Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 155




Tôn Vũ thi lễ xong nói thẳng không cần khách sáo:

-Thứ cho Trưởng Khanh nói thẳng, các hạ luyện binh, quả là có nhiều cái mới mẻ, nhưng theo ý Trưởng Khanh lại không có quy củ gì cả. Với lại xem nửa ngày trời, thấy các hạ luyện binh coi trọng “Thuật” (kĩ năng chiến đấu), không chú trọng “Pháp” (quân pháp), phải biết rằng Pháp là căn bản của Thuật, “Vô pháp bất thành quân”, dù cho huấn luyện binh sĩ hung hãn đến đâu, lúc lâm trận như túm cát rời rạt, chỉ dựa vào ý chí riêng lẻ, hễ gặp trở ngại lập tức tan rã.

Khánh Kỵ cười lớn:

-Trưởng Khanh huynh nói chuyện thật là ngay thẳng, thế xin hỏi Trưởng Khanh huynh cho rằng nên luyện binh thế nào mới đúng?

-Trưởng Khanh cho rằng, luyện binh quan trọng nhất là “Pháp”, kế đến mới là “Thuật”, chủ yếu phải tăng cường bốn điều. Một là tôn chỉ trị quân, lấy luật lệ đi đầu, đối với binh sĩ, trước tiên phải có quân luật rõ ràng để quản thúc; hai là lấy luật trị quân, kỉ luật nghiêm minh, thưởng phạt phân minh, không có quân kỉ nghiêm minh cho dù người đông thế mạnh cũng chắc chắn nắm phần thua, còn không thưởng phạt phân minh binh lính sao tuân theo mệnh lệnh? Những thứ này, đều phải cho mỗi quân sĩ ghi nhớ lấy trong lòng.

Thứ ba chính là chọn lựa tướng soái, quân đội mạnh hay yếu phụ thuộc tướng soái chỉ huy, biết tính toán điều động quân số, thắng thua thành bại tất cả đều do tướng soái quyết định. Thứ tư mới là huấn luyện binh lính, quân không tập luyện, trăm người không đánh lại một, quân tập luyện kĩ càng, một địch lại trăm người. Luyện binh cũng phải có phương pháp, một là huấn luyện nghiêm khắc, hai là luyện xong phải ứng dụng…

Có lẽ được không khí thao trường luyện võ ấy khơi gợi, hôm nay Tôn Vũ thao thao bất tuyệt, đem cách nhìn của hắn nói một hơi hết cả ra. Đợi khi hắn nói xong xuôi, do dự:

-Thật đáng chê cười, chỉ trong một lúc không nói hoàn chỉnh được, vả lại…đây chỉ là cách nhìn cá nhân của Trưởng Khanh, để cho các hạ tham khảo.

Khánh Kỵ than thở:

-Chỉ là kiến giải trong một lúc thôi đã khiến ta khâm phục sát đất rồi. Khó trách nước Tề trở thành một nước lớn phía Đông, binh cường mã tráng, thực lực hùng mạnh. Nếu các võ sĩ nước Tề đều mang bản lĩnh như Trưởng Khanh huynh đây, nước Tề sẽ mãi mãi là bá chủ thiên hạ rồi.

Tôn Vũ mỉm cười:

-Đất nước mạnh hay yếu, trên dưới có một lòng, quân thần có tài giỏi hay không, đó mới là cơ sở quyết định thắng thua. Bàn vào chi tiết, việc chọn lựa tướng lĩnh, huấn luyện binh sĩ, tình hình địa lí, thiên văn khí hậu…các điều kiện ảnh hưởng thắng thua nhiều vô số kể, không phải chỉ một người tướng tài là làm ngược ý trời được.

Khánh Kỵ đáp:

-Những thứ khác khoan hãy nói đến, tại hạ hiện đang thiếu tướng tài. Trưởng Khanh huynh, huynh có bằng lòng giúp ta một tay không?

Tôn Vũ chớp chớp mắt, muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại thôi.

Khánh Kỵ cảm thấy không vui:

-Ta và Trưởng Khanh huynh xưa nay luôn thành thật đối xử với nhau, huynh có lời gì xin cứ nói thẳng, nếu không muốn giúp sức ta cũng không miễn cưỡng, sao lại có điều chi khó nói chứ?

Tôn Vũ lên tiếng:

-Nếu đã vậy tại hạ xin nói thẳng, cái mạng Trưởng Khanh này là do các hạ cứu, quân tử biết đền ơn báo đáp, hơn nữa tại hạ giờ cũng không có chỗ nào để đi, được ở lại Phi Hồ thành cũng là chốn dung thân. Tuy nhiên nếu các hạ muốn chiêu nạp Trưởng Khanh, Trưởng Khanh có câu hỏi này, nếu các hạ trả lời, lúc đó mới quyết định tiếp.

-Cứ hỏi.

-Trưởng Khanh nếu ở lại, sẽ với thân phận gì?

