Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 137




Hồng Lâu tự đắc cười rồi nói:

- Điền huynh yên tâm, truyền tỳ (nô tỳ để sai bảo) Thành phủ kia đối với ta mắt qua mày lại, rất có cảm tình, lúc nãy ta còn mua hai kiện đồ trang sức tặng cho ả, chúng ta trước tiên tìm chỗ trú chân, sau đó sẽ quay lại tìm ả, nghĩ cách tìm ra thân phận của tên bị thương đó.

- Được, nơi này hoang vắng, không thể ở lâu, chúng ta đi thôi.

Điền Đương Ngô dứt lời, dẫn bọn họ đi khỏi lạc viện đổ nát, men theo những bức tường hoang vắng phía sau lão trạch (khu nhà cũ) của Quý phủ rồi đi vòng qua đó. Mới đi được vài bước, trong rừng cây phía trước đột nhiên lao ra một đám người, mỗi người mỗi loại vũ khí dài ngắn khác nhau, dáng người vạm vỡ, thần sắc hung hãn. Đột nhiên trông thấy những người kia đi tới, đám người này hoảng hồn, lập tức giơ kiếm lên, sẵn sàng tư thế phản kích.

Đám người Điền Đương Ngô trông thấy vậy, vô ý thức dừng chân lại, Hồng Lâu cách những người đó khá gần,hét lên một tiếng rồi rút bội kiếm ra, quát to:

- Ai đó?

Đại hán đầu lĩnh của đối phương thần sắc chỉ hơi do dự rồi hắc hắc một tiếng cười lạnh, cũng không đáp lời, phất tay dẫn người lao tới. Bọn người Điền Đương Ngô, Hồng Lâu vừa sợ vừa giận, trông thấy binh khí sáng loáng đã tới sát mình, không chút nghĩ ngợi, nguyên một đám rút hết bội kiếm ra, quát khẽ rồi xông tới. Hai bên ai cũng không cao giọng chửi tục, chỉ là nghiến chặt răng lao tới.

Một đội người đột nhiên lao ra vào lúc này, chính là Cổ Quân Hải cùng tâm phúc của hắn. Cổ Quân Hải để thân tín nhà mình đi cướp bắt Thành Bích phu nhân, lại không muốn để cho Triển Chích và chúng huynh đệ trong sơn trại biết được hành động sắc tâm của hắn, cho nên hắn không trực tiếp tham gia bắt Thành Bích phu nhân, chỉ dẫn theo vài người, dùng xe củi giấu binh khí đi vào trong thành, định đến lão trạch Quý phủ sinh sự, khiến láng giềng xung quanh cũng thấy bất an, tin tức truyền ra sẽ che đậy cho mục đích thực sự của hắn.

Đoàn người Điền Đương Ngô là do truy sát Tôn Vũ mà tới. Cần phải nói lại Tôn Vũ kia vốn là Tôn Thị thiếu chủ, cho dù bị kẻ khác ám sát cũng sẽ có thể chạy về gia môn, ẩn thân ở trong gia tộc Tôn Thị. Nhất là khi Tôn gia tuy có liên lụy vào việc thích sát Yến Anh, tuy nhiên sau khi Yến Anh phát hiện ra Điền Khất có dã tâm mượn cơ hội diệt trừ những kẻ đối lập, độc bá triều đình, để cân bằng lực lượng giữa các đại thế tộc, lão đã xin xỏ trước Tề quân, lấy phạt thay tội, bỏ qua cho các đại thế tộc. Trong tình hình đó, Tôn Vũ càng không có lý gì lại vong mạng nơi đất khách.

Huống chi tổ phụ của hắn Tôn Thư có đại công mở mang bờ cõi Tề quốc. Với uy vọng cực lớn ở Tề quốc, cho dù là nhi tử phạm phải đại tội gần như mưu phản, Tề quân cũng sẽ chẳng làm gì hắn cả. Hắn muốn bảo vệ Tôn nhi là điều rất dễ dàng. Nhưng tên Điền Khất này cực kỳ âm hiểm, trong triều đình hắn làm bộ làm tịch bảo vệ cho Tôn gia, tin tức truyền ra, Tôn Thư thậm chí cả Tôn thị gia tộc đều rất cảm kích, liền ngay sau đó Điền Khất viết một bức thư, bí mật gửi cho Tôn Thư, nói cho hắn biết quốc quân vô cùng tức giận việc năm tộc tru sát Yến Anh. Hiện tại tuy đã xá miễn tội danh cho tộc trưởng năm tộc, nhưng sẽ giáng chức, cắt giảm một phần phong ấp.

