Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 134




Khi nàng ngừng điệu múa, nâng váy chạy nhanh vào trong đình, đứng ở trên chiếu, Khánh Kỵ hãy còn ngẩn người. Thành Bích tựa hồ đã buông thả tâm sự, thầm nghĩ tận hưởng hết khoái hoạt hôm nay, trông thấy bộ dáng của hắn như vậy, không khỏi gắt giọng:

- Này, người ta cố sức mà múa như vậy, chàng cũng không biết đường mà khen lấy một tiếng à.

- A? A! Hay, hay lắm! Xiêm y của nàng ướt hết cả rồi.

Thành Bích hừ một tiếng, lườm hắn một cái nói:

- Ai cần chàng lo, chỉ cần uống chút rượu là đỡ lạnh ngay thôi.

Nàng nhón chân đi tới vò rượu trước mặt đang muốn nhấc lên, đột nhiên 'ôi' một tiếng té ngã xuống chiếu, thất thanh kêu lên:

- Đau, đau, đau quá...

Khánh Kỵ thấy hai tay nàng ôm chân phải, cuộn tròn trên chiếu kêu lên đau đớn, vội vã chạy tới hỏi gấp:

- Sao vậy, có gì đâm vào chân à?

Thành Bích phu nhân nhíu mày, liên thanh kêu lên:

- Chuột rút, chân bị chuột rút, ai da da, đau quá, đau quá a...

- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta tới đây!

Khánh Kỵ vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng một tay cầm chân nhỏ nhắn của nàng, một tay nắm chặt cổ chân hơi lạnh của nàng, cố định mắt cá chân bẻ về phía trước, nói:

- Đừng nhúc nhích, thả hết cơ ra là được.

Khánh Kỵ dùng sức bẻ một cái, đau đớn giảm đi rất nhiều. Thành Bích phu nhân thở ra một hơi, Khánh Kỵ bật cười nói:

- Nàng ơi là nàng, còn muốn đi chân trần mà khiêu vũ trong mưa, ha hả, như thế còn trách được ai đây?

- Còn không phải trách chàng!

Thành Bích oán hận trừng mắt lườm hắn:

- Lại xoay nữa đi, ta không dám dùng lực, sợ lại... lại chuột rút.

- Được, ha ha, phu nhân bình thường không ăn những thức ăn phù hợp, cũng không phơi nắng, đây là bị thiếu can-xi, sau khi trở về nhớ rõ đun một ít đại cốt thang mà uống.

Khánh Kỵ mỉm cười nói xong, liền cầm mắt cá chân của nàng xoay nhè nhẹ.

- Chàng bảo thiếu cái gì?

Thành Bích kinh ngạc hỏi lại một câu, Khánh Kỵ cười mà không nói, Thành Bích liền cũng không truy vấn nữa. Mắt cá chân của nàng tinh tế, những đường cong của chân nhỏ tuyệt đẹp, màu da trong suốt như dương chi mỹ ngọc (1), trơn sạch nhẵn bóng. Khánh Kỵ nâng chân của nàng lên, nhìn bộ dáng như lê hoa đái vũ (2) của nàng, trường bào mềm mại áp sát vào thân thể, những đường cong lả lướt rung động, một thân thể thon dài đầy đặn động nhân nhảy cả vào trong tầm mắt, dưới bụng Khánh Kỵ đột nhiên dấy lên một đoàn lửa nóng, cái bộ phận đó đó dưới hạ thể bắt đầu lắc đầu quẫy đuôi đòi ngoi dậy. Đời người khó có được mấy lần tưng bừng, nhưng mà... tưng bừng cũng phải có lúc nha, Khánh Kỵ dù có chút ý nghĩ bậy bạ vẫn đành phải nỗ lực áp chế sự xúc động của mình lại.

- Ưm... Thật thoải mái, chàng này, đường đường là một công tử, thế mà cũng biết đủ trò, ấn xuống thực đĩnh hảo (rất tốt).

Đôi mắt đẹp của Thành Bích như mở như khép, dễ chịu nói.

Khánh Kỵ cười xấu xa nói:

- Đó là đương nhiên, nếu như không đĩnh (không 'thẳng'), không phải là không tốt sao?

