Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 268: Nghị sự (Thượng Hạ)




“Hí!” Quý Doanh nhảy phốc lên, Mạnh Doanh né người sang một bên, thân của nàng rơi xuống vừa đúng vào khoảng trống, tấm thân mềm mại nảy lên mấy cái, tà áo lụa mỏng tan phất lên, để lộ bắp đùi thon thả, nàng mới tắm xong, làn da hồng hào hãy còn lấm tấm nước.

Sở thái hậu Mạnh Doanh tay chống cằm nhìn chăm chăm vào em gái suy tư, chốc chốc lại thở dài.

Trong cung điện hơi ấm lan tỏa, Quý Doanh không đắp mền, nàng xoay người nằm sấp, hai chân khua liên hồi, quay qua Mạnh Doanh hỏi: “Tỉ tỉ, tỉ thở dài lo lắng gì thế?”

“Ài! Nhìn muội kìa, giống hệt năm xưa… Lúc ấy muội hãy còn là con bé thò lò mũi xanh, suốt ngày cứ bám lấy tỉ, buổi tối tắm xong là chạy đến tẩm cung của tỉ nhún nhảy trên giường như vừa nãy vậy. Chớp mắt đã qua bao nhiêu năm rồi, tỉ tỉ nhìn thấy muội nhún nhảy như vừa nãy, nhớ lại kí ức năm xưa, quay về thời mà tỉ tỉ còn chưa gả sang đây, bao nhiêu kỉ niệm hiện lên trước mắt. Tỉ tỉ già rồi, thời gian không chừa một ai, sao lại không thở dài chứ?”

“Sao tỉ lại già chứ?” Quý Doanh cười khanh khách, đưa tay cù lét Mạnh Doanh. Mạnh Doanh nhột nhạt né qua một bên, bị tay em gái xé một mảng áo ngay ngực, đôi ngực căng tròn hiện ra, đầy đặn trắng trẻo, vẫn tỏa hương sắc như ngày nào.

“Woa! To… to quá…” Quý Doanh trợn tròn mắt: “Tỉ tỉ còn xinh đẹp hơn gấp mười lần năm xưa, nếu tỉ thế này còn nói là già, vậy nữ nhân trong thiên hạ đều thành bà lão mất rồi.”

Mạnh Doanh đỏ mặt đưa tay xoa xoa ngực, than thở: “Thân thể của tỉ tỉ cho dù chưa già, nhưng trái tim… đã già mất rồi.”

“Tỉ…” Nụ cười trân khuôn mặt Quý Doanh tan biến, nàng dang rộng đôi tay ngà ngọc ôm lấy tỉ tỉ, dịu dàng hỏi thăm: “Bao nhiêu năm qua tỉ có sống tốt không?”

“Tốt hay không cũng phải qua ngày tháng. Hay dở gì cũng có hoàng nhi, tỉ tỉ còn mục đích sống, nếu không thì… Ài.”

“Tỉ tỉ, thật là vất vả cho tỉ quá.” Quý Doanh ôm chặt tỉ tỉ: “Người Tần chúng ta ai cũng tức giận, rõ ràng là tỉ tỉ được gả cho thái tử Kiện, lại biến thành gả cho một lão già, hoàng huynh cũng thật là vô dụng, chuyện này mà nhẫn nhịn không nói tiếng nào, làm hại tỉ tỉ… Trước khi muội đến đây còn mắng cho huynh ấy một trận ra trò đấy.”

