Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 30: Buổi tọa đàm




Bây giờ Vương Hi không cần phải che giấu thân phận nữa, cho dù để nhà họ Vương ở thủ đô biết được mắt anh đã khỏi, anh cũng không sợ người bên nhà họ Vương tới đàn áp mình nữa. Kể từ ngày đầu tiên khi mắt anh tìm lại được ánh sáng và anh móc nối được với Hàn Thiếu Kiệt, đã không còn người nào có thể ngăn anh trỗi dậy trở lại. Anh không quan tâm đến việc để Trần Lan biết được về đôi mắt của mình, cũng không quan tâm Diệp Khinh Tuyết biết được, vậy nên bây giờ những gì anh nói và làm đều vô cùng mạnh dạn.

Để họ nghi ngờ anh đã trở lại bình thường thì đã làm sao, anh vốn dĩ là người bình thường mà.

Chỉ là tạm thời chưa muốn nói cho họ biết mà thôi.

Cho dù họ có thể đoán được rằng mắt anh đã được điều trị khỏi cũng chả làm sao cả.

Anh biết, Trần Lan vẫn chưa biết mắt của anh đã sáng, bây giờ vẫn tưởng anh là phế nhân như lúc trước. Anh nói với Trần Lan như vậy chắc chắn sẽ lại bị Trần Lan mỉa mai một trận.

Vậy nên sau khi anh nói những lời đó xong liền đi luôn mà không do dự gì cả.

Chỉ còn lại Trần Lan cứ thế cười giễu cợt ở nhà. Diệp Sơn vừa mang máng nghe thấy Vương Hi nói chuyện cũng chạy ra ngoài: “Cái gì, Vương Hi đi tham gia khoá đào tạo doanh nhân trong thành phố á? Không phải là mắt nó không nhìn thấy à? Tham gia kiểu gì? Còn nữa, có phải nó bảo Hàn Thiếu Kiệt đăng ký cho nó?”

“Chắc là do Hàn Thiếu Kiệt để mắt đến Khinh Tuyết nhà mình nên cố tình dùng cậu ta như chiếc cầu làm mối, cậu ta còn rõ phô trương nữa kia.” Trần Lan tự cho rằng mình thông minh nói.

“Hai đứa nó đã kết hôn rồi, sao có thể để Khinh Tuyết và Hàn Thiếu Kiệt móc nối linh tinh được?” Diệp Sơn cau mày.

“Hàn Thiếu Kiệt có gì không tốt chứ? Trong nhà có tiền có quyền, bố là tỷ phú số một ở thành phố Minh Hải này. Thiếu Kiệt người ta còn là con một của nhà họ Hàn, hơn nữa mắt của cậu ấy cũng tốt, hơn nhiều so với Vương Hi rồi.” Trần Lan lạnh lùng nói.


“Thế thì cũng không được ổn lắm.” Diệp Sơn nói.

“Trời phải đổ mưa, con gái phải lấy chồng, nếu như Hàn Thiếu Kiệt thực sự có tình ý với Khinh Tuyết thì ai có thể ngăn được? Cũng bởi Vương Hi ngốc, mắt đã không nhìn thấy rồi thì cứ ở lì trong nhà là được rồi. Người ta vì Khinh Tuyết mang lại cho ít lợi lộc, cậu ta lại cứ tưởng mình là kẻ có tài thật vậy, muốn tham gia khoá đào tạo doanh nhân trong thành phố, muốn làm nhà doanh nghiệp giống như chúng ta cơ.” Ánh mắt của Trần Lan đầy sự mỉa mai.

“Phải bảo Vương Hi cẩn thận một chút, Hàn Thiếu Kiệt không phải hạng tốt đẹp gì, vừa thông minh lại vừa xấu xa.” Diệp Sơn nói.

“Đây không phải là Võ Đại Lang và Tây Môn Khánh phiên bản hiện thực à?” Trần Lan bĩu môi.

“Thế thì bà chính là Vương bà.” Diệp Sơn nói.

“Cút!” Trần Lan trừng mắt một cách dữ tợn với Diệp Sơn.

Diệp Khinh Tuyết đứng ở trên tầng đã nghe thấy những lời của bố mẹ cô ở nhà mà trong lòng đầy ắp sự lo lắng. Cô không phủ nhận năng lực của Vương Hi, nhưng cô tin rằng Vương Hi hiện tại chắc chắn không phải là đối thủ của Hàn Thiếu Kiệt. Cô thực sự không hiểu tại sao Vương Hi đang yên đang lành lại đi dính dáng với Hàn Thiếu Kiệt. Cô cũng tin mẹ mình sẽ không xấu xa như Vương bà, vì muốn con gái mình gả cho một gã trai trẻ giàu có mà chia rẽ cô và Vương Hi.

Mẹ cô là một người khẩu xà tâm phật, tuy rằng ngoài mặt luôn chỉ trích Vương Hi không được điểm gì tốt cả, nhưng nếu như Hàn Thiếu Kiệt muốn thế nọ thế kia với cô, bà nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

Chỉ là, nếu như Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt càng ngày càng qua lại mật thiết, đến lúc đó liệu họ có thực sự kiểm soát được cục diện hay không?

Trong lòng Diệp Khinh Tuyết hơi lo lắng.

Sau khi đến lớp đào tạo, Vương Hi vẫn giống như hôm trước, hỏi đám đông một cách yếu ớt: “Có ai giỏi về đầu tư mạo hiểm và quản lý tài chính không?”

Lúc này mọi người đã lần lượt đến, hầu như đều nghịch điện thoại để giết thời gian.

Và cũng giống như hôm qua, đám đông chẳng ai đếm xỉa đến anh.

