Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 47: Lão gia xuất hiện




Phùng Uyển biết rằng với sức mạnh của Vương Hi chắc chắn sẽ là kình địch của cô ta. Vì vậy để kiểm soát việc Vương Hi giành giật mối làm ăn của cô ở thành phố Minh Hải, cô ta đã đặc biệt giao toàn bộ dự án của thành phố ẩm thực Thiên Lam cho Vương Hi, cố tình để Vương Hi phân tâm, không thể làm công việc kinh doanh của mình. Trong hợp đồng này có rất nhiều điều khoản ngang ngược, có một điều khoản nói rõ rằng, toàn bộ dự án phố ẩm thực Thiên Lam bắt buộc phải do Vương Hi toàn quyền phụ trách, hơn nữa anh chỉ được tìm một người trợ giúp.

Trần Lan, Diệp Sơn tối qua đã cùng với lão gia nghiên cứu một hồi về hợp đồng đó, chắc chắn biết được sự quan trọng của Vương Hi.

Vì vậy lát nữa lão gia đến, họ bắt buộc phải tâng bốc Vương Hi cho tốt. Nếu như Vương Hi đột nhiên dở chứng, bỏ mặc dự án này không làm nữa thì nhà họ Diệp không những không thể có được mối làm ăn lớn của tập đoàn Lam Thiên, mà còn phải đền cho tập đoàn Lam Thiên một khoản tiền lớn.

Nếu lão gia thấy Từ Đào sỉ nhục Vương Hi như vậy làm sao có thể tha cho Từ Đào đây?

“Anh Đào, anh đừng gây rối nữa, mau bỏ đôi giày xuống, chuyện này đến đây chấm dứt.” Diệp Thiên Tứ càng nghĩ trong lòng càng lo sợ.

Rất nhiều người đều có quan hệ tốt với họ hàng bên nhà mẹ thì lại có quan hệ không tốt với bà con bên nhà bố. Diệp Thiên Tứ chính là loại người như vậy. Hắn ta có quan hệ rất tốt với đám họ hàng bên nhà mẹ đẻ, trong lòng rất ghét Diệp Khinh Tuyết và Diệp Dục Hàn.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của Từ Đào sắp tới, hắn sao có thể không ngăn Từ Đào lại được kia chứ.

“Này ông em, anh đây là đang giúp chú đấy, xía vào làm gì hả? Lão gia ác cảm với Vương Hi, do sự tự trọng về thân phận nên không dám nói gì Vương Hi, nhưng chúng ta thì có thể. Chúng ta sỉ nhục Vương Hi càng cay độc, nhất là để lão gia trông thấy nữa thì chắc chắn lão gia sẽ coi trọng chúng ta. Chuyện chú làm chủ cái nhà này sẽ chắc như đinh đóng cột.” Từ Đào cũng không sợ mọi người nghe thấy, cố tình nói trước mặt mọi người.

“Từ Đào, bản lĩnh nịnh hót của cậu thật cao minh!” Có người bà con nhà họ Diệp nói.

“Vậy mọi người còn không nhanh chóng giúp tôi sỉ nhục hắn? Có chuyện tốt mọi nguòi cùng nhau làm, đừng có trách tôi cướp công lao của mọi người, không cho mọi người cơ hội nhé.” Từ Đào cười lớn ha ha.


“Diệp Dục Hàn tôi là người đầu tiên xung phòng!” Diệp Dục Hàn đứng dậy, lấy một cốc nước đổ lên trên bàn rồi lớn tiếng nói với Vương Hi, “Mau liếm sạch nước trên mặt bàn đi.”

“Thôi không liếm, để lau đi.” Vương Hi nói.

“Rõ thật giống con chó.” Diệp Dục Hàn cười lớn.

“Dục Hàn, con quá đáng rồi đấy.” Bác hai cau mày nói.

