Chúng công tử dưới lầu thoải mái chè chén, say khướt mà về, Thúc Tôn Diêu Quang ở trên lầu lại chẳng cảm nhận được cái vị gì, chờ cho tiệc rượu dưới lầu tan, nàng cũng vội vàng trở về phủ. Vừa hồi phủ đệ, nàng lập tức gọi Lý Hàn lại, chính sắc hỏi:
- Lý Hàn, canh bạc này chính là liên quan đến thanh danh của Thúc Tôn Thị ta, ngươi đã chủ động ứng chiến, có nắm chắc sẽ thắng hắn không?Lý Hàn nghiêm nghị nói: - Tiểu thư, dưới kẻ dũng mãnh mà lại chỉ có binh sĩ hư nhược thì làm được gì? Lý Hàn không dám cuồng vọng, có điều con người có sở trường, cũng có sở đoản, người nước Ngô vốn không mạnh về cung mã, xa chiến lại càng không thành thạo, đây là nhược điểm của hắn, lại là sở trường của tại hạ. Những công tử còn lại, cũng chỉ là hoa chân múa tay, xem ra thế này, phần thắng của chúng ta hẳn là có thể chiếm bảy thành.Đôi mắt đẹp của Thúc Tôn Diêu Quang chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, nhìn đến nỗi hắn lo sợ không yên phải cúi đầu, nàng mới cười nhạt: - Đối thủ là Ngô quốc Khánh Kỵ, ngươi lại nói rằng phần thắng của chúng ta tới bảy thành, cũng đủ cuồng vọng rồi!Lý Hàn vội vàng biện giải nói: - Tiểu thư, cũng không phải là tại hạ cuồng vọng, mà là...Thúc Tôn Diêu Quang giơ tay ngăn lại, cười nói: - Không phải giải thích, cuồng vọng thì có gì không tốt? Thúc Tôn Thị ta hiện tại chỉ còn thiếu kẻ sĩ cuồng vọng như ngươi. Canh bạc này nếu bại, ta sẽ phải hạ mình đi làm nô, ngươi nếu không tin tưởng, trận này làm sao thắng được? Nếu thắng, đối với thanh danh của Thúc Tôn gia ta sẽ có lợi rất lớn, đến lúc đó, ta tất sẽ tiến cử hiền tài với phụ thân, giao cho ngươi làm những chuyện trọng yếu.Trong mắt Lý Hàn hiện lên một tia kích động, sắc mặt hớn hở, vội vàng cúi đầu che giấu, chắp tay nói: - Đa tạ tiểu thư cất nhắc.Trận này đối với tiền đồ của hắn ảnh hưởng quá lớn, vô luận như thế nào cũng không thể thua, trong lúc nói chuyện, đầu hắn đã xoay chuyển ý niệm, nghĩ phải dùng thủ đoạn thế nào, mới có thể khiến cho trận này tất thắng. Trong nhất thời, rất nhiều chủ ý đã nảy lên trong lòng. Hắn trong đầu đang tính toán những ý đồ âm hiểm, Thúc Tôn Diêu Quang lại nói với Ngưu Bát Lang: - Đối phương tuy có ba cỗ chiến xa, nhưng mà kẻ có thể chân chính chiến đấu chỉ có Khánh Kỵ, chiến xa bên ta có Lý Hàn thần tiễn, cận chiến có công phu đấu vật của ngươi, nếu không thể thắng, chí ít cũng không thua mất mặt, chỉ cần có thể quấn lấy hắn, phần thắng của chúng ta cũng sẽ tăng lên nhiều, tính toán như vậy, sợ rằng phải tìm được hai chiến xa khác trợ giúp, ngươi lập tức đi tìm những dũng sĩ tinh thông xa chiến tới, từ ngày mai bắt đầu huấn luyện.Ngưu Bát Lang chính là kiện tướng trong quân, đương nhiên biết người nào tinh thông xa chiến, chỉ trong chốc lát, đã tìm được hơn mười dũng sĩ. Hơn mười đại hán đứng ở ngoài phòng, Thúc Tôn Diêu Quang đi ra, giải thích với bọn họ chuyện thi đấu săn bắn với Khánh Kỵ, sau