Thành Bích nhắm mắt không nói gì, nhìn thần sắc bất động của nàng, một tia cười ngọt ngào trên khóe miệng, hiển nhiên là không nghe hiểu được những lời đó của Khánh Kỵ. Một đùi của nàng gác lên đầu gối Khánh Kỵ, y phục ẩm ướt dính vào người, đường cong lộ ra, bộ dáng nằm ngửa quả thực giống như một lời mời gọi không tiếng động, Khánh Kỵ đột nhiên phát giác ra chính mình càng lúc càng không thể tự chủ, hắn lần đầu tiên phát hiện ra rằng một nữ nhân không trang điểm lại có thể kiều mị như vậy, nhìn hai bờ môi như hai cánh hoa của nàng, Khánh Kỵ thật muốn lại được hung hăng hôn lên đó, hưởng hết hương vị mê người của nó.

Thành Bích từ trong mũi phát ra thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, hồn nhiên không nhận ra bàn tay của Khánh Kỵ đã đại động. Đột nhiên, nàng nghe được một tiếng ca nhẹ nhàng:

- Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu, kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu...

(Tối nay là tối nào, nhổ thuyền ra giữa dòng, hôm nay là ngày nào, cùng vương tử đồng thuyền...)

Thân thể mềm mại của Thành Bích chấn động, hoảng sợ mở to mắt, ánh mắt gặp ngay một đôi mắt đắc ý cợt nhả của Khánh Kỵ, khuôn mặt của nàng lại trở nên đỏ bừng. Đáng giận! Hắn còn xướng tiếp:

- Mông tu bị hảo hề, bất tí cấu sỉ, tâm kỷ ngoan nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri..."

(Thẹn thùng cũng được, không thẹn cũng chẳng sao... Núi có cây thì cây có cành, lòng vua vui vẻ mà vua nào có biết...)

- Ai da!

Thành Bích xấu hổ đến mức giấu mặt sau hai tay, thân thể mềm mại uốn éo, liền rút chân ra khỏi tay hắn, toàn thân mình đều khô nóng cả lên: “Trời ơi, hắn lại nghe hiểu được, lúc trước học bài ca này, thím kia rõ ràng nói khúc ca này chỉ lưu truyền ở quê hương các nàng, lại là dùng cổ ngữ, những người ở địa phương khác Việt quốc chắc gì đã nghe hiểu được, như thế nào... Như thế nào hắn một Ngô quốc công tử lại hiểu được?"

Hóa ra Khánh Kỵ xướng lên khúc ca này, lại chính là khúc ca mà mới vừa rồi Thành Bích dùng cổ ngữ Việt quốc xướng lên, chỉ có điều ca từ đã được hắn phiên dịch lại.

Khánh Kỵ hắc hắc cười nói:

- Phu nhân, khúc ca này của Khánh Kỵ, xướng lên thế nào? Người ta cố sức xướng như vậy, nàng cũng không biết đường mà khen lấy một tiếng à?

- Xí!

Thành Bích xấu hổ đến mức khuôn mặt thanh tú đều đã đỏ bừng, nàng giả vờ như không biết đã bị Khánh Kỵ vạch trần, mặt đỏ hồng ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt lườm hắn, đưa tay lấy tất bố đeo vào, đầu cũng không dám ngẩng lên, một chiếc tất vừa mới đeo được một nửa, Thành Bích bỗng nhiên kêu lên "A" một tiếng, Khánh Kỵ hoảng sợ, vội vàng đưa tay bắt lấy bàn chân nàng, vội vàng hỏi:

- Lại chuột rút?

Thành Bích đẩy tay hắn ra, 'xì' một tiếng, nói:

- Lại chiếm tiện nghi của ta, chàng mới chuột rút ấy, ta hỏi chàng, chàng... chàng mới vừa rồi nói cái gì không 'thẳng' thì không tốt?

Khánh Kỵ sửng sốt, lập tức thất thanh cười to nói:

- Hiện giờ nàng mới phản ứng lại à? Ha ha ha, nàng đúng là thần kinh đi đường vòng đó. (Máu lên não chậm )

Thành Bích không biết thần kinh vòng vèo là cái gì, nàng cũng lười hỏi, chỉ ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, 'xì' một tiếng nói:

- Ai như ngươi..., toàn nói những điều mà chẳng ai hiểu...

Bộ dáng của nàng, môi đỏ mọng dẩu lên cười, nét mặt xinh tươi, một đôi mắt quyến rũ như nước chảy, bộ dáng đó cho dù là ai nhìn thấy cũng nhịn không nổi, Khánh Kỵ vốn là muốn khắc chế, chính là lúc này nhìn thấy bộ dáng phong lưu nhược cự hoàn nghênh (vừa chống đỡ vừa mời gọi), trong lòng nóng lên, rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi (đúng rồi đó, chờ mãi), liền nhẹ nhàng cúi xuống thân thể nàng.

