Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 129




Khánh Kỵ an ủi:

-Phu tử không cần lo lắng, ngài xem ngọn núi này, hiểm trở dị thường, từng đường bước lên núi, mỗi bước đều có nguy cơ, với kinh nghiệm điều binh của Khánh Kỵ, nếu như không có dăm ba vạn quân thì đừng mong thu phục được sơn trại hiểm trở này. Triển Chích tuy gây họa nhiều, nhưng không hề gây hại tới căn bản của Lỗ quốc, Quý Tôn đại phu tuyệt sẽ không điều mấy vạn đại quân tới thảo phạt hắn đâu.

Khổng Khâu bất đắc dĩ lắc đầu nói:

-Giờ cũng chỉ còn biết như vậy thôi.

Khánh Kỵ quay về nhà cũ liền đi gặp Thành Bích phu nhân, thật là lạ, hôm nay Thành Bích phu nhân lại tránh sau tấm bình phong không muốn gặp mặt hắn, Khánh Kỵ trông thấy vậy không khỏi buồn cười, Thành Bích phu nhân còn sợ rằng mình sẽ cưỡng dâm nàng giữa ban ngày ban mặt hay sao?

- Công tử, Khổng Khâu lên núi có gặp được Triển Chích không?

- Gặp thì gặp được, chỉ có điều... Khổng Khâu từ đầu chí cuối chẳng nói được mấy câu, đã bị Triển Chích chửi mắng té tát rồi đuổi xuống núi. Khổng Khâu là người văn nhã, tuy học rộng tài cao, ăn nói khéo léo, đáng tiếc, phu tử gặp phường thổ phỉ, hoàn toàn không có đất dụng võ. Theo ta thấy, tên Triển Chích này ngoài mặt hào sảng, thực chất bên trong có tâm kế. Hắn cho Khổng Khâu lên núi, kỳ thực là hợp với âm mưu của hắn, một là thông qua Khổng Khâu chuyển lời đến huynh trưởng, tránh cho Triển Hoạch lại đến quấy rầy, hắn cũng không muốn phải động thủ với huynh trưởng của mình. Thứ hai, cũng là muốn thông qua Khổng Khâu, đem cái hình tượng hung cường háo chiến, không ôm chí lớn của mình thêm một bước nữa công cáo với thiên hạ.

Thành Bích phu nhân nghe ra trong ngôn từ của hắn còn có ẩn ý, liền hỏi:

- Ý công tử là gì? Có phải ý công tử là nói Triển Chích có mưu đồ khác ư?

Khánh Kỵ cười không trả lời, lảng về chuyện của hắn, nói:

- Đến nay xem ra chỉ có dựa vào lời của phu nhân, khi chúng ta dựng thành chiêu binh ở Phi Hồ cốc, phải hết sức cẩn thận khi hành động, đơn giản là không nên gây hấn với hắn. Dãy Thương Hà hiểm trở dị thường, "nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai" (một người giữ cửa, vạn người tấn công cũng khó mà mở được), nếu xảy ra giao đấu, hắn lúc thì xuất núi quấy rầy, lúc thì trốn tránh trong núi, chúng ta cũng chẳng làm gì nổi hắn. Hắn hao tổn thì được, nhưng chúng ta thì tuyệt đối không.

Thành Bích nghe thấy hắn nói rằng phải dựa vào lời nói của mình, vui mừng giống như mở cờ trong bụng, đứng sau tấm bình phong khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ nói:

- Ngươi sẽ nghe theo lời của ta đúng không? Haha, có điều...thiết nghĩ đây là phong ấp của Quý Thị nhà ta, lộ ra mấy tin đồn cũng chẳng sao, thế nhưng cứ như vậy thì rất nhiều chuyện sẽ không thể nói toạc móng heo ra được, ta cần phải vạch ra một kế hoạch chu đáo, vẹn toàn, có tiến có thoái mới được.

Khánh Kỵ vuốt cằm nói:

- Lý là phải thế, có điều...chúng ta cũng không cần phải cẩn thận quá, chỉ cần có thể che dấu được thân phận của ta, cho dù biết phu nhân chiêu binh mãi mã ở nơi này, thiết nghĩ tên Triển Chích kia cũng sẽ không đi rêu rao.