“Quá đáng thì đã làm sao, nhà họ Diệp chúng ta có tiền có thế, tên Vương Hi này bị thủ đô bỏ rơi rồi thì phải nịnh bợ họ Diệp chúng ta, kiếm miếng cơm ở nhà họ Diệp ta. Nếu như không có chúng ta, hắn có được mặc đồ Tây, có biệt thự để mà ở hay không? Nói câu khó nghe thì hắn rất giống một con mà nhà chúng ta nuôi, cái con…” Diệp Dục Hàn cứ thế thao thao bất tuyệt, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm.

Chỉ thấy sắc mặt Diệp Khinh Tuyết rất khó coi, đang nghĩ ngợi cái gì đó.

Đột nhiên nghĩ đến hợp đồng mà vợ chồng họ đã đàm phán thành công ngày hôm qua, hắn ta đột nhiên chuyển giọng: “Cậu ta rất giống một con tằm nhà chúng ta nuôi, hi sinh bản thân, tác thành cho người khác, loại tinh thần cao cả như vậy, cả nhà chúng nên học hỏi từ cậu ta!”

“Cậu ăn nói linh tinh cái gì đấy?” Cháu gái đằng ngoại của lão phu nhân kinh ngạc.

Thật bỉ ổi!

Thấy Diệp Dục Hàn đột nhiên đổi giọng, Diệp Thiên Tứ trầm tư sắc mặt, hắn đoán rằng Diệp Dục Hàn cũng đã phát hiện ra thân phận của Vương Hi rồi. Vào lúc người ta được vẻ vang nhất tuyệt đối không thể dây vào.

“Từ Đào, cậu thực sự quá lắm rồi, nói thế nào Vương Hi cũng là em rể tôi, cậu ấy đã phải trả giá rất nhiều vì nhà họ Diệp chúng tôi, cậu lại dám sỉ nhục cậu ấy như vậy!”

“Anh nói cái gì đấy, sao lạ vậy?” Từ Đào cũng kinh ngạc nhìn Diệp Dục Hàn.

“Cậu lại dám kêu Vương Hi lau đế giày cho mình? Em rể tôi đã phải trả giá vì nhà họ Diệp nhiều như vậy, tôi không đành lòng, tôi sẽ tự mình thay cậu ấy lau đế giày cho cậu!” Diệp Dục Hàn vừa nói, vừa đi về phía Từ Đào và rút ra một chiếc khăn giấy lau đế giày cho Từ Đào.

“Ơ không…rốt cuộc anh có ý gì đây?” Từ Đào cảm thấy bối rối.

“Gánh tội thay cho em rể tôi.” Diệp Dục Hàn nói với bộ dạng tử tế.

“Mẹ nó rõ thật là, lau đế giày cũng còn có người tranh, muốn lau thì lau đi. Đêm qua chắc mọi người đều không ngủ yên đúng không, hôm nay người nào người nấy đều điên cả.” Từ Đào nằm ngả luôn ra ghế với vẻ mặt đầy bất lực.

“Việc dơ bẩn như lau đế giày làm sao có thể để một mình anh hai làm được, tôi cũng nên làm cùng mới phải.” Vương Hi cười khẩy một tiếng.

“Vương Hi, anh làm gì đấy?” Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc.

“Không sao, hầu hạ anh họ của anh cả anh chút thôi mà!” Vương Hi cố tình để giọng nói của mình thật nặng nề, đồng thời đi về phía Từ Đào.

“Đám trẻ này, đang ầm ĩ cái gì đấy, không được ồn ào nữa.” Bác cả ngăn cấm.

“Thiên Tứ, đây rốt cuộc là như thế nào, con có biết không?” Bác cả gái không hiểu, nhìn sang Diệp Thiên Tứ.

“Con, con không biết…”Diệp Thiên Tứ cúi đầu.

Chuyện hôm qua ở tập đoàn Lam Thiên, Vương Hi đã có được tất cả hợp đồng của Phùng Uyển, Diệp Thiên Tứ sau khi về nhà vẫn không nói gì. Hắn không muốn kể với mẹ mình sự vinh dự và chiến tích của Vương Hi, cũng không muốn để ai biết hắn đã bị một kẻ mù loà cướp mất hợp đồng làm mất mặt.

