Đại Tranh Chi Thế

Quyển 4 - Chương 240-2




Tại nơi Nhâm gia đã bị đốt thành đống hoang tàn, trước mắt đang được xây lại, mà quy mô còn lớn hơn trước nhiều. Trước khi nơi này xây xong, tỷ muội họ vẫn ở tại phủ của Triết Đại phu. Nhâm gia và Thành gia đối với việc Khánh Kỵ phục quốc đã ra nhiều công sức, nếu không kể đến chuyện tình nam nữ, cho dù chỉ là muốn tạo nên một tấm gương sáng cho các đại thế tộc của nước Ngô noi theo, Khánh Kỵ cũng không thể đối đãi tệ bạc với họ, nay Thành Tú được phong làm Trung Đại Phu, chức vụ dưới trướng của Đại Tư Không, trong lúc trùng kiến lại nước Ngô, việc bán bảo vật, mua lương thực và nhiều miếng thịt béo bở khác cũng đều giao cho hắn, khá được trọng dụng.

Còn về Nhâm gia, vì quản gia lại là một đôi tỷ muội, không thể nhậm chức trong triều. Nhâm gia vốn tính đào tạo Nhâm Thành Kiệt trở thành người đại diện cho Nhâm gia, và cũng để thay thế cho Nhâm Nhược Tích không tiện xuất đầu lộ diện, tương lai cũng có thể tìm được một chức quan trong triều đình. Không ngờ tên Nhâm Thành Kiệt này như bị ma xui quỷ khiến, vừa nắm được quyền lực trong tay đã tự cho rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của gia chủ, mà còn nhất quyết về phe Chúc Dung. Tuy Nhâm Nhược Tích là hạng nữ lưu, nhưng cương quyết xử tội tên này, Khánh Kỵ vừa về đến, Nhâm Nhược Tích đã lập tức dùng thủ đoạn, đưa tên Nhâm Thành Kiệt này vào trong núi để khai thác mỏ, triệt để loại bỏ dã tâm của hắm, ổn định sự thống nhất của Nhâm gia, cũng vì thế mà khiến quyền uy của nàng vững vàng hơn. 

Nhưng do thế, mà khi Khánh Kỵ phong thưởng cho những công thần, đối với việc nên an bài Nhâm gia như thế nào cũng gặp chút khó khăn, đành tạm thời gác lại, truy phong Nhâm Tử Anh là Trung Đại Phu, ban cho danh hiệu Trung Nghị, xem như là bù đắp, và cũng để an ủi trên dưới Nhâm gia. Nhâm Tử Anh được phong Đại Phu, Nhâm gia từ một thế gia chỉ lo việc buôn bán đơn thuần, đã trở thành Sĩ Tộc, tạo nền móng cho Nhâm gia sau này có người được làm quan trong triều. 

Hành ddoonhj này, cả hai bên đều ngầm hiểu, huống hồ thân tộc cũng đã sớm nghe phong phanh là đương kim gia chủ Nhâm đại tiểu thư có thể trở thành phi tần của Ngô Vương, an bài như thế tất nhiên sẽ rất hài lòng. Và cũng vì nguyên nhân này, Khánh Kỵ đến nhà thăm hỏi, Nhâm Nhược Tích đãn theo các Tộc lão trưởng bối đón tiếp hắn vào phủ, sau khi hàn huyên được một lúc, thì tự mỗi người tìm cớ mà lui ra, trong sảnh chỉ còn Khánh Kỵ và Nhâm Nhược Tích, tạo cho hai người cơ hội để bàn việc riêng.

“Đại vương hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm tệ xá.”

Hai người đã nảy sinh tình ý, chỉ thiếu mỗi danh phận chưa định, gặp lại Khánh Kỵ, Nhâm Nhược Tích khó tránh có chút ngượng nghịu, không thản nhiên như bình thường gặp mặt, các tộc lão vừa lui ra, hai má nàng đã như nóng bừng lên.

“À! Ta đế là muốn bàn một số việc với nàng.”

Khánh Kỵ thở dài, ấn hai đầu gối nói:

“Quả nhân chuẩn bị phái người hộ tống Tiểu Man và Diêu Quang về nước lỗ…”

“Vâng”

Đôi mắt như hồ thu của Nhâm Nhược Tích nhìn chăm chú vào Khánh Kỵ, trên môi mỉm cười:

“Đại vương chuẩn bị… phái sứ giả đến cầu thân hai vị cô nương à?”

Khánh Kỵ mỉm cười nói thêm:

“Không phải là hai, mà là ba.”

Hai má Nhâm Nhược Tích ửng đỏ lên trông như đám mây hồng, ánh mắt nàng nhìn sang nơi khác, nói không được tự nhiên:

“Ba vị? Không biết vị thứ ba là cô nương nhà nào?”

“Ha ha, muốn ta trực tiếp nói luôn không? Đương nhiên là Nhược Tích cô nương của Nhâm thị nước Ngô rồi!”

Thân thể nàng khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nhẹ đưa người ra, nắm lấy bàn tay nàng ấy, dịu dàng nói:

“Nhược Tích, giữa ta và nàng, hai bên đều tình nguyện, có một số việc ta không cần vòng vo với nàng nữa.”

Hắn thẳng lưng ra, cười nói:

“Kỳ thực những lời này, ta vốn nên phái một vị đại thần, đến bàn với gia chủ Nhâm gia. Nhưng… nàng là gia chủ của Nhâm gia. Đương nhiên ta cũng không tiện cho người khác đến gặp nàng. Tâm ý của quả nhân, Nhược Tích, nàng có đồng ý gả cho ta không?”

Đôi vai Nhâm Nhược Tích bất giác vươn ra, như muốn đứng dậy che giấu thẹn thùng, nhưng Khánh Kỵ đang nắm lấy đôi tay nàng, muốn tránh cũng khó tránh, chỉ đành cúi đầu, thẹn thùng đáp:

“Nhược Tích là con dân của nước Ngô, chàng là Đại vương nước Ngô. Bất luận chàng quyết định thế nào, Nhược Tích… Nhược Tích cũng sẽ cúi đầu nghe theo.”

Khánh Kỵ mừng rỡ nói:

“Nàng trả lời rất uyển chuyển và súc tích. Được, cứ cho là quả nhân lệnh cho nàng nhập cung được rồi, nhưng mà hiện giờ trong lòng ta có một việc rất khó nói, không thể cùng thương lượng với Diêu Quang, lại càng không cách nào nói với Tiểu Man, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có nàng giúp ta đưa ra chủ ý.”

Nhâm Nhược Tích hiếu kỳ hỏi:

“Dưới quyền Đại vương biết bao nhiêu là văn thần võ tướng, có điều gì mà không tiện thương lượng với họ, mà lại cần một nữ nhi như thiếp giúp Đại vương đưa ra chủ ý?”

“Đương nhiên là việc hậu cung.”

“Hứ, Đại vương lại trêu chọc Nhược Tích rồi.”

Khánh Kỵ nghiêm chỉnh nói:

“Tuyệt đối không phải là trêu chọc, việc này đích thực là việc hậu cung, nên ta muốn nghe xem cách nghĩ của nàng thế nào.”

Nhâm Nhược Tích chớp mắt, trong lòng hiếu kỳ, vội hỏi:

“Không biết Đại vương đang khó xử việc gì?”