Thành Bích phu nhân nghi hoặc nói:

- Công tử dựa vào đâu mà lại nghĩ vậy? Dựa vào việc hắn là một tên cường đạo ư, công tử đừng quên, hắn đồng thời cũng là một công tử Lỗ quốc, hậu duệ của Lỗ Hiếu Công. Ta thấy hắn tung hoành các nước, công thành phá trại, duy chỉ có ở Lỗ quốc là bớt ngông cuồng. Rõ ràng là niệm tình cùng một nguồn cội với Lỗ quân, nên có chút tình hương khói. Nếu hắn nghi ngờ ta chiêu binh mãi mã mưu đồ làm phản, lẽ nào lại không đi rêu rao ra ngoài?

Khánh Kỵ không muốn nói ra dã tâm muốn ly khai lập quốc của Triển Chích, cười nói:

- Thỏ không gặm cỏ gần hang, Triển Chích không làm đại sự ở Lỗ quốc, chỉ là muốn sống ẩn cư ở nơi này mà thôi. Hắn là đại đạo, thiên hạ càng loạn hắn càng có cơ hội, nếu như hắn cho rằng phu nhân luyện binh ở nơi này là muốn làm một nữ vương toại nguyện, hắn sẽ không đi ra ngoài phao tin đâu.

Thành Bích phu nhân sẳng giọng:

- Nói hươu nói vượn, ngươi nhất định có chuyện giấu ta, nhân gia một lòng với ngươi, ngươi đối với nhân gia lại không có nửa lời nói thật.

Nói xong câu này, Thành Bích phu nhân nghẹn ngào thở nhẹ, hiển nhiên là ý thức được rằng mình đã lỡ lời, Khánh Kỵ vốn muốn nhân cơ hội đó mà chê cười, nghe thấy tiếng thở than của nàng sau tấm bình phong liền im bặt không nói gì, biết rằng nàng lúc này đây đang rất lo âu, sợ hãi về việc lãnh địa của mình bị xâm phạm. Không muốn làm khó cho nàng, liền nghiêm giọng nói:

- Khi chúng ta rời Khúc Phụ, Thúc Tôn đại nhân đã phái người xuất chinh đi mời thợ thủ công, đến nay chắc đang trên đường tới đây, khoảng chừng hai ngày nữa sẽ tới. Chúng ta nên chăng lúc này chiêu mộ nhân công, đợi khi thợ chính tới lập tức khởi công, có thể tiết kiệm được hai ngày quý giá.

- Được, lát nữa công tử hãy lấy danh nghĩa Thành phủ chiêu mộ nhân công được rồi.

Thành Bích thấy đối phương không hề bắt thóp câu nói sơ suất của mình lúc nãy mà chê cười, liền thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở miệng đáp lời.

- Được, nếu đã vậy, Khánh Kỵ xin được cáo từ.

Khánh Kỵ đứng dậy, đứng trước tấm bình phong cung kính thi lễ, nói một tiếng lãnh đạm, rồi quay người đi ra khỏi tấm bình phong trước cửa. Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần, Thành Bích không khỏi ngơ ngẩn. Có lẽ là do bị Khánh Kỵ chọc ghẹo quen rồi, bây giờ Thành Bích rất thích được hưởng thụ cái tư vị mập mờ liếc mắt đưa tình đó. Mỗi ngày một kiểu, trở thành chuyện mà nàng mong đợi nhất trong ngày, đặc biệt là đêm qua sau khi bị Khánh Kỵ "cưỡng hiếp" xong, tâm hồn "trinh nữ" của nàng đã gục ngã (đổ rồi đây, hí hí). Thế nhưng biểu hiện hôm nay của Khánh Kỵ...

Trong lòng Thành Bích có chút cảm giác trống rỗng, mất mát, hôm nay hắn...tại sao lại lãnh đạm như vậy, là do giận ta không muốn gặp hắn ư? Ài, dù sao cũng là nam nhân kém ta mấy tuổi, một khi không được như ý là sẽ giận dỗi, không hề lo nghĩ chút nào cho người ta. Người ta...người ta tối qua bị hắn ức hiếp, hôm nay làm sao có thể không biết xấu hổ mà bình thản gặp gỡ hắn được.

Thành Bích phu nhân vội vã rảo bước đi từ sau tấm bình phong ra ngoài, mặt ủ mày chau, lơ đãng kêu lên một tiếng:

- Tiểu Hà...á!

