Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 165-2




Công Mạnh Trập phủ đệ, hôm nay là một cảnh tượng ca múa mừng thái bình.

Là huynh trưởng ruột thịt của đương kim Vệ Hầu, quy mô phủ đệ của Công Mạnh Trập cũng gần bằng cung thành, bởi vậy có thể thấy được quyền thế của hắn. Giờ phút này, Công Mạnh Trập đang thoải mái nằm trên một tấm thảm gấm, đầu gối đùi mỹ nhân, một tay nâng chén, cười nhìn vũ kỹ ca múa ở lan can bên ngoài đình.

Tòa đình đó xây rất rộng, bốn phía là nước biếc, trên mặt nước tuy rằng hoa sen đã rụng, nhưng lá sen vẫn tươi đẹp, hạt sen đã chín muồi. Đình này nối với bên trong bởi một chiếc cầu kiều cong cong, một con đường mòn nước chảy róc rách, bốn bề là núi đá, kết hợp với những cây cổ thụ tạo nên một phong cảnh xa xưa tĩnh lặng, cực kì lịch sự tao nhã.

- Đại phu, quốc quân đã tới.

Một đầy tớ quản sự vội vàng đi vào trong đình bẩm báo, Công Mạnh Trập nghe vậy hai hàng lông mày nhướng lên, mắt chợt lóe sáng ngời, vội vàng đứng dậy, phất tay áo nói:

- Ra nghênh đón!

Công Mạnh Trập dám tranh phong cùng với Vệ phu nhân Nam Tử, ngoại trừ việc thực lực của hắn quả thực là cường đại, thì sự tín nhiệm và ủng hộ của Vệ Hầu cũng là một lí do. Công Mạnh Trập bởi vì hồi bé bị ngã què chân, hành động mất đi phần uy nghi, cho nên vô duyên với chức Vệ Hầu, ngai vàng Vệ Hầu này mới rơi vào tay của Vệ Hầu Cơ Nguyên. Vệ Hầu tự biết rằng mình thua kém người huynh ruột thịt này nhiều, cho nên vô cùng dung túng cho hắn.

Công Mạnh Trập lại không vì được chiều mà kiêu ngạo, ngần ấy năm qua, hắn vẫn chú trọng quan hệ qua lại với huynh đệ nhà mình, bảo trì tình cảm và sự thân mật, thường xuyên mở tiệc chiêu đãi lẫn nhau, lúc uống rượu, lúc du ngoạn, tình cảm huynh đệ vô cùng tốt. Vệ Hầu tới quý phủ Công Mạnh Trập dự tiệc, đó là chuyện bình thường, bởi vậy cũng không phải long trọng đối đãi, Công Mạnh Trập chỉ mặc đại bào mặc thường ngày, dẫn theo một vài tên quản sự thân cận, đi ra cửa nghênh đón.

Xe của Vệ Hầu đã tới cửa hông của hậu hoa viên, dừng ở trước hiên cửa, Vệ Hầu mới từ trên xe đi xuống.

Vệ quốc hiện giờ mặc dù đã không còn cái khí thế bề trên với các chư hầu, so sánh với các cường quốc Tấn, Sở, Tề có lẽ cũng không bằng, nhưng mà thực lực của một nước vẫn rất cường đại, vũ lực cũng rất mạnh. Vệ Hầu xuất môn mặc dù chỉ là đi chơi nhưng vẫn vô cùng phô trương.

Vệ đội cung đình mặc giáp cầm binh khí, nghiêm nghị đứng thẳng, mặc dù ở trong hoàn cảnh khắp nơi là chim kêu hoa nở, vẫn thẳng lưng đứng nghiêm giống như ở trên sa trường, không có ai lơi lỏng. Công Mạnh Trập bước đi vội vàng, cà nhắc cà nhắc tới đón, vui vẻ cười nói:

- Quốc quân, thần nghênh giá chậm rồi.

Vệ Hầu Cơ Nguyên thấy huynh trưởng ra nghênh đón, cũng cười cười chào lại. Vị Vệ Linh Công nhân chuyện "Phân đào" (1) mà được văn thơ lưu danh sử sách, năm nay mới vừa trên 50, nhưng mà xem tướng mạo, thật chỉ như mới 40. Dáng người cao to, mi dài tới mai (tóc mai), ánh mắt sáng ngời, nhìn bộ dáng đó, khi còn trẻ nhất định cũng là một phấn hồng mỹ nam tử mê đảo hàng vạn hàng nghìn người.