Trong số năm tộc, ngoại trừ Tôn Thị là nhân tài mới xuất hiện, những gia tộc khác đều là thừa kế công khanh Tề quốc, đã được hưởng những khoảnh phong ấp từ trước. Giao ra một phần chẳng phải là điều gì khó khăn cả, duy chỉ có phong ấp của Tôn gia là ít nhất, nếu như bị tịch biên, thì cũng giống như từ nay trở về sau chỉ còn hai bàn tay trắng, gia tộc này sẽ bị mất uy thế. Trong thư Điền Khất ngầm ám hiệu, nếu như đầu sỏ Tôn Bằng tự trục xuất chính mình, rời khỏi Tề, có được cớ này thì hắn có thể cầu xin khoan thứ trước mặt Tề quân được.

Làm xong những chuyện này, Điền Khất lại phái người đi giao hảo cùng Tôn Thị, ngay lúc đó đã nhờ vả một vị đại phu của hắn giả vờ đến thăm hỏi Tôn gia, vừa hay biết được chuyện này, rồi đưa chủ ý cho Tôn Thư, cho Tôn Vũ thay cha chịu tội, tự mình trục xuất, đợi vài năm sau khi sự tình yên ắng trở lại, quay về nước cũng không muộn. Lúc ấy thay mặt cha thế tội, nếu nói như vậy, Tôn Vũ xưa nay lại có tiếng hiếu thuận, nếu nghe được chủ ý này, sẽ quyết không để cho gia phụ tuổi đã ngoại ngũ tuần phải tha phương cầu thực.

Quả nhiên, tất cả mọi thứ diễn ra đúng như những gì Điền Khất đã định trước. Sau khi Tôn Vũ biết được đã kiên quyết chịu phạt thay cha, Tôn Thư râu tóc đã bạc phơ bất đắc dĩ, chửi bới nhi tử một hồi, rồi cho hắn một trận đòn roi, sau đó nước mắt lưng tròng tiễn nhi tử ra đi. Lúc ấy an bài hơn hai mươi thị vệ, mang theo ba chiếc xe chở tiền bạc vật dụng, nơi đến chính là Lỗ quốc, muốn hắn tìm nơi nào đó trú chân lại, đợi khi sự việc êm lắng sẽ quay về nước. Điền Đương Ngô dẫn theo rất nhiều thân tín đuổi tới Lạc An, đợi khi Tôn Vũ vừa đi khỏi liền tức tốc bám theo, dự định mai phục trong rừng rậm tại một nơi hắn buộc phải đi qua, nhân lúc đêm tối đánh lén.

Tôn Vũ không thể ngờ rằng hành trình bí mật như vậy lại có kẻ tập kích được mình, trong lúc luống cuống khó có thể nghênh địch, trong khi các gia tướng hộ vệ đang giao chiến liền chạy trốn, cuối cùng cướp lấy được một con thuyền xuôi xuống phía Nam. Đoàn người Điền Đương Ngô cũng thuận dòng đuổi theo, cho đến hôm đó cơn lũ quét sau núi bất ngờ bột phát, đám người Điền Đương Ngô dạt lên bờ tránh lũ, Tôn Vũ bị lật thuyền không rõ tăm hơi.

Tên Điền Đương Ngô này cũng coi như là làm việc cẩn trọng rồi. Lúc ấy trong cơn mưa lũ nhìn thấy chiếc thuyền của Tôn Vũ bị lật úp, hắn bị dòng nước lũ chảy xiết cuốn đi, vậy mà Điền Đương Ngô cũng không vì vậy mà quay về phục mệnh, mà đợi sau khi cơn lũ đi qua, trời tạnh cơn mưa thì tiếp tục đi men theo con sông xuống hạ lưu, hy vọng xác nhận được đúng là hắn đã chết. Vừa đi trên đường tìm kiếm, vừa đi dọc theo các thôn trấn dò la tin tức. Khi đến bến đò ở Phí thành, biết được chuyện Quý phủ cứu một người bị ngâm nước.