Khánh Kỵ giật mình, ánh mắt Tôn Vũ nhìn hắn sắc bén, tiếp:

-Các hạ nếu là Dương quản sự, thứ cho Trưởng Khanh không giúp sức được; nếu các hạ không phải Dương quản sự, vậy Trưởng Khanh phải được biết mình phục vụ cho ai, vì lí do gì?

Khánh Kỵ gằn giọng:

-Trưởng Khanh, huynh đoán ra gì rồi?

Tôn Vũ nhìn hắn hồi lâu, khuôn mặt từ từ dịu lại, còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, thoải mái nói:

-Ta nhìn ra các hạ tuy ra vẻ tức giận, nhưng không có ý định giết ta.

Khánh Kỵ lại giật mình, Tôn Vũ mỉm cười:

-Các diêm đinh Thành Bích phu nhân huấn luyện, cho dù huấn luyện theo quân pháp cũng chỉ cần tập đội ngũ hành quân, cách hạ trại, cách phòng thủ. Thế mà các hạ lại huấn luyện chúng công thành đoạt đất, đánh chiếm doanh trại, đây…tuyệt đối không là số diêm đinh mà một thương muối giàu có bậc nhất muốn có.

Khánh Kỵ biến sắc:

-Trưởng Khanh huynh, huynh không cho là ta muốn làm phản chứ?

Tôn Vũ chớp mặt một cái, nói tiếp:

-Nếu là tạo phản, các hạ được Thành Bích phu nhân giúp đỡ, lại được Quý thị trợ giúp, Quý thị có quân đội của mình, nếu có lòng riêng, không cần thiết phải che giấu thế này, nếu bị người khác phát hiện lại hóa không hay, cứ huấn luyện binh sĩ trong doanh trại của mình thì có ai nghi ngờ họ có ý làm phản chứ? Đâu cần thiết xây thành vận chuyển muối để che giấu mục đích, làm chuyện dư thừa?

Khánh Kỵ hỏi ngược lại:

-Vậy…huynh cho rằng…ta là ai?

Tôn Vũ suy tư giây lát, giọng đều đều:

-Vốn cũng không thể đoán ra, nhưng thấy các hạ luyện binh trong sơn cốc như vậy, nhìn tuổi tác, nghe giọng nói của các hạ, lại nhớ mấy tháng trước sứ giả nước Ngô đến Lỗ nói về chuyện đuổi Khánh Kỵ đi…, không biết tại hạ đoán có đúng không?

Khánh Kỵ thay đổi sắc mặt, lát sau đột nhiên ngước mắt lên, dõng dạc:

-Không sai, ta chính là Khánh Kỵ nước Ngô, Trưởng Khanh huynh có bằng lòng ở lại giúp ta phục quốc không?

Tôn Vũ mỉm cười:

-Tại hạ đã đoán đúng như vậy, còn con đường khác để đi sao?

Tôn Vũ bước lùi ba bước, đặt gậy xuống, quỳ gối, hai tay đặt sát mặt đất, cúi chào đến khi trán chạm vào lòng bàn tay. Khánh Kỵ thấy vậy không khỏi vui mừng, cách hành lễ này chỉ có thể là con lạy cha, thần lạy vua, người lạy thần mới áp dụng.

Tôn Vũ hạ giọng:

-Trước mặt công tử Khánh Kỵ, Tôn Vũ xin được làm tiên phong của điện hạ.

Khánh Kỵ giật mình, không dám tin vào tai mình, thất thanh:

-Huynh nói gì?

Khánh Kỵ ngồi trên xe vui mừng khôn siết, quả là làm chuyện tốt nay được đền đáp, ai biết được cứu một người từ dưới sông lên, lại chính là Binh thánh Tôn Vũ chứ? Giờ hắn hãy còn trẻ, có lẽ chưa tài giỏi lắm, nhưng từ từ được rèn luyện qua chiến tranh, thành tựu sau này sẽ không ai sánh bằng. Lần quay về thời Xuân Thu này, Văn thánh Võ thánh đều được gặp, thật không uổng chuyến đi.

Vị Văn thánh Khổng Khâu phải mấy trăm năm sau được Hán Vũ Đế giúp đỡ mới tu thành chánh quả được danh hiệu Chí Thánh Chi Sư, so ra Khánh Kỵ lại thấy khâm phục Tôn Vũ này hơn, không phải vì Tôn Tử binh pháp giúp ích được nhiều cho hắn, mà là vì bản lĩnh quân sự của Tôn Vũ ứng dụng thực tế tốt hơn nhiều.

Nếu không vì Hán Vũ Đế muốn củng cố quyền lực độc tôn Nho giáo, mà cứ cho các trường phái khác tự do phát triển cạnh tranh, Nho giáo chưa chắc đứng được vào vị trí độc tôn, trước thời Hán Vũ Đế, nhà nho có địa vị cao và ảnh hưởng to lớn cỡ nào? Sau thời Hán Vũ Đế, Nho giáo mất bao nhiêu năm mới thực sự hòa nhập vào mọi tầng lớp trong cuộc sống? Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, Tống Cao Tổ, thành tựu của họ và Nho giáo không tách rời nhau, cho đến sau này không học đạo Nho thì không thể làm quan, Nho giáo không muốn phát triển huy hoàng cũng không được.