Công Mạnh Trập cùng Cơ Nguyên có vài phần giống nhau, chỉ có hai hàng lông mày là còn đậm hơn, nét mặt có vẻ già nua hơn một chút. Thoạt nhìn thì hắn có vẻ uy nghiêm hơn so với Vệ Hầu đẹp trai thanh tú lại hơi ngả ngớn, chỉ tiếc rằng, khi hắn đi đường, một tay phải đỡ đầu gối, cà nhắc cà nhắc, khi đó tất cả uy nghiêm đã không còn sót lại chút nào...

Trong đình vũ kỹ cất giọng ca ưu mỹ, nhảy múa tung bay, nhưng mà đôi huynh đệ này đối với ca múa thì nhìn mãi quen rồi, mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy,chỉ lấy ca múa làm nền cho mình uống rượu, tâm sự một vài chuyện nhà mà thôi.

- Mạnh Trập, theo quả nhân thấy, cũng dễ xử lí thôi, Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ, cứ cho bọn chúng phục hồi nguyên chức là được, ngươi là người mà quả nhân nể trọng nhất, phu nhân lại là người đứng đầu hậu cung của ta, hai người các ngươi ầm ĩ với nhau, quả nhân đứng ở giữa, hai bên đều khó xử.

Cơ Nguyên nâng một chén rượu, uyển chuyển khuyên bảo Công Mạnh Trập. Công Mạnh Trập nghe đến đó, hơi hơi lộ ra vẻ không vui, hắn phất tay áo, những người phụng dưỡng tả hữu lập tức đều lui ra, nội đường quản sự bước nhanh tới phía trước đình, phất tay ý bảo những người ca múa cũng đều lui ra, chỉ có hoạn quan Ung Thư vẫn cúi đầu đứng hầu hạ phía sau quốc quân, bên trong đình lập tức trở nên yên tĩnh.

- Quốc quân, Mạnh Trập lần này khổ tâm là vì ai? Quân phu nhân vốn là Tống quốc công chúa, hiện tại anh họ của nàng lại đang có chức vị ở Vệ quốc ta, quyền hành nắm giữ trong tay nàng, thực không phải là phúc cho người Vệ.

Công Mạnh Trập buông chén rượu, khập khiễng đi tới trước phòng, vịn vào lan can, phẫn uất bất bình đấm vài cái. Dưới mái hiên, mấy con chim én từ trong tổ nhô đầu ra, líu ríu kêu lên.

Công Mạnh Trập hít một hơi thật dài, giận dữ quay đầu lại nói:

- Nữ tử dựa vào đâu mà cầm quyền, thử hỏi Nam Tử nàng thân là Vệ phu nhân, không lo lễ nghi ở hậu cung, lại cứ nhúng tay vào triều chính, là muốn như thế nào?

Vệ Hầu đứng lên, ngượng ngùng nói:

- Mạnh Trập, ngươi là huynh đệ của quả nhân, ở trước mặt ngươi quả nhân cũng không muốn giấu diếm. Ngươi cũng biết quả nhân hơi lệch lạc, chuyện này... không khỏi làm phu nhân lạnh lẽo, nàng là Tống quốc công chúa cao quý, tuổi trẻ mỹ mạo như vậy, gả cho quả nhân, vốn là đã ép nàng rồi, hiện giờ lại để nàng giường chiếu vắng vẻ, quả nhân tự cảm thấy thẹn, cho nên nàng có yêu cầu gì, quả nhân cũng không muốn làm trái lại ý tứ của nàng...

Công Mạnh Trập bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nói:

- Chỉ là bực nữ lưu, kim châu bảo ngọc, cẩm y ngọc thạch, là có thể làm nàng thỏa mãn. Chẳng lẽ giang sơn cũng có thể dùng cho nàng bớt tịch mịch? Quốc quân, xin thứ cho thần vô lễ, quốc quân là muốn làm theo Chu U Vương đốt lửa giễu chư hầu (2), vì một nụ cười mà mất thiên hạ sao?

Vệ Hầu nghe thấy vậy thì mặt đỏ tai hồng, có chút không chịu đựng nổi. Công Mạnh Trập thấy thế, không tiện làm hắn khó xử, đành thở dài thật mạnh, nói:

- Quốc quân, nhìn xem thiên hạ, Tấn quốc lục khanh đoạt quyền, chiến loạn không ngừng; Tề quốc ngũ tộc giết Yến, cực kỳ nguy hiểm; Lỗ quốc Tam hoàn khi quân, ngươi lừa ta gạt, nguyên nhân tất cả đều là do quyền lực của quân vương bị suy đồi.