Nơi này là phong ấp của Quý Thị, Quý phủ chính là một vùng trời ở trong Phí thành này, tất cả những chuyện ở Quý phủ đương nhiên là vấn đề quan tâm của các thứ dân trong vùng. Cho nên chỉ một chuyện nhỏ như vậy thôi, cũng thông qua những gia nhân lơ đãng lắm chuyện trong Quý phủ đồn đại ra ngoài. Điền Đương Ngô vừa nghe thấy vậy liền nổi ý nghi ngờ, do vậy gấp gáp đi vào trong thành tìm kiếm.

Hai phe đều là những kẻ không có ý đồ gì tốt đẹp, vừa trông thấy đối phương giắt theo binh khí, vẻ mặt khác lạ, đều nghĩ rằng hành tung của mình đã bị bại lộ. Hơn nữa Cổ Quân Hải hiện tại chỉ muốn náo động Quý phủ một hồi để làm bình phong che đậy cho hành động cướp mỹ nhân của mình, làm gì còn có tâm trí để phán đoán đối phương có phải người của Thành phủ hay không, chỉ biết đối phương áo mũ chỉnh tề, ai nấy giắt theo bội kiếm. Tại Phí thành nhỏ bé này ngoại trừ Quý phủ ra thì chắc không thể tìm được nhà nào có được những nhân vật như vậy, liền lập tức giơ binh khí tiến lên "chào hỏi".

Bọn người Điền Đương Ngô chẳng hiểu cớ sự ra sao, tưởng rằng chuyện bọn chúng làm sẽ được giữ bí mật, nếu không thì đã nổ ra một trận chiến lớn trên quan trường Tề quốc rồi, không biết làm sao đành chỉ còn biết đâm lao theo lao mà xông tới ứng chiến, tại ngõ vắng nhà Quý phủ, hai đội nhân mã cùng thi triển thân thủ, hầm hè chuẩn bị lao vào nhau.

Cổ Quân Hải người đông thế mạnh, so với Điền Đương Ngô người nhiều gấp đôi, mỗi tên đều là những thổ phỉ dũng mãnh. Nhúm người của Điền Đương Ngô khó lòng đối phó được trong cảnh bị bao vây. Sau một hồi hỗn chiến, bên phía Điền Đương Ngô đã chết mất ba người, đối phương cũng chết hai người. Những người còn lại của hai bên phần nhiều cũng đã mang đầy thương tích, Điền Đương Ngô thấy tình thế không ổn, vội vàng hô lớn, dẫn đám tàn binh bại tướng còn lại chạy trối chết, trốn vào một đoạn rừng cây hiểm trở. Từ đầu chí cuối hắn cũng không thể biết được rốt cuộc đám người mà mình đụng độ có lai lịch thế nào.

Mấy tên thủ hạ của Cổ Quân Hải đang chém giết sướng tay, máu giết người nổi lên, bọn chúng liền long những đôi mắt đỏ ngầu định truy đuổi đến cùng. Cổ Quân Hải vội vàng quát bảo chúng thôi không đuổi nữa, cười lạnh nói:

- Không cần đuổi, Lỗ Ân bên kia ắt hẳn đã có đắc thủ, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi thành đã.

Đoàn người Cổ Quân Hải vội vàng khoác áo bào vào, che lại những vết máu trên người. Trong đó có hai tên đồng đảng bị thương khá nặng được những tên khác dìu đi, quay đầu đi về hướng ngược lại với con đường mà bọn Điền Đương Ngô chạy trốn. Trên phiến phế tích hoang vắng ít người qua lại giờ đây chỉ còn để lại năm cỗ thi thể cùng một vũng máu tươi lênh láng.

Trên con đường tiễn biệt Triển Hoạch và Khổng Khâu ngoài cổng thành phía Tây lúc này xuất hiện một đội xe từ phía xa từ từ tiến lại. Thúc Tôn Diêu Quang ngồi vững vàng trên xe, lưng eo thẳng tắp, từ xa vọng nhìn ánh sáng bàng bạc hắt ra từ tòa thành lâu, tất cả mệt mỏi trên đường đi dường như tiêu tan đi đâu mất.

- Lát nữa thôi là có thể được gặp chàng rồi, không biết chàng có đợi sẵn ở cổng thành đón mình không nhỉ?

