Đại Tiểu Thư Xuyên Không

Chương 89: Trở về thành Tuyên An.




Ngày hôm nay kinh thành nước Hạ đông đúc người,các đoàn sứ giả lần lượt vào kinh thành.

Hôm nay tân hoàng đăng cơ,các nước cùng đến chúc mừng,không khí náo nhiệt nhưng cũng không mất đi vẻ trang trọng.

Hoàng thượng mới đăng cơ mở ra một thời đại mới một thế hệ mới,một cuộc cải cách mới,dân chúng ai cũng vui mừng.

Bảo bảo vui thích lắm,lăng xăng khắp mọi nơi,lần đầu tiên được tham dự một buổi lễ trang trọng đến vậy.

Người ra vào tấp nập,từng lễ vật được dâng lên mừng tân hoàng đăng cơ.

Buổi tối là yến tiệc hoàng cung,do bất tiện nên Nhược Khê để các bảo bảo ở lại hành cung sai người bảo vệ nghiêm ngặt.

Mọi người ai cũng vui vẻ,nhất là ngũ tỷ,vì người lên ngai vàng là hoàng huynh của nàng.

Ngũ công chúa uống biết bao nhiêu là rượu,may mà lúc chuẩn bị thái hậu biết tính cách của nữ nhi mình nên toàn bộ rượu trên bàn của cô đổi thành rượu hoa quả chứ nếu không cô phá tan hoang yến tiệc mất rồi.

Phò mã ôm chặt ngũ công chúa sợ cô ngã,vẻ đĩnh đạc ,điềm tĩnh ổn trọng hằng ngày đã bay mất sạch vì chính thê tử của mình.

Thái hậu lắc đầu nhìn con gái của mình,thật sự đã là mẫu thân rồi mà tính cách con trẻ con như vậy.

Cuộc đời của bà cũng coi là viên mãn,hoàng thượng cũng yêu thương bà,nhi tử thì biết phấn đấu,biết cố gắng,tuy nữ nhi có chút kém hơn một chút nhưng được cái hiếu thuận lấy được một phu quân tốt thật sự bà đã cảm ơn trời đất lắm rồi.



Tàn tiệc ngũ công chúa say bất tỉnh nhân sự,phò mã gia phải bế thê tử ra kiệu,xin phép về trước.

Nhược Khê cùng Tuyên Vương cũng nhanh chóng trở về hành cung,các bảo bảo còn đang đợi họ về.

Có thể nói chuyến đi lần này của Nhược Khê thu hoạch được quá nhiều bất ngờ lớn.

Sáng sớm hôm sau,đoàn người cáo từ để trở về nước,Nhược Lan tuy đã tỉnh nhưng vẫn chưa đứng vững cũng theo mọi người ra tiễn.

Nàng ôm bát muội thật chặt rồi khóc lớn ,vừa khóc vừa nói :

"Lần này muội đi biết bao giờ ta mới gặp lại được muội chứ ,sao lại ở có ít hôm như thế,ta còn chưa kịp tâm sự nhiều với muội".

Nhược Khê cũng ôm ngũ tỷ thật chặt.

Phải mất một lúc phò mã mới gỡ được tay thê tử ra,ôm cô vào lòng,ngũ tỷ là như thế tính tình rất đơn giản ai yêu quý mình thì cô sẽ hết lòng với người đó.

Nhược Khê cũng rơi nước mắt,cô bước nhanh lên kiệu,cô sợ không kìm được lòng mình.

Đoàn người dần dần rời xa,mỗi người theo một số phận ,một cuộc đời của chính mình,đã làm thê tử xứ người thì rất khó quay về được cố hương.

Nhược Khê nghẹn ngào nói :

"Tạm biệt mẫu thân,tạm biệt những người mà con yêu quý ".



Ba bảo bảo biết mẫu thân buồn liền xà vào lòng an ủi nàng,nàng nhẹ nhàng xoa đầu bọn trẻ,sau này khi các con của nàng lớn cũng thế,lại phải xa phụ mẫu sống một cuộc sống mới bất giác nàng cảm thấy trống trải vô cùng.

Lúc đi thì sáu ngày mới đến, lúc về thì muộn hơn một chút,Tuyên Triệt cho Tuyên Kỳ và Tuyên Dương đến thành Tuyên An nơi giáp ranh biên giới giữa Hạ quốc và Sở quốc.

Chàng muốn cho con nhìn thấy khung cảnh hùng vĩ .Nơi đây là chiến tuyến,là nơi phòng thủ kiên cố của nước Sở,chàng muốn coi phải coi trọng nó,sau này người thân và dân chúng cần chúng bảo vệ .

Hai tỷ muội Giai Tuệ và Giai Kỳ cũng lon ton chạy theo.

Giống như lần trước chàng được người dân nơi đây nhiệt liệt đón chào,Thành chủ đại nhân đích thân ra đón tiếp.

Chàng như một vị thần nơi đây,mọi người đều ca tụng về vị chiến thần đã cứu dân chúng ra khỏi ngục tù và cho họ một cuộc sống mới ra sao.

Các bạn nhỏ ngồi lắng nghe sự tích về phụ thân thì tự hào và phấn khích lắm.Mắt Thiên Kỳ sáng như sao,từ nhỏ phụ thân đã là hình tượng của chàng,sau này chàng sẽ thay thế phụ thân bước tiếp vào con đường bảo vệ non sông,bảo vệ người dân.

Buổi yến tiệc tối nay Tuyên Vương muốn diễn ra ngoài trời,chàng bỏ ngân lượng của mình ra để mời tất cả các tướng sĩ và người dân trong thành,mời mọi người ăn uống.

Buổi tiệc tối nay là một chấn động từ trước đến nay,các binh sĩ và người dân nơi đây lưu truyền tai nhau từ thế hệ này qua thế hệ khác rằng :

"Tuyên Vương gia và tuyên vương phi bình dị đến đâu,hòa đồng cùng với tất cả mọi người,các quận vương và quận chúa đều vui tươi nhí nhảnh, cùng chơi với những đứa trẻ nhà thường dân không phân biệt giàu sang và phú quý ".

Trên bầu trời sáng lấp lánh những vì sao nhỏ!.