Mạnh Trập được quốc quân coi trọng, giao phó cho chức vị quan trọng, vì cảm động ân huệ của Quân thượng, cho nên chưa bao giờ có chút buông lỏng với Vệ quốc ta, thay quốc quân nắm giữ triều chính Vệ quốc, dốc hết tâm huyết, đi từng bước đều cẩn thận..., chỉ có điều, quốc quân lại bởi vì trong khuê phòng có một quân phu nhân, mà mang cả giang sơn xã tắc ra làm trò tiêu khiển. Quốc quân, thần... thần vô cùng đau đớn!

Vệ Hầu Cơ Nguyên hơi giật mang tai, nghe hắn nói rất chân thành, không khỏi xấu hổ cúi đầu nói:

- Chuyện này..., vậy theo Mạnh Trập, quả nhân phải làm sao cho phải?

Trên mặt Mạnh Trập lộ ra một tia vui mừng, lập tức nói:

- Tề Báo, Bắc Cung Hỉ cậy quyền hậu cung, tự mở ruộng riêng, xứng đáng bị bãi chức quan, thu lại phong ấp, để cho người khác noi gương theo. Chử Sư Phố, Công Tử Triều cũng là những người thân cận bên phu nhân, nhưng để bảo vệ chức tước, chắc chắn sẽ lấy an toàn làm thượng sách không can thiệp vào. Về phần quân phu nhân, tin rằng qua chuyện này, nàng sẽ thu liễm hơn một chút, quốc quân nếu cảm thấy ngại, thì về sau sủng ái nàng hơn một chút là được.

Vệ Hầu xúc động, không kìm lòng nổi nắm lấy tay Công Mạnh Trập, xúc động nói:

- Mạnh Trập nói quá lời rồi, Cơ Nguyên một ngày còn làm vua, Mạnh Trập sẽ còn là trọng thần Vệ quốc, huynh trưởng của Cơ Nguyên. Làm cho người tốt như ngươi lại phải khổ tâm, đều là vì quả nhân, được, hôm nay quả nhân quyết định, huynh đệ là huynh đệ, phu nhân là phu nhân, việc này ngươi cứ thoải mái làm, phu nhân nếu cản trở, quả nhân sẽ tới khuyên nhủ nàng.

Công Mạnh Trập mừng rỡ vái lạy, trịnh trọng nói:

- Quốc quân tiếp nhận lời khuyên thành thật, là phúc cho Vệ quốc ta. Thần thay mặt cho ngàn vạn lê dân Vệ quốc tạ ơn quốc quân, cầu cho Vệ quốc ta thiên thu muôn đời, phát triển không thôi. Tới đây, mang rượu tới, ca múa hầu hạ đi.

- Ài, rượu ngon thì được, ca múa thì thôi, quả nhân nghe tới mệt rã rời rồi.

Công Mạnh Trập ha ha cười lớn:

- Nếu quốc quân đã không thích oanh ca yến hót, trong quý phủ của thần còn có một môn khách rất giỏi múa kiếm, để gọi hắn lên múa một bài cho quân thượng xem, có được không?

- Ồ? Mau mau triệu hắn lên đi.

Vệ Hầu nghe thấy vậy thì hai mắt nhất thời trở nên sáng ngời, hắn vốn là người giỏi võ, nghe nói có người giỏi múa kiếm, nhất thời cũng động tâm.

Công Mạnh Trập mỉm cười, vỗ tay nói:

- Tới đây, triệu Ngải Tử Man múa kiếm cho quốc quân.

- Quốc quân, Ngải Tử Man này là môn khách mà thần mới chiêu nạp được, nói năng phong nhã, nhân phẩm phong lưu, kiếm nghệ xuất chúng, không phải võ sĩ thông thường có thể sánh được. Thần vui mừng quá, ban cho hắn cả Thừa Ảnh kiếm.

Vệ Hầu Cơ Nguyên nghe thấy vậy thì không khỏi kinh sợ, Hàm Quang, Thừa Ảnh, là danh kiếm đương thời, vô giá. Hai thanh kiếm này Hàm Quang là hùng, Thừa Ảnh là thư, từ trước tới nay luôn là bảo vật Công Mạnh Trập mang theo bên mình. Hiện giờ hắn lại tặng thư kiếm cho một môn khách để lấy lòng, người này thật sự là có kiếm nghệ kinh thiên sao?