Vừa ngẩng đầu lên, Thành Bích phu nhân bỗng giật mình kinh hãi, Khánh Kỵ thì ra vẫn đứng trước cửa, còn mang một nụ cười xấu xa hắc ám nhìn nàng. Thành Bích phu nhân còn chưa hết hoảng hồn, vỗ vào bộ ngực căng tròn sẵng giọng:

- Ngươi...dọa chết người ta rồi, bảo đi rồi, tại sao vẫn còn đứng đây là sao?

Khánh Kỵ cười hì hì mà nói:

- Tại hạ chợt nghĩ ra một chuyện, vội quay lại đây thỉnh thị phu nhân.

Thành Bích phu nhân oán hận trừng mắt nhìn hắn, rồi vừa thẹn vừa giận nói:

- Chuyện gì?

- Ài, không biết bao giờ được nếm hương vị cá nướng béo ngậy của phu nhân đây a (gợi tình đây mà, keke)

Thành Bích phu nhân tức hết chỗ nói:

- Đi, đợi khi nào tâm tình bổn phu nhân tốt hơn rồi hãy nói chuyện đó.

- Hả? Phu nhân bây giờ tâm tình không tốt ư?

Khánh Kỵ khẽ cười đưa mắt nhìn nàng, rồi lại hỏi tiếp:

-Vậy thì...Không biết sáng mai tâm tình phu nhân thế nào?

- ...Được rồi, vậy thì sáng mai nhé.

Thành Bích nói xong, bỗng bị giật mình bởi ngữ khí ôn nhu và dịu dàng mà mình đã nói ra.

Khánh Kỵ cười ha hả, như thể có thâm ý đưa mắt nhìn nàng nói:

- Được, Khánh Kỵ xin được cung kính chờ đợi vào sáng mai. - Nói rồi đường hoàng bỏ đi.

Khánh Kỵ đi rồi, Thành Bích mới phát tác dáng bộ vừa giận vừa thẹn, nàng oán giận nhún chân nói:

- Ta sợ gì hắn chứ, tại sao lại dễ dàng chấp nhận như vậy, con người này, suốt ngày bám riết, thật là đáng ghét. Từ lâu đã nghe nói phụ vương của hắn rất thích ăn gỏi cá, chính vì thế mới bị Cơ Quang giấu kiếm trong ruột cá lấy đi tính mạng, tại sao lại sinh ra một nhi tử vô liêm sỉ cũng thích ăn gỏi cá đến vậy? Cũng không sợ trong cá có xương đâm chết ngươi đi!

Ngoài cửa Tây Phí thành, cổ đạo( con đường cổ kính) lâu đời, dương liễu đìu hiu, một đội ngũ dẫn đám ngựa la đang chầm chậm đi trên đường, tiếng chuông buộc trên cổ ngựa kêu leng keng, đưa âm thanh trầm đục truyền đi nơi xa.

Trên đám cỏ cây ven đường, có một chiếc xe ngựa đang đỗ, đứng bao bọc bên ngoài đường là hai mươi mấy kỵ sĩ tay cầm bội kiếm, dắt ngựa đợi ở đó. Đứng bên cạnh xe ngựa trong bãi cỏ có ba người, đó là Khánh Kỵ và Triển Hoạch, Khổng Khâu, ba người đang quyến luyến nói lời từ biệt.

Triển Hoạch chắp tay nói:

- Công tử, ngài sự vụ bộn bề, không cần đến đây đưa tiễn đâu, xin công tử quay về cho.

- Vâng, đường xá xa xôi, Triển đại phu và Khổng sư cũng mau chóng lên xe khởi hành thôi. Chúc Khổng sư lần này tới đô thành, có thể đạt được ước nguyện, thực hiện được hoài bão suốt cuộc đời.

-Tạ ơn công tử.

Khổng Khâu mỉm cười đáp lễ.

Lần này Triển Hoạch về Khúc Phụ, hắn cũng muốn theo gót trở về cùng. Triển Hoạch đã hứa hẹn rằng sau khi về Khúc Phụ sẽ thuyết phục Quý Tôn Ý Như phong cho hắn một chức quan, còn nói rằng lần trước ở Tất Thành sau khi trở về đã thăm dò ý tứ của Quý Tôn Ý Như, dường như Quý Tôn Ý Như không thù dai, không hề để bụng tới chuyện lần trước hắn chỉ trích chấp chính đại phu vượt lễ trước mặt mọi người, điều này đem đến cho Khổng Khâu rất nhiều hy vọng.