Thúc Tôn Diêu Quang tự nói một mình, lòng dạ cứ bồn chồn liên tục. Những ngày này nóng ruột nóng gan, sắp tới sẽ thay đổi bằng một cảnh tương phùng mừng vui tràn ngập.

Đúng lúc này, phía trước có một người phi ngựa chạy tới

- Là chàng sao?

Trong nỗi vui mừng, Thúc Tôn Diêu Quang ngồi không yên, không chịu nổi đứng bật dậy.

Kỵ sĩ kia đi tới phụ cận, trông thấy trên xe cắm cờ xí, chắp tay trên ngựa nói:

- Thưa công tử, Dương đại quản sự nhà tôi đang cung hầu đại giá ngoài thành, Dương quản sự nói, những công nhân ở phía Bắc thành đang san đất đốn cây, hơn nữa trong thành chưa có thợ thủ công, thỉnh công tử phái người thân cận, trực tiếp đem những thợ thủ công đó tới Phi Hồ khẩu, nô tài có thể dẫn đường.

Thúc Tôn Diêu Quang đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức liền minh bạch ý tứ của Khánh Kỵ, nàng hí hửng nghĩ: “Lang quân của ta thật chu đáo, hành sự cũng rất cẩn thận. Chàng muốn ta phái đi hết những người thân cận, là sợ người trong phủ của ta chưa biết chuyện chàng bí mật ở đây nhận ra chàng.”

Vị Thúc Tôn đại tiểu thư này từ trước tới giờ đều mang hơi hướng tính cách nam tử, chúa ghét những tên nam nhân hành sự cẩn thận, sợ hãi rụt rè, nhìn thấy là gai mắt rồi. Có điều những hành động an bài này là do nam nhân của nàng nghĩ ra, góc nhìn nhận vấn đề quay ngoắt 180 độ rồi, đúng là trong mắt người đang yêu ai cũng là Tây Thi, còn với nữ nhân nhìn tình lang, có lẽ chính là: người tình trong mắt như Tống Ngọc (học trò của Khuất Nguyên, tương truyền là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc).

Nàng khoan khoái quay đầu nói:

- Lý Hàn, ngươi dẫn theo những thợ thủ công này, theo vị gia tướng kia đi tới Phi Hồ khẩu, sau đó đến Quý phủ phục mệnh.

- Rõ!

Lý Hàn nghe rõ từng chữ một về 4 chữ "gia tướng thân cận", hắn không biết trong lời nói còn có một tầng hàm ý khác, hôm nay Thúc Tôn Diêu Quang phái hắn đi, rõ ràng là đã coi hắn là kẻ thân cận rồi. Thân cận so với thân tín thì càng gần hơn một bậc, nhất thời vui mừng không thôi, vội vàng khí thế đáp ứng một câu, quay đầu lại nói:

- Đội xe phía sau, đi theo ta! - Nói rồi phi ngựa đi lên trước dẫn đầu.

Thúc Tôn Diêu Quang hoan hỉ ngồi trên xe, khuỷu tay dựa vào cằm, lấy tay nâng cằm lên, khẽ nháy đôi mắt tròn to, bỗng nhiên lại nghĩ:

- Chàng khờ này... tách những người bên cạnh ta, chỉ là để bảo mật thân phận ư?

Nghĩ như vậy, khuôn mặt của nàng bỗng có chút đỏ ửng, quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hai thị nữ theo hầu bên mình cũng thấy chướng mắt.

Lý Hàn lao ngựa đi lên trước, dẫn đoàn xe tăng tốc phóng tới, dẫn đầu đi tới cổng thành, trông thấy trên bãi cỏ lớn ngoài thành có một chiếc xe trang trí lộng lẫy ở đằng kia, trước xe có vài tên gia tướng đang đứng. Quét mắt nhìn, cũng không nhận ra ai là tòng đệ của Dương Hổ, giờ đã là Thành phủ đại quản sự Dương Bân.

Hắn khẽ mỉm cười, hai chân nhẹ nhàng rung động, thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa kia lập tức tăng tốc hơn một chút, đi qua trước mắt đám gia tướng thành phủ đang đứng đó.