Về chiến lược quân sự của Tôn Vũ, không có vị vua nào dùng quyền lực áp đặt các học thuyết khác để đưa nó lên vị trí độc tôn, mà nó được công nhận vị trí tối cao từ chiến tranh đổ máu. Được tướng tài như thế phò trợ, đại sự chắc chắn thành công, sao Khánh Kỵ không vui ra mặt được chứ?

Thế nhưng, Khánh Kỵ không mù quáng đem tất cả hy vọng phục quốc đặt lên một mình Tôn Vũ. Theo như Tôn Vũ nói, những yếu tố quyết định thắng thua trong trận chiến là rất nhiều, tướng tài chỉ là một trong số đó, trong lịch sử lúc Tôn Vũ được Phù Sai trọng dụng, đem sức mạnh toàn quốc đi đánh nước Sở cũng phải chuẩn bị kĩ lưỡng, đợi khi nước Tần xuất quân cứu Sở thì buộc phải rút quân, nói cho cùng sức mạnh mới là yếu tố quan trọng nhất quyết định thắng thua, nhưng giờ đây có được vị Binh thánh này, phần thắng sẽ chắc chắn hơn, lòng tin phục quốc của Khánh Kỵ cũng gia tăng không ít.

Thành Bích phu nhân ngồi bên cạnh Khánh Kỵ, thấy hắn không bận tâm đến mình, vẻ mặt háo hức muốn ra đi, trong lòng cảm thấy chua xót: “Tên vô lương tâm này, đêm qua còn lưu luyến trên giường với nhau, nói ngon nói ngọt không nỡ rời xa ta, giờ còn chưa đi, tim đã bay mất rồi.”

-Thành Bích…

Khánh Kỵ cảm nhận được ánh nhìn của Thành Bích, quay đầu lại, Thành Bích hơi ngước mặt, đang say đắm nhìn vào hắn, lộ vẻ oán giận lại ưu buồn, thêm chút lưu luyến không nỡ rời xa, đôi mi ngấn lệ, tình cảm sâu nặng len lỏi tận đáy lòng.

-Chàng đó, cuối cùng chịu quay đầu rồi sao?

Thành Bích không muốn hắn thấy mình rơi lệ, chớp chớp mắt xua đi nỗi buồn, môi khẽ mỉm cười quyến rũ.

-Nàng buồn gì chứ? Ta đâu phải là không trở về, không sớm đánh về nước Ngô, chẳng lẽ ngồi nhìn ta hao mòn chí lớn, còn nàng tiêu phí tuổi xuân ư?

Khánh Kỵ vuốt nhẹ lên đôi má mịn màng của Thành Bích, dịu dàng an ủi.

Thành Bích như con mèo ngoan, nũng nịu:

-Thành Bích nào dám đòi hỏi…, thôi không nói nữa, nam nhi chí tại bốn phương, đâu có người đàn bà nào giữ lại được.

Cuối cùng cũng không kiềm được hai hàng nước mặt tuôn dài trên mặt.

Khánh Kỵ cười:

-Nàng đó, một cô gái thông minh là vậy, nhưng nói thế nào cũng không chịu tin, thật không biết nàng nghĩ gì nữa. Yêu đương nam nữ là chuyện thường tình, chẳng lẽ muốn làm một đại anh hùng thâu tóm thiên hạ lại từ bỏ ham muốn tứ đại giai không sao? Khánh Kỵ không tin vô tình mới là hào kiệt, thương hoa tiếc ngọc, Khánh Kỵ không thể xem một cô gái si tình như đóa hoa dại vô tri bên đường được, nàng có hiểu không?

Thành Bích dựa vào lòng Khánh Kỵ, thổn thức:

-Thành Bích không mong gì hơn, chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp…

Núi xanh mơn mởn, vẻ đẹp mông lung, Khánh Kỵ cúi đầu ngắm nhìn, Thành Bích trong vòng tay hắn hơi gầy đi, đôi mắt đượm buồn, nhưng vẻ quyến rũ của chiếc mũi cao cao, đôi má hồng hào, hàng mi cong vút, bờ môi chúm chím vẫn như ngày nào.

-Tiễn đến đây thôi, đợi ta trở về.

Khánh Kỵ vỗ nhè nhẹ, cái cuối cùng lại vỗ mạnh vào mông Thành Bích làm nàng ta hét lên khoái trá.

Thuyền của Khánh Kỵ từ từ đi xa, Thành Bích đứng trên ngọn đồi, dõi mắt trông theo, Khánh Kỵ quay đầu nhìn lại, thấy Thành Bích vẫn đứng trên đồi, tà áo phấp phơi trong ngọn gió, bên cạnh nàng chỉ là tia nắng hắt hiu.