“Cũng không thể trách hoàng huynh, nếu chỉ là hai hộ thường dân thành hôn, huynh ấy có thể dẫn theo huynh đệ trong gia tộc đến đòi công bằng, cứu tỉ tỉ về. Nhưng… muội và ta sinh ra trong hoàng tộc, đấy đâu còn là chuyện hôn nhân thông thường của nhi nữ nữa? Giống như xuất thân của chúng ta, số phận đã định sẵn được hưởng vinh hoa phú quý các nữ nhân khác không được hưởng, đồng thời đổi lại chúng ta phải hy sinh vì gia tộc và đất nước, gả cho ai, đối với Tần quốc, điều đó không quan trọng, quan trọng là nam nhân này phải có lợi cho Tần. Khi tỉ tỉ phát hiện Sở vương muốn chiếm đoạt tỉ, nếu lúc đó tỉ lấy cái chết ra cự tuyệt, hắn chưa chắc dám động vào tỉ, tỉ muốn về Tần quốc cũng không khó. Nhưng làm như vậy mối liên minh Tần Sở chắc chắn bị phá vỡ, Tần quốc ta nằm tận phía Tây, xưa nay luôn bị Tấn quốc hùng mạnh ức hiếp, nếu không liên kết với Sở, Tần quốc đâu thể tồn tại? Thế nên… cho dù trong lòng không ưng, tỉ tỉ vẫn phải nhắm mắt ở lại Sở quốc, tỉ không thể chỉ nghĩ riêng cho hạnh phúc của mình, hơn nữa có quay về Tần, tỉ lại bị hoàng huynh sắp đặt hôn sự thôi, ai mà biết phu quân tiếp theo sẽ là ai? Có lẽ còn tệ hơn cả Sở vương thì sao, hắn tuy già, nhưng chí ít… hắn yêu thương tỉ thật lòng…”

“Tỉ tỉ…”

“Quý Doanh, muội đừng trách hoàng huynh nữa. Muội muốn huynh ấy phải làm sao cho phải? Vì tỉ mà khai chiến với Sở ư? Nếu Tần và Sở đại chiến với nhau, trong lúc lưỡng bại câu thương, Tấn quốc sẽ thừa cơ xâm chiếm, hoàng huynh… cũng chỉ là nhẫn nhục chịu đựng thôi.”

Mạnh Doanh thở dài, vỗ nhè nhẹ vào mông em gái. Mông của Quý Doanh bắp thịt đàn hồi, cứ như quả lê chín mọng, lại không thiếu sức sống của thiếu nữ. Mạnh Doanh mỉm cười: “Xem muội kìa, mấy năm nay chắc cũng nghịch ngợm như hồi nhỏ đúng không? Cưỡi ngựa bắn cung, trèo cây leo núi chắc muội không thể thiếu, mông muội chắc nịch thế này, nếu tỉ mà là nam nhân cũng chết mê vì muội mất. Mạng của muội tốt, tuy cùng là kết thân nhưng muội được gả cho Ngô vương Khánh Kỵ, sau này làm hoàng hậu quản lí hậu cung, thờ chồng dạy con, không được nghịch ngợm như hồi còn bé đâu đấy.”

“Khánh Kỵ?”

Quý Doanh nghe nói đến Ngô vương liền cảm thấy ấm ức: “Tên Ngô vương đó hả, muội nghe nói hắn chạy nhanh hơn tuấn mã, sức mạnh có thể quật ngã bò tót. Trời ạ, đó mà là con người à? Muội có thể tưởng tượng dung mạo của hắn rồi, hắn chắc là giống như một con đại tinh tinh, khắp mình lông lá, nói chuyện thì ồm ồm như trâu…”

Mạnh Doanh cười khanh khách, vội đưa tay che miệng giữ ý tứ, hai mắt long lanh: “Muội tử ngốc của ta, nói nhảm nhí gì thế, đường đường là đại vương Ngô quốc, sao lại giống đại tinh tinh được chứ? Muội đó, nói phu quân của mình như thế, truyền ra ngoài làm trò cười cho người ta mất.”

Nàng định thần nghĩ ngợi, nói: “Tỉ từng nghe hoàng nhi nói qua, Khánh Kỵ đó cao lớn khôi ngô, là một đại anh hùng anh tuấn mà. Hoàng nhi bao lớn nào? Nó đâu thể nói dối gạt tỉ.”

