũng bị người khác xem thường, lúc gặp mặt gia tộc cố ý để người khác lấy mất ghế ngồi, để nó cùng ăn cơm với lái xe và giúp việc. Lúc đó nó không nói một câu, bị bắt nạt cũng như vậy. Bây giờ nó bỗng làm ầm ĩ lên, mọi người cũng kiêng dè thân phận của nó.”

“Con người mà, nên vì thực hiện lợi ích của mình mà tranh thủ, kẻ nhỏ mọn bỏ đá xuống giếng rất nhiều, hôm nay bọn họ lấy đi của anh một cái nồi thấy anh không nói gì, ngày mai liền dám dỡ cả nhà của anh. Anh luôn nói em giống người đàn mà chua ngoa, chẳng có chút tố chất, nếu em không ầm ĩ như người phụ nữ chanh chua, nhà chúng ta có địa vị ngày hôm nay không?” Trần Lan hâm mộ vị trí của Vương Hi, ngồi bên cạnh Diệp Sơn nhỏ giọng nói.

“Em nói không sai.” Diệp Sơn khe khẽ gật đầu.

“Xem ra, nhà họ Diệp chúng ta đúng ra phải luôn là em quản lý, nếu không phải em quản lý nhà chúng ta, hai bố con anh đã sớm bị họ hàng mạnh mẽ khác của nhà họ Diệp chèn ép không biết đang ở đâu rồi.” Trần Lan nói.

“Em nói đúng.” Diệp Sơn tiếp tục gật đầu, càng ngày càng bội phục người vợ đanh đá của mình.

“Thật không công bằng, một thiếu gia mù, đãi ngộ còn tốt hơn mấy người bình thường chúng ta!” Diệp Dục Hàn nhỏ giọng nói.

“Trước đây người ta là đại thiếu gia của thủ đô, trong nhà giàu có mấy chục tỷ tệ đó, nghe nói ở nước ngoài cũng có họ hàng giỏi giang, nhà họ Trần coi trọng Vương Hi rất bình thường.” Bạn của Diệp Dục Hàn nói.

“Chung quy anh ta mù rồi, nhà họ Trần coi trọng anh ta như vậy làm gì? Vẫn mong đợi có một ngày anh ta vùng dậy? Đôi mắt của anh ta vốn không nhìn thấy, cho dù anh ta chiếm vị trí tốt như vậy, anh ta có thể làm gì cho nhà họ Diệp, có thể làm gì cho nhà họ Vương, có thể làm gì phát triểu kinh tế của thành phố Minh Hải?” Diệp Dục Hàn không phục.

“Dù sao người ta là con cháu thế gia, chúng ta không bằng người ta.” Người bạn đó than thở.

“Tôi cố gắng như vậy, ở trong nhà họ Diệp còn chưa có tiếng nói. Hai năm nay anh ta say rượu cả ngày, tinh thần sa sút, địa vị vẫn tốt hơn tôi, vậy tôi cố gắng còn có ý nghĩa gì?” Trong mắt Diệp Dục Hàn tràn đầy đố kỵ.

“Chủ tịch trẻ, đến cậu phát biểu rồi.” Trần Tử Phong bỗng nhiên nói với Vương Hi.

“Tôi?” Vương Hi chớp chớp đôi mắt.

“Phải đó, cho dù cậu không có thân phận của nhà họ Vương ở thủ đô, trong mảng xây dựng kinh tế cậu vẫn là một người tài giỏi, nghe nói cậu tốt nghiệp ở một trường danh tiếng ở nước ngoài, có hai bằng thạc sĩ, ở đây không ai hiểu về kinh tế hơn cậu, tôi và mọi người đều rất muốn nghe một chút cái nhìn của cậu về kinh tế.” Trần Tử Phong khẽ cười nói.

“Xây dựng kinh tế, nói đi nói lại trước sau vẫn mấy thứ đó, lý luận không thực tế tất cả đều hiểu, chi tiết vẫn phải dựa vào thực tiễn.” Vương Hi nhìn thoáng qua điện thoại di động, cười cười nói: “Lúc nãy tôi đã làm lỡ không ít thời gian rồi, để cơ hội lại cho người trẻ thôi. Cô gái trẻ Khinh Tuyết nhà họ Diệp không tệ, tôi thấy lúc trước cô ấy rất để tâm chuẩn bị cho hiệp hội thương gia lần này, để cô ấy lên nói một câu đi.”

