Đại Tranh Chi Thế

Quyển 5 - Chương 291




Kinh Lâm đứng ở cổng thành Hội Kê, cùng trọng binh bảo vệ nghênh đón thiếu tể Phạm Lãi.

Phạm Lãi tới chậm hơn Úc Bình Nhiên một bước, bởi vì sau khi hắn lĩnh mệnh, còn đi một chuyến tới Nhâm gia bảo. Lần này tới đây, bên người hắn còn mang theo một đứa nhỏ chưa tới ba tuổi, là con ruột của Câu Tiễn.

Trong đại lao Hội Kê, cửa lao vừa mở ra, những người bị giam giữ bên trong giống như con thỏ bị chấn kinh, dùng sức dồn đống vào tường, tựa hồ mong muốn cho người bên ngoài không nhìn thấy bọn họ, không bắt được bọn họ.

Trong lao phòng này giam giữ những thành viên trong vương thất Việt quốc. Việt quốc vương thất cũng không thịnh vượng, nam đinh luôn ít ỏi, Đại vương Doãn Thường nhất mạch, lại chỉ có Câu Tiễn là con trai duy nhất. Những thành viên vương tộc này, đều là những công tử vương thất hoặc thành viên họ xa, vì để đảm bảo quân quyền, bọn họ chỉ được phong lộc mà không có thực quyền, sớm đã rời xa triều chính. Những thành viên vương thất này chỉ là những phú ông trong lòng không mang trí lớn mà thôi, hiện giờ bị bắt vào nhà lao, không biết lúc nào sẽ bị chém đầu, bọn họ hoảng sợ không chịu nổi một ngày, cả ngày đều ao ước giá như mình sinh ra không phải ở trong công thất vương tộc thì tốt biết bao.

Phạm Lãi cùng Kinh Lâm bước đi thong thả âm trầm tiến vào lao phòng, hai hàng thị vệ vọt vào, không chút khách khí túm lấy một vài nam nhân vương thất tới trước mặt. Mấy nam nhân có già, có trẻ, nhìn bọn trẻ tuổi đúng kiểu tửu sắc quá độ, bọn họ phủ phục dưới chân hai vị đại nhân, giống như con chim bị bẻ gãy cánh.

"E hèm, chư vị..."

Phạm Lãi vừa mới mở miệng, lão nhân râu bạc đầu lĩnh thân mình đã run lên, dập đầu như giã cối nói: "Đại phu tha mạng, tướng quân tha mạng, ta... chúng ta tuy là vương tộc, nhưng luôn không hỏi chính sự, những điều Doãn Thường phụ tử gây ra, thực không quan hệ tới chúng ta."

Những người khác lập tức dập đầu theo, Phạm Lãi không khỏi cứng họng. Kinh Lâm chỉ chỉ mấy người đang dập đầu ở dưới chân, cười khổ nói: "Thiếu tể đại nhân, Doãn Thường phụ tử cũng xem như là một đời kiêu hùng, bản tướng quân cũng thật không ngờ..., bộ dáng bọn họ như vậy, còn cần thiếu tể đại nhân phải tốn nước miếng sao?"

Phạm Lãi cũng không khỏi cười khổ, nghĩ đi nghĩ lại, hắn mới chậm rãi nói: "Các ngươi đứng lên , bản đại phu cũng không có ý muốn làm thương tổn các ngươi. Doãn Thường phụ tử làm điều ngang ngược, đã phạm vương thiên uy của chúng ta, không liên hệ với các ngươi. Hiện giờ Doãn Thường đã chết , Câu Tiễn ít ngày nữa sẽ bị Ngô quốc đại quân ta tiêu diệt, bản đại phu đến gặp các ngươi, là muốn cùng con em vương thất nước Việt các ngươi, cùng thương lượng về tiền đồ và phụ thuộc vủa Việt quốc sau này.

Vài hoàng tộc nước Việt hoảng sợ đứng lên, đôi con ngươi có vài phần gian trá của lão già hơi chớp chớp, vẻ mặt lấy lòng nói: "Không biết đại phu có gì phân phó, chúng ta... không thể không nghe."

Phạm Lãi cười cười, nói: "Giữa Ngô và Việt, từ lâu đã nổi phong ba, vua của ta nhân từ, nghĩ ra một cách có thể kế thừa hậu duệ Việt Vương, kéo dài tông miếu Việt Vương, có thể từ nay về sau hai nước Ngô và Việt vĩnh viễn không khởi binh đao, mong các vị tông thất Việt Vương có thể hưởng ứng theo, cùng tham gia vào."