Mạnh Doanh vuốt mái tóc óng mượt, nói tiếp: “Ngô vương còn trẻ tuổi, tướng mạo, võ nghệ đều xuất chúng, từ cách trị nước sau khi hắn lên ngôi, có thể thấy đó là một vị quân vương tài giỏi, tương lai nói không chừng sẽ trở thành bá chủ thiên hạ, đến lúc đó hai nước Sở Tần đều phải nể nang hắn, muội muội à, muội được gả cho phu quân tốt thế này còn gì mà không vừa ý nữa chứ?”

“Muội không tin, hoàng huynh chỉ toan tính coi ai có lợi cho Tần quốc, đâu cần biết tỉ muội chúng ta phải gả cho thứ nam nhân nào đâu, hoàng nhi của tỉ còn nhỏ, lời nói không đáng tin lắm, có thể trong mắt nó đại tinh tinh mới là anh tuấn khôi ngô thì sao.”

Quý Doanh nắm chặt nắm đấm, nghiến răng keng kéc: “Tỉ tỉ vì lo cho đại cuộc hy sinh bản thân, muội không học theo tỉ đâu, hoàng huynh cứ ép buộc muội gả cho Ngô vương Khánh Kỵ gì đó, huynh ấy tưởng muội sẽ khÚc phục? Muội không cho huynh ấy toại nguyện đâu, đợi sau khi tới Ngô quốc, xem muội trừng trị tên Khánh Kỵ đó như thế nào.”

“Con bé ngốc này, nói nhảm gì đó, muội tuyệt đối không được làm vậy, dù muội có bằng lòng hay không, Ngô vương là phu quân tương lai của muội, muội làm hắn giận, sau này dù hắn đối xử với muội thế nào cũng không ai giúp được muội, kể cả hoàng huynh đi chăng nữa.”

“Muội không cần huynh ấy giúp.” Quý Doanh bướng bỉnh: “Muội cứ làm cho con đại tinh tinh tức điên lên, tốt nhất là chọc cho hắn tức chết luôn, không chết thì cũng cho hắn xích mích với hoàng huynh, chẳng phải hoàng huynh mong muốn liên minh với Ngô quốc sao, muội phải phá cho họ trở mặt thù địch với nhau.”

“Muội…” Mạnh Doanh vịn lấy vai em gái, nghiêm nghị: “Muội muội, cho dù không phải vì Tần quốc, chỉ vì hạnh phúc đời muội, muội cũng tuyệt đối không được chọc giận phu quân của muội. Muội nhớ lấy, cuộc đời này muội đã được an bài làm thê tử của hắn, còn cuộc đời hắn lại không chỉ có một mình muội, nếu muội tiếp tục ngang bướng, nghĩa là muội đã tự tay chôn sống hạnh phúc cả đời mình.”

Trong kí ức của Quý Doanh, tỉ tỉ luôn thân thiết yêu chiều nàng, đây là lần đầu tiên Mạnh Doanh nghiêm nghị với nàng, xem ra tỉ ấy đang nói ra những lời tận đáy lòng, Quý Doanh nhõng nhẽo: “Tỉ tỉ à…”

“Nghe lời tỉ nói, dù là vì Tần quốc hay vì hạnh phúc của muội cũng được, muội cũng không được làm bừa theo ý mình, muội sắp phải rời xa quê hương và thân nhân, sống một mình cô độc tại Ngô quốc, nơi lạ lẫm đó từ nay chính là nhà của muội, dân tộc lạ lẫm đó là con dân của muội, tên Khánh Kỵ đó là phu quân ở bên muội suốt đời này, muội có tưởng tượng nổi dân chúng nơi đó mãi mãi xem muội là người ngoài sẽ thế nào không? Muội chịu đựng nổi tên Khánh Kỵ đó xem muội như người vô hình, bỏ mặc muội được không?”