Thành Bích hoảng sợ trừng to đôi mắt, giật mình nói:

- Chàng định làm gì?

Khánh Kỵ nói giọng khàn khàn:

- Phu nhân, nàng không biết rằng ở một địa phương bốn bề vắng lặng như thế này, trêu chọc một nam tử đúng là một chuyện nguy hiểm hay sao?

Thành Bích bị ánh mắt nguy hiểm cùng hô hấp dồn dập của hắn dọa sợ, hai tay nàng chống lên chiếu, giãy dụa muốn chạy trốn, miệng run run nói:

- Chàng... chàng đừng qua đây... Ưm...

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Khánh Kỵ hôn chặn lại, động tác lúc này của Khánh Kỵ cuồng dã mà nhiệt liệt, Thành Bích trở nên mơ mơ màng màng, ý thức còn chưa kịp thanh tỉnh đã lại..., kỳ thật ở bên người Khánh Kỵ, ý chí cùng tự chủ của nàng làm sao có thể thanh tỉnh cho được. Bộ ngực của nàng phập phồng kịch liệt, bởi vì thiếu dưỡng khí, nàng đang muốn ra sức đẩy đầu lưỡi của Khánh Kỵ ra, để cho mình có thể hít vào được một hơi, nhưng mà bàn tay nhỏ bé đã bị Khánh Kỵ bắt được, cho tiến vào trong y phục của hắn, bắt được một con mãng xà đang nổi giận chuyển động loạn xạ. Thành Bích kinh hô một tiếng, lập tức hiểu được đó là cái gì, lần kinh động này, liền giống như bị rút hết xương cốt, toàn bộ thân mình đều mềm mại ngã xuống chiếu, lại cũng không còn chút sức lực nào mà phản kháng.

Khánh Kỵ tới thời đại này đã được nhiều ngày, lại đã trải qua lễ tẩy dục của lục mỹ nhân ở Lỗ Quái cư, ở trong thế giới nam nhân chủ đạo hết thảy này, cho dù có phong lưu cũng không băn khoăn và áy náy như khi xưa. Mỹ nhân trước mắt đúng là một vưu vật khó tìm, hai người lại tình ý ám muội, hắn sao còn có thể nhẫn cho được?

Bàn tay nhỏ bé lành lạnh cầm lấy hắn, Khánh Kỵ liền rùng mình một cái, một luồng dục hỏa như núi lửa bùng nổ phun trào, khi hắn buông đôi môi anh đào đã bị chà đạp tới mức muốn sưng lên của Thành Bích ra, nàng đã mềm nhũn ở trên chiếu, nhu nhược không xương, thân thể mềm mại như lụa, muốn động cũng không động được.

Khánh Kỵ tháo sợi dây tơ tằm buộc hông nàng, Thành Bích liền khẩn trương tới mức thân thể mềm mại run lên, cũng may là Khánh Kỵ chưa tiến thêm một bước nữa là cởi áo của nàng. Bàn tay to nóng rực của hắn dán vào eo nàng, đùi, chậm rãi xoa đôi chân run rẩy của nàng, dòng nhiệt lưu cũng theo đó truyền vào thân thể nàng, truyền vào trong lòng nàng, khiến cho tâm can của nàng cũng nóng bỏng cả lên.

Khánh Kỵ trêu ghẹo vén váy của nàng lên, Thành Bích "Ưm" một tiếng, bàn chân nhỏ bé xinh xắn liền rụt về một chút, giấu ở dưới váy. Khánh Kỵ lại xốc váy tơ của nàng lên vài phần, để lộ ra cặp chân duyên dáng, Thành Bích không thuận theo "Ưm" một tiếng, hai chân tiếp tục cuộn lại, giấu xuống dưới váy...

Khánh Kỵ cứ đùa nàng như vậy, đến khi cặp chân kia không còn đường nào để lui, mới dùng tay cởi hết váy trong áo ngoài ra, trước mặt hắn nhất thời hiện ra một bức tranh ngọc thể khiến cho người ta phải nín thở, một thân thể con gái nằm cong cong, những đường cong uyển chuyển eo nhỏ mông đầy, như những nét vẽ xinh đẹp mê người, da thịt kia lóe ra sắc thái thanh xuân đến động lòng người.