Một lúc sau, một người cầm kiếm nhẹ nhàng đi vào đình, nhanh nhẹn đứng thẳng, thi lễ từ xa xa. Vệ Hầu Cơ Nguyên giương mắt ra nhìn, vừa nhìn thấy nhất thời như bị lôi đình đánh trúng, cứng cả họng, giống như người gỗ ngồi đó. Chén rượu đang nâng lên nửa, bất giác nghiêng đi lúc nào không biết, rượu chảy xuống ướt hết cả y phục, hắn còn hồn nhiên không phát giác ra.

Khóe mắt Công Mạnh Trập hơi hơi thoáng nhìn, thấy Cơ Nguyên lộ ra bộ dáng như con ong thấy mật, khóe miệng không khỏi hơi nổi lên chút ý cười.

Trong đình trên mặt nước, Quý Tôn Tiểu Man mặc một bộ áo bào võ sĩ màu trắng rất vừa vặn, trắng như phấn như ngọc. Y phục của nàng, cổ tay áo được thêu lên kim tuyến, hơi động là lấp lánh tỏa sáng. Bên hông đeo một cái đai đen của võ sĩ, làm tôn thêm vòng eo nhỏ nhắn, thân thể lả lướt, má phấn hồng mắt lung linh, băng thanh ngọc khiết, khiến cho Vệ Hầu Cơ Nguyên thích nam giới không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, hận không thể cho mỹ thiếu niên trước mặt này vào miệng một ngụm nuốt thẳng vào bụng.

Quý Tôn Tiểu Man đứng ở trong đình, mở to một đôi mắt đen lúng liếng, đang tò mò đánh giá vị Vệ Hầu không thích nữ sắc chỉ thích nam nhân này, hoàn toàn đã quên rằng hiện giờ chính nàng cũng đang ở trong bộ dáng của một mỹ thiếu niên: "Oa, người kia chính là Cơ Nguyên à? Bộ dáng giống như một con cẩu, tuyệt đối không ẻo lả như mấy vị nương nương nha..."

--------------------------

(1) Một lần, Di Tử Hạ theo Vệ Linh Công đi tản bộ trong vườn hoa, nhìn thấy một trái đào trên cây đã chín mới thuận tay hái xuống cho vào miệng ăn rất ngon lành. Cắn xong một miếng mới đưa quả đào cho Vệ Linh Công, nói: “Gia thần hiến một quả bích đào, thần nghĩ, hôm này trời vẫn lạnh, cây cỏ vẫn chưa sinh, đây nhất định là đào tiên nên đặc biệt hiến đại vương hưởng thụ”. “Khó mà có được tấm lòng trung như ái khanh”, Vệ Linh Công vừa ăn quả đào dở vừa nói. Sau đó rất lâu mọi người cũng đã quên đi việc này thế nhưng Vệ Linh Công thì không. Gặp ai Vệ Linh Công đều khoe: “Di Tử Hạ rất yêu quý ta, một quả đào ngon cũng không ăn một mình mà chia cho ta ăn cùng”. Người đời sau vì thế mà gọi mối tình đồng tính giữa Vệ Linh Công và Di Tử Hạ là “mối tình chia đào”.

(2) Chu U Vương đốt lửa giễu chư hầu:

Bao Tự được Chu U Vương sủng ái. Để làm nàng cười, nhà vua đã làm mọi cách. Sau nhiều lần cố gắng nhưng không thành, Quắc công Thạch Phủ tâu với vua là mình có cách làm cho nàng cười. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Quắc Công khuyên Chu U vương đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.

Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho nàng cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.

Đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười.

U vương say mê Bao Tự, xa lánh hoàng hậu họ Thân. Bao Tự sinh được một hoàng tử, U vương rất yêu quý, định lập làm thái tử và muốn phế truất thái tử Nghi Cữu. Cha Thân Hậu bèn liên hệ với quân Khuyển Nhung bên ngoài kéo vào đánh úp Cảo Kinh. U vương vội cho đốt lửa hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu bị lừa vài lần nên tưởng vua đùa, không tới nữa. U vương mang Bao Tự và con nhỏ bỏ chạy, bị quân Khuyển Nhung đuổi theo giết chết. Riêng Bao Tự bị vua Khuyển Nhung bắt về cung để mua vui.

Quân Khuyển Nhung cướp phá giết người kinh thành. Thân Hậu ân hận mang họa cho dân Cảo Kinh bèn viết thư triệu các nước chư hầu Tấn, Tần, Trịnh đến đánh quân Khuyển Nhung. Quân ba nước kéo đến đánh tan quân Nhung. Vua Nhung bỏ chạy. Bao Tự thấy quân các nước kéo vào cung bèn thắt cổ tự vẫn.

Con trưởng U vương là Nghi Cữu được lập lên ngôi, tức là Chu Bình Vương.