Quý Doanh ngơ ngác, nàng là một cô gái hoạt bát ngây thơ, không biết suy tính sâu xa, nàng chưa từng nghĩ đến ý nghĩa trọng đại của việc thành thân, nếu quả thật bắt nàng sống những ngày tháng như tỉ tỉ vừa nói, chẳng cần bao lâu sau nàng sẽ bị điên mất, thôi thì bắt nàng chết đi còn tốt hơn.

Mạnh Doanh xoa tay nhè nhẹ lên mặt Quý Doanh, trắng nõn mịn màng, hai tai có chút lông tơ mềm mại, Mạnh Doanh lại lướt tay đến trước ngực em gái, tà áo được cởi tung, bờ ngực vút cao như trái lê chính mọng, Mạnh Doanh tiếp tục vòng tay xuống chiếc eo thon, cuối cùng dừng lại trên bắp đùi săn chắc của em gái, cảm thán: “Quý Doanh muội xem, muội có thân thể và dung mạo làm nam nhân chết mê chết mệt, lại được gả cho một phu quân tài năng, muội phải biết quý trọng cơ hội này, không phải nữ nhân nào cũng được may mắn như muội đâu, đừng vì bướng bỉnh phá hỏng hết thảy mọi thứ.”

Quý Doanh nhìn trưng trưng vào tỉ tỉ, nàng vốn đã nghĩ ra nhiều chiêu phá hoại, định tới Ngô quốc làm ầm lên khuấy đảo một phen, cho tên Khánh Kỵ gì đó mất mặt cho hả dạ, nhưng trong lúc này nàng mới phát hiện nàng không còn là trẻ con nữa, nàng sẽ không gánh vác nổi hậu quả do tính ngang bướng của nàng gây ra.

Tấm màn lại được hạ xuống, ánh nến được các cung nữ thổi tắt, chỉ chừa lại bốn cây nến ở bốn góc đại điện, tỏa ra ánh sáng heo hắt.

Khắp đại điện trở nên yên tĩnh, Quý Doanh mở to mắt không hề cảm thấy mệt mỏi, nàng nhìn vào trần nhà, hồi lâu sau bỗng cất tiếng hỏi: “Tỉ tỉ, lấy chồng là thế nào vậy?”

Mạnh Doanh đang nhắm mắt mỉm cười nhỏ nhẹ: “Sau này sẽ có một nam nhân yêu thương muội, kiểu yêu thương đó không giống với phụ thân, cũng không giống với huynh trưởng, chỉ có giữa nam nhân và nữ nhân mới có thể yêu thương kiểu đó. Muội và hắn sẽ giống như bây giờ cùng nằm trên một chiếc giường, muội và hắn sẽ có hài nhi của riêng mình, muội sẽ cảm nhận được từ một con bé chưa hiểu chuyện từ từ trở thành một nữ nhân thật sự, muội cũng sẽ mãn nguyện nhìn thấy giọt máu của muội từ từ lớn lên…

Số phận an bài muội phải lấy một vương hầu, các công khanh quý tộc phần lớn không phải là phu quân tốt, một khi lấy phải người xấu thì chỉ còn cách than thân trách phận, giống như tỉ tỉ, giống như Nam Tử của Vệ quốc, dù cho muội có xinh đẹp như hoa, kiêu kì ngạo mạn, nhưng cuối cùng… cũng bạc bẽo trước số phận mà thôi. Không phải cô công chúa nào cũng may mắn như muội đâu, đại đa số nữ nhân sinh ra trong hoàng thất đều không quyết định số phận của mình được, nếu muội gặp được một phu quân tốt, đó là phúc của muội tu mấy kiếp mới có được, có cơ hội phải nắm chặt lấy, tỉ tỉ là người từng trải, không gạt muội đâu. Muội hãy trân trọng cuộc hôn nhân này.”