Vài tông thất Việt quốc nơm nớp lo sợ nhìn nhau, vẫn là lão nhân kia lớn gan nói: "Mời đại phu phân phó."

Phạm Lãi nét cười chợt tắt, nghiêm mặt nói: "Đại vương Khánh Kỵ Ngô quốc ta, bởi vì Câu Tiễn vi phạm lời thề với Ngô, cho nên quyết định hủy bỏ quốc hiệu Việt quốc, hợp Việt vào Ngô, từ nay về sau Ngô Việt trở thành một nhà, vĩnh viễn không còn tranh đấu. Quyết định lập con của Câu Tiễn làm Hội Kê quân, chuyên lo việc cúng tế Vũ Vương, được các vương tộc tôn thất dốc sức giúp đỡ, bảo đảm cho hương khói của Vũ Vương không dứt. Chức vụ Hội Kê quân, tương truyền đời đời, nếu ở đời nào đó tuyệt tự, sẽ từ trong Vương thất lấy ra một đệ tử để nối tiếp. Tóm lại, Ngô quốc còn tồn tại một ngày, việc tế tự Vũ Vương không thể dứt. Chư vị tôn thất vương tộc, từ nay sẽ phụng dưỡng Hội Kê quân, các vị có bằng lòng không?"

Vài tôn thất Việt quốc liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Phạm Lãi ngắn ngủn nói mấy câu, vừa đấm vừa xoa, rất có lí do. Những người trẻ tuổi còn có chút không rõ, nhưng những tôn thất Việt quốc già cả thì tuy rằng ngu ngốc, nhưng chẳng qua chỉ là thiếu dũng khí và đảm lượng, chứ đều cũng là những lão thành tinh, giảo quyệt nhạy bén, hoàn toàn nghe ra được lời nói của Phạm Lãi ý tại ngôn ngoại (ý ngoài lời nói).

Phạm Lãi chỉ ra nguyên nhân Việt quốc lập quốc: là do lúc trước Hạ đế Thiếu Khang vì để tế tự Vũ Vương, cho nên phái con vợ kế tới Việt, năm rộng tháng dài, dân tụ thành ấp, tiện đà lập quốc, đây là nguyên nhân căn bản mà Việt quốc lập thành, cũng là nguyên nhân tồn tại chủ yếu của nó hơn một ngàn sáu trăm năm qua. Bởi vậy một khi sứ mệnh tế tự Đại Vũ Vương vẫn còn, thì sự tồn tại của Việt quốc cũng không phải trọng yếu, sứ mệnh duy nhất mà tổ tông giao cho các ngươi thì các ngươi cứ tiếp tục tiến hành.

Những lão nhân này tuy thiếu can đảm dũng khí, có điều tâm tư lại đủ lọc lõi, đã xem thấu được sự tình. Không nói tới trong lời của Phạm Lãi có sự uy hiếp, mà cho dù không có uy hiếp, thì để cầu mạng sống bọn họ cũng sẽ đáp ứng. Bọn họ đã vì cuộc sống mà không tiếp xúc với quyền lực của vương thất Việt quốc, chỉ dựa vào phong ấp mà nuôi sống gia tộc mình mà thôi, hiện tại dựa vào cái gì mà hắn phải vì Vương thất Ngô quốc, định chôn vùi hết con cháu trong nhà hay sao?

Phạm Lãi thấy tình hình như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng, hắn lập tức sai người mang những con cháu tông thất này ra khỏi ngục giam, chọn ra một tòa cung điện trong Việt vương cung để làm nơi bọn họ ở tạm. Bọn con cháu tông thất Việt quốc này, từ khi sinh ra tới giờ, dưới sự dẫn dắt của quân địch, mới biết được hoàng cung của nước mình rốt cuộc là bộ dáng thế nào.

Phạm Lãi làm thiếu tể, giới khanh của tướng quốc, lần này tới Việt quốc đương nhiên không phải chỉ bởi vì muốn cho mấy tông thất này ủng hộ cho đứa trẻ ba tuổi lên làm Hội Kê quân. Có bọn họ ủng hộ đương nhiên là tốt, nhưng nếu bọn họ không chịu xuất đầu, thì đứa trẻ này cũng sẽ cứ ngồi lên vị trí Hội Kê quân mà thôi.

Phạm Lãi lần này tới còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn, đó là sau khi tiêu diệt chính trị Việt quốc, phải làm sau để nhanh chóng ổn định và tiếp quản được nước Việt, nhanh chóng nhồi vào sự thống trị của nước Ngô, làm cho nó trở thành một hậu phương lớn của Ngô, mà không phải tốn kém quá nhiều tinh lực của Ngô quốc.