Vương Hi khẽ thở dài, muốn tìm một người để đào tạo cũng không tìm được. Có điều nếu như trong nhóm có người tìm anh nghe ngóng, mà những người này không phải chuyên môn anh cần thì anh cũng thực sự không có cách nào sắp xếp được cho họ.

Bây giờ người anh đang cần là một trợ thủ đắc lực chứ không phải một tầng lớp cao cấp ở các vị trí công việc khác nhau. Nếu như anh thực sự mở một công ty thì những người trước mắt đây cũng không thể nào đảm nhận được chức vụ trong công ty anh.

Tần Thư Hào lại khá ổn. Tuy rằng trường đại học hắn tốt nghiệp ở nước ngoài chẳng ra làm sao, năng lực xem ra cũng không được mạnh lắm, nhưng chuyên ngành hắn học lại chính là cái anh đang cần, đào tạo một thời gian chắc là có thể làm được. Hay là cứ thử Tần Thư Hào xem sao?

Khi một người đàn ông trung niên lạ mặt ngồi xuống bên cạnh Vương Hi, anh thấy Tần Thư Hào ngày hôm qua đã được thay thế bởi người đàn ông đó. Anh lại liếc mắt nhìn thẻ tên đặt trên bàn của người đàn ông đó, đột nhiên có một cảm giác phiền muộn trong lồng ngực.

Anh thấy Tần Thư Hào đã đổi chỗ cho người khác, ngồi cùng bàn với Hầu Đình Uy ở hàng đầu tiên, đang ngoái đầu lại nhìn anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng với vẻ khinh bỉ.

Tên Tần Thư Hào này cũng có khí phách đấy. Hắn ta biết rằng anh và Hàn Thiếu Kiệt có mối quan hệ tốt, trong tay anh lại đang giữ khoản đầu tư trăm triệu của Hàn Thiếu Kiệt, là người giàu có nhất trong lớp đào tạo này. Nhưng bởi vì hai người liên tục kết thù oán, Tần Thư Hào thà nịnh bợ Hầu Đình Uy kém hơn anh ở trong lớp, cũng không muốn có bất kỳ sự qua lại nào với anh.

Ranh con!

Vương Hi đang suy nghĩ về việc hỏi Tần Thư Hào xem có muốn làm việc cho anh không thì Tần Thư Hào đột nhiên lại đổi chỗ. Lúc này nhìn thấy bộ dạng đáng ghét của Tần Thư Hào, anh thực sự muốn kéo hắn ra ngoài biển đập cho một trận.

Có điều Tần Thư Hào làm vậy cũng không sai nên anh chẳng thể làm gì hắn được.

Còn Tần Thư Hào lại cũng giống như hôm qua, ở trên lớp, khi mọi người lại tán gẫu trong nhóm, Tần Thư Hào vẫn là người tích cực nhất, không ngừng nịnh bợ Hầu Đình Uy, cố tình chọc tức anh.

“Buổi toạ đàm hôm qua sao anh không đến?” Đường Ninh đi đến cạnh Vương Hi, khẽ dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

“Hôm qua nhà có chút chuyện.” Vương Hi nói.

“Hôm qua các học viên trong lớp toạ đàm đều đến cả, mọi người nói chuyện rất nhiệt tình, đều phát biểu rất sôi nổi. Anh với Tần Thư Hào chắc có thù oán gì hả. Hôm qua cậu ta thể hiện tốt nhất ở buổi toạ đàm, rất được các lãnh đạo đánh giá cao. Nếu cứ mãi như này thì năm ngày đào tạo của anh sẽ bị lãng phí. Ngay cả khi anh rất có năng lực, nhưng không ai biết đến anh thì anh cũng chỉ bị mai một bởi họ thôi.” Đường Ninh nói.

“Tôi muốn thuê Tần Thư Hào làm cấp dưới của mình.” Vương Hi nghĩ ngợi rồi nói.

“Cậu ta rất xuất sắc, nhưng mà anh có thuê nổi cậu ta không?” Đường Ninh ngạc nhiên.

“Buổi toạ đàm tối nay tôi chắc chắn tham gia rồi, cô giúp tôi sắp xếp phát biểu đi. Nếu như không thuê được Tần Thư Hào tôi sẽ thử cân nhắc đến những người có năng lực khác.” Vương Hi nói.

“Được, tôi giúp anh.” Đường Ninh khẽ gật đầu.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Đến buổi tối, các học viên trong lớp đào tạo lần này đều đến phòng toạ đàm rất đúng giờ.

Vương Hi cũng tham gia.

Chỉ khi anh tiết lộ danh tính là một nhà đầu tư huy chương vàng với hơn trăm triệu trong tay mới có thể thu hút được sự chú ý của tất cả các học viên, để những người này chủ động nộp CV cho anh và như thế mới có thể tuyển chọn được người phù hợp trong tốp học viên này. Nếu anh không nói, người ta chắc chỉ nghĩ anh là một người bình thường đến để tìm chỗ dựa, chắc là trong năm ngày từ đầu đến cuối đều không có ma nào đếm xỉa đến anh.

Tất cả mọi người rất nhanh chóng ngồi xuống, bao gồm cả lãnh đạo của buổi toạ đàm lần này, giáo sư kinh tế học của đại học tài chính và kinh tế thành phố Minh Hải, chủ nhiệm văn phòng xúc tiến đầu tư thành phố Minh Hải.

Để Vương Hi thu hút được sự chú ý của mọi người, Đường Ninh cố tình sắp xếp cho anh ngồi bên cạnh chủ nhiệm.

Khi buổi toạ đàm chính thức bắt đầu, Đường Ninh nhìn sang Vương Hi và gật đầu với anh một cách nghiêm túc.