Quý Doanh đơ mặt ra nói: “Là… phải vậy à? Nhưng con đại tinh tinh kia… muội còn chưa từng gặp, ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói với hắn, thì phải cùng ở trong một căn phòng, ngủ chung một chiếc giường…”

Nàng kéo mền che kín đầu, ư hừ rít lên: “Ui trời, nghĩ đến là muội sợ rồi, muội không ngủ được đâu.”

Mạnh Doanh mở to mắt, liếc xéo em gái: “Nhảm nhí, muội mà còn ngủ được thì đúng là mất cảm giác rồi đó, thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, đợi khi nào muội quen rồi thì sẽ ngủ được.”

Nàng ngưỡng mình lên, tay chống dưới cằm, hào hứng kể: “Khánh Kỵ hồi còn lưu vong ở Lỗ quốc, chỉ là một công tử thất thế, hai cô gái Quý thị, Thúc thị cũng bị hắn mê cho say đắm, luôn bám lấy hắn không chịu rời xa, hắn có vẻ gì giống con đại tinh tinh nào? Muội cho rằng hai cô gái nhà Quý thị, Thúc thị đều là đứa bé con năm sáu tuổi thích xem xiếc à? Tỉ tỉ tuy chưa từng gặp qua Khánh Kỵ, nhưng biết chắc hắn tuyệt đối xứng với muội muội.

Quý Doanh, phu quân của muội hùng tâm tráng chí, từ khi hắn xưng vương, từng hành động đều khiến người trong thiên hạ lác mắt, chỉ trong mấy tháng, Sở quốc của tỉ đã có bao nhiêu hiền tài bỏ đi Ngô giúp sức hắn rồi đấy. Phạm Lãi, Văn Chủng đều là đại thần của Sở, từ khi hoàng nhi trở về kinh đô, hai vị này vài lần tiến gián, nghe có lí lẽ lắm, tỉ luôn muốn trọng dụng họ, tiếc là quân quyền bị Phí Vô Cực độc chiếm, cứ ép cho họ phải bỏ sang Ngô quốc, mỗi khi nghĩ lại tỉ còn thấy đáng tiếc. Hôm nay tỉ còn định hỏi thăm về hai người Phạm Lãi, Văn Chủng từ Úc đại phu. Nhưng… là Sở quốc có lỗi với họ, tỉ tỉ còn mặt mũi nào mở miệng được?

Hôm nay Úc Bình Nhiên vào cung gặp tỉ, nghe cách nói chuyện rõ ràng là hiểu tình hình triều chính của Sở quốc như lòng bàn tay, đó chắc chắn là vị phó sứ nghênh đón tân nương Phạm Lãi vẫn chưa lộ diện đã nói cho hắn biết rồi.”

Nàng nằm gối đầu lên bắp tay, suy tư: “Phí Vô Cực chuyên quyền ai mà không biết? Nhưng ai mà dám nói lung tung ở Sở quốc? Các nước hễ phái sứ giả đến, cho dù biết rõ cũng chỉ nói vài câu khách sáo trước mặt tỉ, nào là Sở quốc có Vô Cực hiền tài trung trực, đất nước chắc chắn phục hưng gì gì đó. Úc đại phu lại nói thẳng không né tránh… Hừ!”

“Phí Vô Cực?” Quý Doanh bò ngay dậy, nói: “Đúng rồi, người này lúc muội ở Tần cũng từng nghe qua, đều nói người này ham tài háo sắc, hôn dung vô năng, dối trên lừa dưới, chuyên quyền triều cương. Bây giờ tỉ tỉ là hoàng thái hậu, sao không trị tội của hắn?”

Mạnh Doanh cười khổ: “Tỉ tỉ lấy gì mà trị tội hắn đây? Khắp triều đình đều là người của hắn, quân đội toàn là tướng lĩnh của hắn, tỉ mà không nhẫn nhục chịu đựng, hắn dám giết cả tỉ và hoàng nhi, sau đó lập một vị tôn thất hoàng tộc nào đó lên ngôi Sở vương, lúc đó ai dám làm gì hắn? Không phải tỉ tỉ không muốn diệt trừ hắn, mà chỉ là lực bất tòng tâm.”