Phạm Lãi trở lại phòng ngoài, nghe Kinh Lâm cẩn thận báo cáo tình hình Việt quốc hiện giờ, gật đầu nói: "Quân Việt tuy rằng chúng ta có thể một trận là xử lí xong, nhưng mà muốn thu phục nước Việt lại không phải việc dễ. Những thế lực phản đối không giống như đao thương rõ ràng trên chiến trường, nếu thật muốn ứng phó, thì khó khăn hơn đánh giặc rất nhiều. Chúng ta vừa mới tiếp quản lãnh địa Việt quốc, dân chúng có lẽ sẽ dễ dàng tiến hành các chính sách mà chúng ta đưa ra tiến bộ hơn so với Việt quốc, nhưng nếu trong các biện pháp có gì đó không ổn, thì sẽ dễ dẫn đến dân tâm kích động, như vậy muốn người dân thần phục lại càng khó hơn."

" Đúng vậy, việc này đại vương cùng tướng quốc đều đã căn dặn cẩn thận."

Kinh Lâm gật đầu nói: "Những việc tướng quân ta làm được chỉ là sau khi phá thành lệnh cho sĩ tốt không được quấy rầy dân chúng, không được lạm sát kẻ vô tội, tránh khiến cho gây ra những phiền toái không cần thiết. Có điều, chúng ta là phụ trách hành quân đánh giặc, chỉ có thể làm được như vậy, phải làm sao để trấn an dân chúng, làm sao để mời gọi dân tâm, việc này còn phải nhờ thiếu tể đại nhân lèo lái."

Phạm Lãi ha hả cười, nói: "Tướng quân quá khiêm nhượng, lần này mở rộng biên giới lãnh thổ, công danh hiển hách, trong Lăng Yên Các không thể thiếu một ghế của tướng quân, Phạm Lãi này nên sớm chúc mừng."

Thiên hạ ít có người nào không thích danh tiếng, Kinh Lâm vui vẻ thi lễ, Phạm Lãi lại nói: "Sắc trời đã muộn, chạy xe một đường, thân mình đã sớm mệt mỏi, Phạm Lãi xin cáo từ tướng quân, tạm thời quay về phòng nghỉ tạm. Sáng sớm mai, còn phiền tướng quân mời thủ lĩnh bộ tộc Tam Di vào cung, muốn nắm chặt chẽ nước Việt trong tay Ngô ta, giảm bớt những phiền thoái, thì với bộ tộc lớn nhất này nhất định phải càng trấn an, và lợi dụng."

Kinh Lâm đứng dậy cười nói: "Bản tướng quân đã rõ, thiếu tể đại nhân mời trở về phòng nghỉ tạm đi, việc này cũng sẽ có người đi an bài."

Thời hạn ba ngày đã tới rồi.

Việt Vương Câu Tiễn khoác áo choàng rách cầm kiếm đứng ở trên đỉnh núi, tựa như một thuật sĩ có thể thông được quỷ thần.

Ngô Vương thật sự là rất khẳng khái, rất hào phóng, rất biết nói nhân nghĩa a.

Cho hắn lương thực đủ cho ba ngày, cho hắn ba ngày thời gian tĩnh dưỡng thể lực sĩ khí, trên đời này làm gì còn đạo quân vương đạo nào như thế? Thiên hạ này làm gì có đại quân nào nhân nghĩa như thế?

Khánh Kỵ quân tử như vậy, hào sảng vô tư, khiến cho khắp thiên hạ mọi người đều khen ngợi, khiến cho Câu Tiễn Đại vương khóc không ra nước mắt.

Nếu ba ngày trước khai chiến luôn, kể cả sĩ tốt có đói khát cũng được, thể lực suy nhược cũng được, nhưng mà ai nấy đều bi ai, ít nhất nhân mã của hắn dựa vào sự hiểm trở của thế núi cũng có thể gây ra khó khăn cho việc tấn công lên núi của quân Ngô, khiến cho bọn họ phải trả giá thật lớn, thua cũng phải oanh oanh liệt liệt.

Nhưng mà, hắn lại một lần nữa tính sai.

Người Ngô đưa tới lương thực sung túc, người Ngô còn cho hắn ba ngày thời gian tĩnh dưỡng thể lực, hắn còn tưởng rằng Khánh Kỵ thấy sắp đại thắng đến nơi, cho nên không thèm tính toán mà noi theo Tống Tương Công, lấy sự hy sinh của sĩ tốt mà đổi lấy cái danh nhân nghĩa cho hắn.