Trần Tử Phong biết Diệp Khinh Tuyết là vợ của Vương Hi, mắt thấy Vương Hi muốn ra sức nâng đỡ Diệp Khinh Tuyết, trong lòng anh ta hiện lên một tia hâm mộ, nếu như nhà họ Trần có quan hệ thông gia với nhà họ Vương thì tốt rồi, có loại giỏi giang như Vương Hi chỉ đạo, bất kì gia tộc nào trong giới thương gia đều có thể một bước lên mây.

“Chủ tịch trẻ nói cũng đúng, vậy để Khinh Tuyết ra nói mấy câu đi.” Trần Tử Phong cười cười đi đến bục diễn thuyết nói vào micro: “Bây giờ, chúng tôi xin mời người tham gia tự do phát biểu, xin mời Diệp Khinh Tuyết của tập đoàn Diệp thị.”

Tất cả những người quen biết nhà họ Diệp đều giật mình nhìn Diệp Khinh Tuyết, Diệp Khinh Tuyết ngồi phía dưới cũng kinh ngạc.

Hiệp hội thương gia này là trường hợp quan trọng, ai cũng biết, có thể là người đầu tiên đại diện khách mời lên phát biểu, chắc chắn là đại diện của hiệp hội các nhà doanh nghiệp thành phố Minh Hải.

Thân phận bây giờ của cô ở tập đoàn Diệp thị chỉ là một tổ trưởng, rất thấp so với rất nhiều người ở hiệp hội thương gia, hơn nữa cô còn trẻ tuổi, làm sao có thể có được cơ hội tốt như vậy?

“Người anh em, anh rất có mắt nhìn, cô gái trẻ đó không tệ nha, bây giờ anh có tiền rồi liền bắt đầu quy tắc ngầm à, có cơ hội lấy wechat của cô ấy cho tôi, tôi cũng giúp anh nâng đỡ cô ấy.” Hàn Thiếu Kiệt vẫn chưa biết quan hệ của Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết, ngồi bên cạnh Vương Hi nói đùa.

“Mời Diệp Khinh Tuyết lên phát biểu.” Trần Tử Phong khẽ cười nhìn Diệp Khinh Tuyết.

Diệp Khinh Tuyết bị người quen biết ném đến ánh nhìn, khuôn mặt xinh xắn hơi đỏ lên, cô nhanh chóng kiểm tra lại bản thảo phát biểu của mình, nhìn nhìn ánh bắt đột nhiên thay đổi.

Bản thảo diễn thuyết này không đúng, sao lại biến thành như vậy?

Vương Hi để ý đến sự thay đổi vẻ mặt của cô, đoán chừng Diệp Khinh Tuyết đã phát hiện bản thảo diễn thuyết có vấn đề, trong ánh mắt toát ra sự cưng chiều.

“Nhìn ánh mắt của cô ấy không đúng, đã lợi dụng được cô ấy rồi?” Hàn Thiếu Kiệt liếm môi cười xấu xa.

“Lên sân khấu mau lên, đã bảo con diễn thuyết rồi, cơ hội này không dễ có được đâu, tuyệt đối đừng bỏ qua.” Trần Lan đứng dậy xoay người sang, hận đứa con gái này của mình không có triển vọng.

Bản thảo diễn thuyết bị đổi, là người đầu tiên đại diện diễn thuyết, chuyện này khiến trong lòng Diệp Khinh Tuyết rất hỗn loạn.

Cô bối rối vội vã đứng lên, đi về bên phía Vương Hi.

“Vẫn là chưa gặp qua môi trường lớn, trường hợp nhỏ thế này đã hoang mang rối loạn rồi.” Hàn Thiếu Kiệt cười nói.

“Quan hệ cá nhân!” Diệp Dục Hàn ghen tị nói không nên lời.

Hắn ta ngồi ngay hàng phía trước Diệp Khinh Tuyết, giữa sảnh nhỏ bên ngoài cùng, lúc Diệp Khinh Tuyết đi lên phía trước, hắn ta cố ý thò một chân ra.

Diệp Khinh Tuyết không đề phòng, bị Diệp Dục Hàn ngáng chân ngã lăn trên đất.