Quý Doanh xoay xoay tròng mắt, vỗ ngực nói: “Tỉ tỉ, để muội giúp tỉ.”

“Muội? Muội có thể làm gì?”

Quý Doanh hí hửng: “Muội không làm được gì, nhưng con đại tinh tinh đó thì được chứ? Muội bắt hắn giúp tỉ là được thôi!”

“Hắn à? Vị phu quân tốt của muội ấy, sao mà chịu làm ăn lỗ vốn, sứ thần của hắn đến vạch rõ với ta chuyện Phí Vô Cực chuyên quyền lộng hành, xem ra Ngô vương có ý muốn ta mở miệng xin giúp đỡ, tỉ mà xin giúp, hắn chắc đưa ra điều kiện kèm theo, nhưng hoàng nhi ngày càng khôn lớn, tỉ tỉ không thể không lo lắng sắp xếp cho hoàng nhi tiếp quản chính sự, đợi tỉ suy nghĩ cho kĩ, xem Ngô quốc muốn đưa ra điều kiện gì rồi tính tiếp…”

“Cái gì? Hắn giúp tỉ tỉ còn muốn đưa ra điều kiện à? Tỉ tỉ cứ yên tâm, muội đến Ngô bắt con đại tinh tinh xuất binh giúp tỉ diệt trừ gian thần.”

Sở thái hậu cười khanh khách: “Muội à? Muội dựa vào gì bắt hắn nghe lời muội.”

Quý Doanh ưỡn ngực ra, đỏ mặt nói nhỏ: “Không phải tỉ vừa nói muội có thân thể và dung mạo làm chết mê chết mệt nam nhân sao?”

Sở thái hậu nhìn trưng trưng vào em gái hồi lâu, thở dài ngao ngán, cười khổ: “Lúc tỉ tỉ mới gặp muội, đúng là có nghĩ đến, nhưng giờ nghĩ kĩ lại, quốc gia đại sự hay là để tỉ và Úc đại phu bàn bạc vậy. Nữ nhân chỉ dựa vào nhan sắc là không đủ đâu, muốn phu quân nghe lời còn phải có tâm cơ và thủ đoạn nữa.”

Quý Doanh phụng phịu không phục: “Muội có tâm cơ và thủ đoạn mà.”

Sở thái hậu ngáp dài, dịu dàng nói: “Tiểu muội à, tâm cơ của muội… so với một con tinh tinh cái thì hơn được một chút đó.”

Hoàng cung Cô Tô. Khánh Kỵ và quần thần đang bàn luận quân cơ đại sự. Anh Đào khải tấu: “Đại vương, Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài y kế hành sự, lấy danh nghĩa của Cổ Quân Hải đánh vào các bộ lạc phản đối Đông Di lập quốc và phụ thuộc Ngô quốc ta, Lương Hổ Tử tướng quân cố gắng tạo thuận lợi nhất cho họ hành động, Công Sơn Bất Nữu ra tay thành công liên tục, các bộ lạc kia tổn thất nghiêm trọng, có một số bộ lạc nhỏ vì muốn tự bảo vệ, đã dời đến gần khu vực Dư Khâu, chấp nhận sự bảo vệ của Doanh Thiền Nhi nữ vương và Lương Hổ Tử tướng quân. Nữ vương Doanh Thiền Nhi ngày càng tạo lập uy danh, nhưng tình hình trước mắt số trưởng lão bộ lạc phản đối lập quốc và phụ thuộc Ngô quốc ta vẫn còn nhiều, xem ra vẫn phải bảo Công Sơn Bất Nữu tấn công mạnh hơn, để các bộ lạc này hoàn toàn mất đi sức mạnh vũ trang, lúc đó tiến hành lập quốc là cách làm ổn thỏa nhất.”