“Cái thế giới này, muốn trèo lên địa vị cao hơn, luôn cần phải mượn thế lực gì đó, muốn đứng cao thì cần phải có chỗ đứng vững chắc, tòng đệ của Dương Hổ mượn thế của tòng huynh, đã có thể trèo lên cái chức vị đại quản sự mà người khác cả đời cũng không dám mơ tới chỉ trong có mấy ngày, còn ta thì sao?”

Hắn quay đầu lại nhìn dáng vẻ mỹ miều của quý nhân của mình đang ở đằng xa trong đội xe phía sau kia, trong lòng bỗng nóng lên:

- Kẻ thân cận... haha, ta đã ngày càng gần cái bậc thềm danh vọng rồi.

Lý Hàn mỉm cười cưỡi ngựa đi vào thành.

Đoàn xe dài dằng dặc đã đi qua, phía sau cùng, dưới sự bảo vệ của đám thị vệ chỉ còn lại một chiếc xe, Khánh Kỵ ngồi bên trong bước ra ngoài, đi chầm chậm trên đường, ngẩng đầu nhìn chiếc xe kia, trên xe chỉ có một nam nhân, một nam tử mặc áo bào trắng tuấn tú.

Nhớ tới thời điểm lần đầu tiên hai người gặp mặt, nàng cũng đang trong hình dạng nam nhân, chính vì lần đó, vì canh bạc đó, bọn họ có được mối quan hệ ngày hôm nay. Sự kỳ diệu trong đời người chính là ở đây, ngươi có thể lơ đãng bước thiếu một bước, nói nhiều một câu, một sự kiện quan hệ tới đại sự cả đời ngươi có thể phát sinh, duyên phận của loài người kỳ diệu như vậy đấy.

Thúc Tôn Diêu Quang đã trông thấy Khánh Kỵ, cái nhìn đó si mê ngây ngốc như thể không nỡ rời xa, Khánh Kỵ không dám nhìn chính diện vào mắt nàng, sợ rằng sẽ bị kẻ khác nhìn ra sơ hở. Hắn đi từng bước vững chắc tiến tới, chắp tay hành lễ nói:

- Thành phủ Dương Bân, kính đón Thúc Tôn tiểu thư.

Thúc Tôn Diêu Quang giả trang làm nam giới, chỉ là đễ dễ dàng hành sự trước mặt đám thợ thủ công kia, những thị vệ bên mình thì không thể nào che giấu nổi rồi, ngay cả gia tướng trong Quý phủ cũng biết thân phận của nàng. Nên lúc này đây Khánh Kỵ cũng không giấu diếm, đứng trước mặt những thân vệ gọi đích danh thân phận của nàng.

Ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang long lanh tỏa sáng, nàng hít một hơi, kiềm chế tình cảm của mình, cố sức nói với giọng bình tĩnh:

- Dương quản sự không cần câu nệ, Thành Bích phu nhân có trong thành không?

- Thành Bích phu nhân đang ở Phi Hồ cốc, không kịp tới đây, đặc phái tiểu nhân ngồi trên xe ngựa của phu nhân đến đón tiểu thư, phu nhân sẽ trở về thành nhanh thôi, xin đại tiểu thư ngọc giá rời xe.

Khánh Kỵ khoát tay một cái, bọn gia tướng liền đem xe ngựa mang lên đường. Chiếc xe này trang trí lộng lẫy, thoải mái hơn nhiều so với chiếc xe của Thúc Tôn Diêu Quang đang ngồi. Khánh Kỵ đi tới trước xe, giơ tay nhẹ nhàng đón lấy nàng, thần sắc ung dung, mắt nhìn không chớp, chầm chậm bước lên xe.

Hương thơm vương trên ngực áo, ngọc nhân dáng người thanh thoát, Khánh Kỵ suýt xoa khen một tiếng, đang định khen nàng bình tĩnh tỉnh táo, trước mặt người khác rất biết che dấu, xoay mạnh cổ tay khẽ cảm thấy đau, dường như bị vật gì đó đâm vào, chăm chú nhìn lại, rõ ràng là một dấu tay.

Khánh Kỵ ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy Thúc Tôn Diêu Quang điềm nhiên như không, cũng không quay lại ngồi xuống trong xe, giống như cười mà không phải, nghiêng mắt nhìn hắn, ánh mắt vũ mị xuân sắc quét qua, thản nhiên nói:

- Dương quản sự, khởi hành thôi.