Ai ngờ đâu...

Những người đang trong hoàn cảnh phải chết, thì lại có một cơ hội được sống, sau một thời gian dài chờ đợi, lại lâm vào tử cảnh, cũng đã phá hủy hoàn toàn ý chí của sĩ tốt. Khi bọn hắn sau nhiều ngày tháng dông dài đói khát đột nhiên được ăn cơm no, lại trở nên lưu luyến với cuộc sống, ba ngày, chỉ gần ba ngày, bảy ngàn sĩ tốt đã cũng hắn sống chết canh giữ trên núi Đông Dương này suốt một tháng, lại có thể chỉ trong ba ngày này mà thừa dịp đêm tối bỏ trốn không chỉ một nửa.

Người nếu bất ngờ gặp cường địch, dựa vào một bầu nhiệt huyết, có thể thề sống chết liều mạng. Nhưng mà ba ngày trước các sĩ tốt đã biết trước kết cục của bọn họ, suốt thời gian ba ngày, cũng đủ khiến cho bọn họ không ngừng dày vò trong đầu, suy nghĩ, sau đó tiêu tùng nốt một chút dũng khí cuối cùng.

Khi quân Ngô bắt đầu phát động tổng tiến công, đại kỳ long phượng bắt đầu phất lên tiến về hướng đỉnh núi, binh sĩ Việt quân đã ăn uống no đủ lại dễ dàng sụp đổ, quá ư sợ hãi, ngay cả một phần sức chiến đấu bình thường cũng không phát huy ra được.

Hiện giờ cũng chỉ có một vài thân tín bên cạnh các đại phu là liều chết trong trận chiến này, bên người bọn họ mang theo số lượng võ sĩ không nhiều lắm, chiếm một vài vị trí hiểm yếu trên ngọn núi. Dưới chân núi quân Ngô rậm rạp, còn có những tộc nhân Tam Di tộc giống như dã nhân xuất hiện khắp núi đồi, thỉnh thoảng phóng ra tên độc bắn lén làm tuyệt vọng ý chí chiến đấu của quân Việt.

Trận chiến đấu này cũng không còn quan hệ thắng bại, thắng bại ngay ở lúc chiến trận bắt đầu đã được quyết định. Những binh lính tác chiến liều chết cũng không hiểu Đại vương Câu Tiễn tính toán phòng thủ một canh giờ hay hai canh giờ là để ích lợi gì, có thể thay đổi được cái gì. Lúc này lâm vào cảnh đao thương, chỉ theo bản năng phản kháng cuối cùng mà hành động.

Câu Tiễn đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống song phương binh lính đang hỗn chiến giữa sườn núi, lạnh nhạt giống như nhìn một đám kiến đang hối hả chuyển nhà vì biết ngày mai mưa to.

Rất lâu sau đó, hắn mới lộ ra một tia cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, cắn chặt răng giậm mạnh chân một cái, "A" một tiếng kêu to nhảy xuống ngọn núi.

Gió thu đã lạnh, gió núi lại mạnh, thân mình của hắn nhảy xuống, một trận gió liền xộc thẳng vào yết hầu, khiến cho tiếng gầm thống khổ của sự bi phẫn uất ức vô hạn cùng với chí khí chưa thành bị đẩy trở lại. Sau đó, thân mình đó bị gió cuốn đi giống như một búi cỏ va đập vào những tảng đá trên vách núi, sau đó quay cuồng rồi lại tiếp tục ngã xuống.

Đến chết, muốn rống to cũng không rống được, cũng không có ai nghe được.

Cao Như trong trận chiến đã bị chặt mất cánh tay trái, ngực bị người Ngô đâm một mâu, không khỏi cả người đẫm máu lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã. Hắn đỡ lấy tảng đá bên cạnh quay đầu nhìn lên núi, bên trên đỉnh núi trống không, Câu Tiễn đã không thấy đâu, chỉ có những tảng đá lớn, mấy đám mây lơ lửng trên không trung, những đỉnh núi lộ ra vững vàng.

"Vù vù vù", mấy mũi tên độc của người Tam Di bắn trúng vào sau lưng hắn, có một mũi bắn thẳng vào gáy hắn, Cao Như nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt lại, điều cuối cùng đập vào mắt hắn, chỉ có những đám mây chói lóa trên bầu trời xanh, sau đó hắn cũng giống như một đám mây nhẹ nhàng bay bay, chìm vào không trung vĩnh viễn không nhìn thấy cuối...