Khánh Kỵ lắc đầu: “Đêm dài lắm mộng, quả nhân không thể đợi quá lâu, Tề quốc hiện đang tập trung sức chú ý vào biến loạn sắp xảy ra ở Tấn, nhất thời không muốn gây sự ở Đông Di, một khi Tấn quốc xong chuyện, Tề lại nhảy vào Đông Di, hơn nữa lúc đó họ không còn e ngại gì, nên lúc này thu nạp Đông Di là tốt nhất, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này, báo với Doanh nữ vương và Lương tướng quân, vẫn theo thời gian đã ấn định lập quốc vào đầu tháng sáu, sau đó thảo bức quốc thư, chấp nhận phụ thuộc Ngô quốc.”

Anh Đào do dự nói: “Nhưng… các trưởng lão bộ lạc không muốn giao quyền lực ra vẫn còn rất nhiều, đám trưởng lão này bị thúc ép quá vẫn còn chút sức lực phản kháng, chứ không chịu buông xuôi đâu ạ. Thần lo rằng… Doanh nữ vương là phận nữ nhi, các thế lực trung thành với nữ vương lại không chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu mà gấp gáp lập quốc, cho dù các trưởng lão vì áp lực buộc phải chấp nhận, sau này vẫn để lại mối nguy tiềm ẩn.”

Khánh Kỵ ngẩng đầu cười tự tin: “Anh Đào lo lắng cũng đúng, nhưng ngươi quên mất một điều, hiện giờ Lương Hổ Tử đang huấn luyện một đạo quân trực thuộc Doanh Thiền Nhi, trong đó một nửa chiến sĩ thuộc hai bộ tộc Phong, Doanh, nửa kia là chiến sĩ lang sói Ngô quốc ta, đạo quân này một khi luyện thành, các bộ lạc Đông Di không ai là đối thủ cả, hơn nữa lúc đó chúng bị Công Sơn Bất Nữu đánh phá đã suy giảm lực lượng nhiều rồi.”

Anh Đào hớn hở: “Ý đại vương là… chẳng lẽ sau này còn phải kêu Doanh nữ vương sử dụng vũ lực với các bộ lạc chống đối Đông Di.”

“Không sai!” Khánh Kỵ đanh mặt, nghiêm túc phán: “Chỉ dựa vào sức mạnh bên ngoài trấn áp, cho dù Doanh Thiền Nhi thành công lên ngôi, uy danh cũng không đủ lớn, các bộ lạc chắc chắn mưu phản, đến khi đó phải giải quyết nhiều vần đề càng điên đầu hơn, chi bằng trước khi lập quốc đem các vấn đề này xử lí hết. Phàm là thế lực chính trị mới ra đời, buộc phải có người hy sinh, dùng vũ khí và máu thịt gầy dựng cơ sở mới đủ kiên cố, nếu không chém giết Doanh Thiền Nhi sao mà tạo uy danh? Mấy tên tôm tép không biết điều đó phải giao cho nàng ta tự tay xử lí mới được.”

“Dạ, thần hiểu rồi ạ. Về bố trí binh lực, thần sẽ làm tốt tất cả công tác chuẩn bị.”

Khánh Kỵ lại quay sang Tôn Vũ hỏi: “Phía Việt quốc có động tĩnh gì không?”

Tôn Vũ chắp tay trả lời: “Chúc Dung đại phu giám quốc ở Việt, ngài ấy đưa tin về, thế lực Ngô quốc ta ngày càng mạnh, các tài năng sĩ tử khắp nơi đều đến phục mệnh, Việt vương DoãnThường sợ hãi giờ càng tỏ ra thần phục, ta có gì cần là đáp ứng ngay lập tức.”