Thành Bích phu nhân "A" lên một tiếng, đỏ mặt nhắm tịt mắt lại. Ở dưới ánh mắt sáng ngời của Khánh Kỵ, một vẻ đẹp sáng bóng như tuyết tràn đầy khắp đình, khiến hắn nhất thời xem mà ngây ngốc, hô hấp lại càng trở nên dồn dập. Hắn đột nhiên ôm lấy tiểu mỹ nhân như ngọc ấm áp sinh hương này, che lấp toàn bộ thân thể mềm mại động lòng người của nàng, dùng hai chân khóa chặt đôi chân thon dài săn chắc đang xấu hổ ra sức giãy dụa của nàng.

Mưa như tơ như sợi vẫn nhẹ nhàng phiêu diêu dưới ánh mặt trời, dần dần thưa thớt, ở địa phương xa xa nơi mưa vừa dứt đã treo lên một chiếc cầu cong cong bảy màu. Ve trên cây bởi vì mưa rơi mà trở nên tĩnh lặng, chỉ có chim vàng anh thi thoảng hót lên những tiếng véo von.

Trong đình, Thành Bích bị đầu lưỡi của hắn lấp chặt miệng, răng môi mật thiết chỉ có thể ê a phát ra tiếng than nhẹ, tiếng than nhẹ đó, so với tiếng hót vàng anh còn êm tai hơn. Một đôi lông mi của nàng, dưới động tác hữu lực đè xuống chầm chậm của Khánh Kỵ, đầu tiên là mang chút đau đớn khép lại, sau đó dưới một chuỗi những cử động khoái hoạt sung sướng thì chậm rãi dễ chịu mở ra. Những tiếng thở gấp ở dưới mưa phùn nhẹ nhàng vang lên, một chuỗi những nụ hôn mật ngọt đến nóng ran cả người, được nàng thỏa thích khắc lên trên bộ ngực dày rộng rắn chắc của Khánh Kỵ...

Sự cường tráng của Khánh Kỵ vượt xa cực hạn mà Thành Bích mảnh mai có thể chịu đựng được, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, si mê đón nhận như một con thuyền nhỏ tròng trành mê đắm giữa cuồng phong bão táp...

Mái tóc uốn lượn như thác nước, cánh tay sen nhỏ bé lay động ham tình, bờ vai mảnh mai xinh xắn, lưng ong nhỏ yếu cùng chân đùi mượt mà, bức tranh vẽ nên những đường cong đến hoa cả mắt.

Ở ngoài đình dưới ánh mặt trời, mưa dần ngớt, phiêu diêu phiêu diêu. Bên trong túp lều mưa, hai người triền miên muốn chết, say sưa quyến luyến...

Không biết qua bao lâu, mây tan mưa tạnh, hai người trong đình cũng đã theo mây mưa thất thường mà an tĩnh lại. Khánh Kỵ nhìn dáng người dưới thân mà mỉm cười, mặc sức hưởng thụ xúc cảm từ làn da trắng mịn động lòng người kia, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên thân thể nàng, khiến cho giai nhân lại một trận run rẩy.

Thành Bích hô hấp dồn dập, bộ ngực sung mãn không ngừng phập phồng, sau một hồi lâu mới khẽ mở hàng mi, biếng nhác vô lực liếc mắt nhìn hắn, trong tiếng mưa phiêu diêu, nàng cúi đầu dùng thanh âm ngọt ngào gợi cảm ôn nhu lẩm nhẩm:

- Công tử, hôm nay, là ngày khoái hoạt nhất trong cả đời này của Thành Bích, khoái hoạt đến muốn chết.

Vừa nói, nàng vừa lấy thân thể mềm mại ngạo nhân của mình dùng hết sức ôm lấy thân mình Khánh Kỵ, giống như sợ rằng nếu buông lỏng tay ra, hắn sẽ rời khỏi nàng mà đi. Có lẽ, nàng chính là một con ve trên cành, trong bóng đêm chờ đợi đằng đẵng, tới khi nàng rốt cục có thể giương hai cánh lên để bay lượn, đó chính là khoảnh khắc lãng mạn và huy hoàng nhất...

---------------------------

(1) Dương chi mỹ ngọc: Trắng bóng như mỡ dê (ko rõ), mỹ ngọc.

(2) Lê hoa đái vũ: hạt mưa rơi lên hoa lê - ý chỉ người con gái khóc, chắc đau quá nên khóc