Lúc này thấy Vương Hi và Diệp Dục Hàn cố tình lau đế giày cho Từ Đào, đợi lát nữa để lão gia nhìn thấy, hắn biết lúc này có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng đã quá muộn rồi nên chỉ đành lựa chọn im lặng.

Quả nhiên, khi hắn mới vừa cúi đầu được mười mấy giây thì lão gia và Trần Lan, Diệp Sơn bước vào, phía còn có bảy tám nguời bà con bên phía lão gia.

Thấy Từ Đào nằm trên ghế một cách khoan khoái còn Vương Hi và Diệp Dục Hàn thì đang nghiêm túc lau đế giày cho hắn, Trần Lan ngay lập tức kêu lên, “Ái da, muốn chết rồi sao, đây là đang diễn trò gì vậy, Vương Hi là đại công thần của nhà họ Diệp chúng ta, làm sao lại phải lau đế giày cho mấy người các cậu vậy, đang chà đạp ai đây trời!?”

“Phải ha, Vương Hi là đại công thần của nhà họ Diệp chúng ta, ngoài việc ăn không ngồi rồi ra, còn khiến lão gia nhà chúng ta chịu nhục ở nhà họ Vương nữa. Công lao hắn ta lập được to quá mà. Tôi thấy hắn rảnh quá nên đào tạo cho hắn lau giày, mở đường cho hắn sau này tìm công việc. Sau đó cho hắn học món massage người mù, sau này sẽ hầu hạ tất cả họ hàng hang hốc nhà họ Diệp một phen.” Từ Đào cười đểu nói.

Hắn vừa nói vừa len lén nhìn lão gia, đợi lão gia ngoài mặt thì trách phạt, nhưng lại âm thầm khen thưởng mình.

Hắn cũng chỉ là người ngoài, là anh họ của Diệp Thiên Tứ, ức hiếp người nhà họ Diệp như vậy, cho dù Vương Hi có làm cho lão gia nổi giận nữa thì ông chắc chắn không thể nói rõ ràng điều gì, mà sẽ khiển trách hắn. Nhưng sau lưng lão gia chắc chắn sẽ cho hắn chút lợi lộc gì đó.

Một gia tộc, có lúc sẽ giống như một xã hội thu nhỏ, không thiếu những điều vòng vèo quanh co.

“Bố, Vương Hi đợt này thể hiện rất tốt, rất xuất sắc, không có trầm lặng như trước đây nữa, chắc hẳn cậu ấy muốn vươn lên lần nữa. Nhưng dù sao cậu ấy cũng là thiếu gia đến từ một gia tộc lớn, thân phận vẫn mãi mãi là như thế không thể chối bỏ nên tính cách đại thiếu gia chắc chắn cũng vẫn có. Chắc là đang cố tình làm cho chúng ta xem đây. Nếu như hôm nay bố không làm chút gì đó sẽ khó lòng xoa dịu cơn giận dữ của Vương Hi, và hợp đồng với tập đoàn Lam Thiên có thể sẽ bị phá hỏng mất.” Diệp Sơn cũng giận run người lên, nói to trước mặt rất nhiều họ hàng thân thích của nhà họ Diệp.

Lão gia nhìn Vương Hi, rồi lại nhìn Khinh Tuyết, xong lại nhìn Từ Đào với bộ dạng hèn hạ, ông vốn dĩ đã bận rộn suốt một đêm, tâm trạng lập tức trở nên xấu đi.

“Từ Đào, cậu hãy khoan đừng để họ hầu hạ cậu nữa, tôi có chuyện lớn của nhà họ Diệp cần tuyên bố một chút.” Lão gia đi về phía ghế chủ tịch và ngồi xuống.

“Xong ngay!” Từ Đào ngay lập tức thu giầy lại và ngồi ngay ngắn lại trên ghế.

Chắc hẳn lát nữa lão gia sẽ thưởng lớn cho hắn, biết đâu có khi lại cho hắn làm chức giám đốc bộ phận nào ấy chứ.