Khánh Kỵ cười ha hả: “Hô hô, xem ra người Việt phục dịch cho Chúc Dung hoàng thúc hài lòng lắm đây. DoãnThường, Câu Tiễn nhẫn nhịn khá nhỉ, ngoài dự đoán của quả nhân.”

Tôn Vũ nói: “Đại vương, theo ý thần thì DoãnThường muốn cho người Ngô ta ức hiếp, từ đó dấy lên lòng căm ghét của dân chúng, lòng dạ nham hiểm, không thể không phòng.”

Khánh Kỵ hô hố khoái trá: “Được cái này, mất cái kia, người Việt càng hận thù Ngô quốc ta, đối với phụ tử nhà hắn càng thất vọng, lợi hại trong đó nếu biết cách tận dụng, những việc không tốt có khi biến thành có lợi cho chúng ta, cứ mặc cho Chúc Dung hoàng thúc hà hiếp chúng tiếp, ta muốn coi chúng nhẫn nhịn được đến bao giờ.”

“E là chúng không nhịn được bao lâu nữa đâu.” Ánh mắt Tôn Vũ lộ vẻ hài lòng: “Phạm đại phu đưa tin từ Sở về, nghi có người Việt bí mật tiếp xuất với Phí Vô Cực.”

Khánh Kỵ mỉm cười: “Việc này xem ra không giả, người Việt đã sắp không nhịn được rồi.”

Hắn suy tư giây lát, nói: “Nếu người Việt mà hành động, e là Chúc Dung hoàng thúc là kẻ bị hại trước tiên, truyền chỉ lệnh cho Chúc Dung hoàng thúc lập tức về nước, xung quanh hoàng thúc chắc đã bố trí đầy gian tế người Việt, không được nói rõ lí do. Yểm Dư hoàng thúc, việc này…”

“Thần hiểu, việc này cứ giao cho thần lo liệu.” Yểm Dư nghe Khánh Kỵ nói ra những lời này vừa cảm động vừa kinh hoàng, Chúc Dung là hoàng đệ ruột thịt của hắn, trước đây từng nhăm nhe vương vị, Khánh Kỵ sau khi quay về từ từ bài xích Chúc Dung khỏi trung tâm quyền lực, Chúc Dung cũng tự hiểu nên trốn sang Việt quốc sống những ngày tháng xa hoa, chắc cũng có ý lánh nạn. Bây giờ Khánh Kỵ cảm thấy người Việt lăm le hành động, lập tức nghĩ đến an nguy của vị hoàng thúc từng gây bất lợi cho mình, điều này khiến Yểm Dư thấy bất ngờ cảm động.

Cùng xuất thân hoàng thất, tranh quyền đoạt lợi là chuyện thường thấy, nhưng Khánh Kỵ trước đây thà không dùng Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài chứ không chịu qua cầu rút ván, nay lại bảo vệ cho Chúc Dung từng bất trung. Điều này Tôn Vũ, Anh Đào và các đại thần trong triều đều nhìn thấy cả, lòng khâm phục và trung thành với Khánh Kỵ vì thế nặng thêm mấy phần.

Khánh Kỵ nhắm mắt lại, châm rãi nói: “Các vị ái khanh, ngày trước thả Việt thái tử Câu Tiễn về nước. Quả nhân và Trường Khanh, Thiếu Bá, Tử Cầm từng bàn định một kế sách. Kế này thả dây dài câu cá lớn, mạo hiểm giành thắng lợi, có thể nói là một mũi tên bắn chết hai con nhạn. Nhưng thực hiện thì liên quan sâu rộng nhiều mối quan hệ, không những cần bằng hữu liên minh tương trợ, mà cần cả kẻ địch của chúng ta phối hợp. Bây giờ thời cơ xem ra đang lúc chín mùi, cũng nên nói ra cho các ái khanh biết. Trường Khanh…”

“Có thần.”

“Kế hoạch này, ngài nói ra cho các vị đại thần nghe vậy.”