đó mặt cười lạnh, lớn tiếng nói: - Trận chiến này chính là liên quan đến thanh danh của bản Đại tiểu thư, các ngươi phải tận tâm dốc hết sức. Ta nói cho các ngươi, đối phương đều là những thế gia công tử không kiêng nể gì, làm việc bất kể hậu quả. Thương kích vô tình, một khi thi đấu với các ngươi bọn họ vị tất đã hạ thủ lưu tình, mấy ngày này nếu các ngươi không đề cao tinh thần hảo hảo diễn luyện, tới cuộc đấu săn bắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.Chúng binh sĩ vừa nghe vậy thì âm thầm kêu khổ, bọn công tử này thân kiều nhục quý, ai dám làm bọn họ bị thương, mà khi binh khí của bọn họ giáng xuống người mình, chỉ sợ là tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình, hơn nữa, chủ tướng của đối phương là Khánh Kỵ a, Khánh Kỵ... Chính là Khánh Kỵ đó, cùng hắn thi đấu, có thể sống mà làm tù binh là được rồi, còn muốn thắng hắn? Thượng Đế a, phù hộ cho ta trận chiến mười ngày sau có thể được làm tù binh đi..."(Sao lại là Thượng Đế mà không phải ông trời? Xem chú giải của Nguyệt Quan phía dưới nhé)Còn chưa có chính thức đánh, bọn lính đã nghĩ xem làm sao để đủ tư cách làm tù binh, Lý Hàn vừa thấy sắc mặt lộ ra của đám sĩ tốt, trong lòng liền biết không ổn. Thúc Tôn Diêu Quang là Đại tiểu thư đương nhiên là thông minh lanh lợi, có điều dù sao từ nhỏ đã cao cao tại thượng, không có khả năng quan sát tình hình, ở trong mắt nàng những gia tướng sĩ tốt này cũng đại khái không khác gì chó săn mà nàng nuôi dưỡng, tin tưởng rằng chỉ cần nói ra vinh nhục mà nàng quan tâm, lại mô tả sự lợi hại của đối phương, những thủ hạ sẽ cùng chung mối thù, liều chết ứng phó. Nào ngờ những kẻ tiểu nhân hèn mọn này ngoại trừ địa vị xuất thân khác nàng, ở những phương diện khác thì có gì khác nhau đâu? Bọn họ cũng có máu thịt, bọn họ cũng có cha mẹ, ai mà không ham sống sợ chết? Đe dọa bọn họ thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.Lý Hàn vội vàng đứng ra cổ động nói: - Chư vị, ý tứ của Đại tiểu thư là muốn các ngươi khắc khổ huấn luyện, phải khiến lần thi đấu kỹ năng săn bắn này thành chiến đấu chân chính, có điều các ngươi yên tâm đi, đây là thi đấu kỹ năng, chú không phải chiến trường chém giết, ai nếu đả thương người thì sẽ bị phê phán, các công tử đó cũng sẽ không dám làm các ngươi bị thương. Hơn nữa, chỉ cần mọi người thắng canh bạc này, Đại tiểu thư của chúng ta đương nhiên sẽ thưởng lớn.Nghe thấy Lý Hàn nói như vậy, những sĩ tốt lo lắng bất an mới thoáng yên tâm một chút. Lý Hàn nói xong liền hướng Thúc Tôn Diêu Quang chắp tay nói: - Đại tiểu thư, Lý Hàn lập tức sẽ ra sau trạch bố trí, chèo thuyền đua thuyền, ngự xe săn bắn, đến ngày đó nhất định sẽ mang lại cho tiểu thư song hỷ lâm môn!Thúc Tôn Diêu Quang cười nhạt, hai hàng lông mày nhướng lên, nói: - Không, ta cũng tự mình tham chiến! Ngươi là thủ lĩnh, Ngưu Bát Lang hỗ trợ, ta đánh xe, ba người chúng ta sẽ ở trên cùng một xe!