Từ Tề quốc, Tống quốc vấp váp trở về, sau khi trải qua những thất bại liên miên, khiến cho Khổng Khâu ý thức được sự gian nan trong con đường làm quan, phát hiện ra rằng hoài bão lúc bình sinh không hề đơn giản như mình tưởng tượng, Những ngông nghênh trước kia cũng được giảm bớt sau những lần mài giũa tôi luyện này. Nếu như được người khác trọng dụng, đem kiến thức mà mình được học lúc bình sinh áp dụng vào việc quản lý quốc gia, nhân dân, hắn bây giờ đã không ngại cầu cạnh những kẻ trước kia từng bị hắn xem thường.

Trước việc Khánh Kỵ và Anh Đào đưa tiễn tận nơi, Triển Hoạch và Khổng Khâu chắp tay tạ liên tục, sau đó hai hảo hữu dắt tay nhau lên xe, dưới sự hộ tống của hơn hai chục kỵ sĩ chậm rãi đi vào hành trình trở về. Khánh Kỵ sau khi đưa mắt nhìn thấy bọn họ đã đi xa, liền đu mình lên ngựa, chạy song song cùng Anh Đào trở về thành.

Trước cổng thành, dựng nên một cáo thị rất to, do người biết chữ không nhiều, nên dưới cáo thị có một gia đinh trong Thành phủ đang đứng, tay cầm một chiếc chiêng đồng gõ "Keng keng keng" mấy cái, rồi đọc thật to dõng dạc những lời ghi trong cáo thị cho mọi người cùng nghe. Do có hành động này nên trước cổng thành tụ tập rất nhiều người.

Thành phủ đang chiêu mộ nhân sĩ, thợ gạch ngói, thợ mộc, thợ đá, thợ rèn, thậm chí cả phu xe, tiều phu đầu bếp, tất cả loại nào cũng muốn, chiêu mộ nhiều nhất là lực sỹ, những người này không chỉ biết đốn cây, đào mương, xây công sự, dựng phòng xá, mà còn nhân thời gian này mà quan sát tuyển lựa ra được những người thể kiện anh dũng, trong khi xây công sự vẫn tiếp tục tuyển mộ, bí mật chiêu mộ làm binh.

Thành phủ cử người tới tất cả bốn cổng thành, khiêng cái bảng dán cáo thị kia đi khắp nơi tuyển người, thu hút rất nhiều người đi đường vây quanh đứng xem. Bởi vì Phí thành là đầu mối giao thông vào Nam ra Bắc, thủy bộ giao thoa, rất nhiều người ở nơi khác tới đây kiếm sống tâm tình đều hơi nghiêng ngả, vội tới chỗ gia đinh kia đang nói thăm dò xem tình hình cụ thể thế nào.

Bên cạnh bảng cáo thị còn có một tiểu quản sự, ngồi bên một chiếc thư án, bên cạnh thư án còn có một lò than, lò lửa đang cháy đỏ rực. Bên tay tiểu quản sự đặt một chồng trúc bài (thẻ làm bằng trúc), một tay cầm bút lông đang đợi sẵn ở đó, có người tiến lên bắt chuyện, hai bên đàm phán thỏa thuận xong, liền viết lên một thanh trúc bài, chứng minh đối phương đã nhận lời làm việc, sau đó dùng con dấu của Thành phủ nung nóng in lên mặt kia của thẻ bài đưa cho người đó, hẹn hắn hai ngày sau đến lão trạch (khu nhà cũ) của Quý phủ gặp mặt.

- Tránh ra a, để ta vào, ê ê ê, tránh ra nào!

Trong dòng người một người âm thanh lanh lảnh hô lớn, sau đó một nhân ảnh thấp lùn chui qua nách mấy hán tử đứng chắn len vào trong, thở hồng hộc nói với tiểu quản sự:

- Quản sự đại thúc, tôi cũng đăng ký.

- Ngươi?

Quản sự khẽ giật mình, nhìn từ trên xuống dưới dò xét, chỉ thấy người đứng trước mặt tuổi tác không nhiều, dáng dấp khoảng mười ba mười bốn tuổi, quần áo tả tơi, bộ mặt dơ dáy, có điều khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trắng đen rõ ràng, tinh tế đáng yêu, trông thấy bộ dạng thanh tú của "hắn", rõ ràng là một nữ tử.